Ánh nắng mặt trời xuyên qua những chiếc lá vàng chiếu rọi xuống những tán cây.
Trên mặt đất được phủ một lớp lá dày, màu vàng, đỏ và có cả cam. Chung quanh mép lá vẫn còn sương động lại, giống như một dải ren bạc mỏng.
Những cây bạch dương và cây thông cao lớn bao quanh lấy một căn nhà gỗ nhỏ, từ ống khói của căn nhà gỗ ấy, khói trắng đang từ từ bay ra, trôi về phía bầu trời xanh.
Trong căn nhà nhỏ, Hà Điền đang chuẩn bị bữa sáng hôm nay của mình.
Cô đốt bếp lò lên, ném một mảnh gỗ vào, khuôn mặt vì ngồi gần lửa mà đỏ ửng lên. Trên bếp đang đun một ấm nước, thân ấm màu vàng được đánh sáng loáng, giống như một chiếc gương đồng.
Hà Điền ngồi trước cái ấm đun nước bằng đồng ấy, nhìn vào đó chải lại tóc của mình. Phần đuôi tóc của cô hơi cong, cho dù sau khi thức dậy cô đã búi tóc lên gọn gàng, nhưng phần tóc rơi trên trán và thái dương vẫn cứ tua tủa. Cô nhúng chiếc lược vào chậu nước, nhìn vào ấm đun nước để chải lại tóc. Lúc này, nắp của ấm đun nước bằng đồng khẽ nảy lên, hơi nước trắng bốc lên từ miệng ấm, nước đã sôi.
Hà Điền đặt chiếc lược xuống, nhấc cái ấm ra khỏi bếp, đồng thời dùng một nhánh cây di chuyển một cái nắp hình tròn đến miệng bếp, đậy lại. Cô cẩn thận rót nước nóng vào bình nước bằng đồng. Khi miệng bình còn khoảng một cm nữa là đầy, cô đặt bình nước xuống, bịt kín miệng bình bằng nút, sau đó đặt bình vào một chiếc túi bọc dày bằng vải bố. Trong túi vải chứa đầy bông gòn, lông và rêu khô để giữ cho nước trong bình luôn ấm.
Hà Điền đổ hết lượng nước còn lại trong ấm vào một bình nước bằng đồng khác. Chiếc bình này cũng có túi bọc bằng vật liệu cách nhiệt, nhưng bên ngoài còn có thêm một lớp vỏ bọc khác, là cây mây và vỏ của cây bạch dương bào nhẵn. Sau khi bình được đậy kín lại, nó trông giống như một cái giỏ mây nhỏ, được treo vững vàng trên bếp.
Ở hai bên của bếp lò sắt hình vuông có một cái lồng nướng giống như ngăn kéo. Hà Điền cầm một cái đồ nhắc bếp bằng vải lên, mở cái lồng nướng bên phải ra, đặt hai củ khoai tây tròn nhỏ vào đó.
Đây là lứa khoai tây cuối cùng được thu hoạch trong năm nay. Nó được trồng vào đầu mùa thu. Sau đợt sương giá đầu tiên, lá khoai tây đều đã bị đóng băng thành một đống lá nát. Vì thời gian sinh trưởng ngắn hơn nhiều so với lứa khoai tây được thu hoạch vào mùa hè, nên kích cỡ lớn nhất trong số chúng nhỏ đến mức Hà Điền có thể bao trọn ở trong bàn tay.
Sau khi lửa bếp từ từ tắt đi, nó sẽ vẫn được duy trì ở nhiệt độ khoảng 200 độ C trong gần nửa giờ, khoai tây sẽ được nướng bởi nhiệt độ còn lại trong bếp lò.
Hà Điền siết chặt sợi dây trên túi nước, quàng nó theo đường chéo trên người, rồi siết chặt sợi dây để nó nằm sát bụng mình.
Hơi ấm tỏa ra từ túi vải truyền sang, bụng có cảm giác bớt đói hơn sau một đêm trống rỗng.
Hà Điền bước đến cửa, mặc áo khoác vào rồi dùng thắt lưng buộc chặt áo khoác lại. Trên thắt lưng của cô treo rất nhiều móc, nào là dao găm, rìu nhỏ, <> và một chiếc túi chứa đầy đạn chì.
Cô tháo <> và đạn chì ra treo lên tường, cẩn thận kiểm tra lại phía sau lưng mình.
Lúc này, mặt trời đang chiếu vào hàng rào gỗ bên ngoài cửa sổ, bên dưới ánh sáng xuyên qua những khe hở trên hàng rào, vô số hạt bụi nhỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa không theo bất kỳ quy tắc nào.
Hà Điền mở chốt sắt trên cánh cửa nhà gỗ, cầm một thanh gỗ sắc nhọn chống cửa trong tay, mở cửa ra.
Đầu tháng mười, thời gian mặt trời mọc ngày càng muộn, lúc này sương sớm trong rừng vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết. Những giọt sương trên những cành cây cao đã bị bốc hơi dưới ánh mặt trời, còn những cành lá khô rơi rụng bên dưới thì lại vô cùng ẩm ướt.
Cái lạnh buốt táp vào mặt khiến Hà Điền hít một hơi thật sâu, cô nhấc hai cái giỏ cạnh cửa lên. Trong một giỏ là một cái vại có nắp, cái còn lại thì đựng những cành cây non cắt nhỏ trộn với bột xương.
Hà Điền mang hai cái giỏ đi về phía sau căn nhà.
Xung quanh nơi này có một số nhà kho nhỏ, một cái chứa đầy củi và lau sậy, hai cái còn lại thì đóng cửa kín mít.
Trước tiên cô đi đến nhà kho nhỏ ở giữa, còn chưa đợi cô kéo chốt cửa ra, cánh cửa gỗ đơn sơ đã bị cọ nhẹ vài cái, bên trong phát ra tiếng thở phì phì.
Hà Điền mở cửa, một con tuần lộc đực trưởng thành đưa đầu ra, háo hức thò đầu tìm kiếm thức ăn mà cô mang đến.
Chú tuần lộc này được Hà Điền gọi là "Gạo", bởi vì toàn thân nó gần như trắng hoàn toàn.
Cô đổ thức ăn vào máng gỗ ngoài cửa, Gạo vung vẩy đuôi chạy tới, cúi xuống nhai không ngừng.
Hà Điền nắm lấy cây chổi treo trên tường bước vào chuồng tuần lộc, mở những ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ ở hai bên ra để thông gió.
Tuần lộc không giống như con người. Nó ngủ trên cỏ khô và cũng đái ỉa trên đó. Trên tường chuồng tuần lộc có treo một số túi vải, trong đó có tro thực vật. Hà Điền lấy một túi xuống, rắc tro xuống đất và lên cỏ khô bẩn. Sau khi nước đã được hấp thụ hết, cô quét phân và cỏ khô bẩn vào một cái ki.
Sau đó, cô mang giỏ đựng vại và ki đi đến một nhà kho nhỏ khác.
Trong tất cả các nhà kho thì căn này cách xa nhà gỗ nhất. Bên cạnh nó là một thửa đất trồng rau không có cây trồng, nhưng nó cũng được làm một cách tỉ mỉ nhất, vẻ ngoài hơi khác so với những căn khác. Nó được dựng lên từ bốn góc, khoảng cách giữa sàn và mặt đất cao gần một mét. Trên các bức tường gỗ ở hai bên có một cửa sổ nhỏ có thể mở ra từ bên trong, dùng một nhánh cây nhỏ chống lên là có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài. Trên tường bên cạnh cửa sổ có treo một bình đất nung đỏ thô được cố định bằng đinh gỗ. Trong bình có một ít hoa cúc dại màu tím nhạt và một ít ngải cứu. Bên dưới bình đất nung là một cái thùng gỗ chứa nước trong, cùng với một cái gáo múc nước lớn cũng được làm bằng gỗ.
Ở giữa nhà kho có một cái thùng gỗ lớn hình vuông. Nắp thùng gỗ có thể nhấc lên dựa vào tường phía sau. Bên trong thùng là một cái vại bằng đất sét tương tự như cái mà Hà Điền mang đến. Phần trên và đáy của vại là hình tròn, miệng vại được đặt gần với miệng của thùng gỗ hình vuông đó, nó có một cái nắp nhỏ hơn một chút so với thân thùng, cũng có hình vuông, trên đó gắn một nửa vòng tròn được buộc bằng dây rơm. Ngoài ra ở cả hai bên vại cũng có gắn quay xách giống vậy.
Hà Điền cài chốt cửa lại, phía sau cánh cửa có treo một chiếc rìu sắc nhọn.
Cô lấy tấm gỗ hình lỗ vuông treo trên tường xuống, đặt nó lên miệng thùng, sau đó cởi quần xuống ngồi lên đó.
Đúng vậy, tấm ván bạch dương được đánh bóng nhẵn mịn này được cô dùng để ngồi đi vệ sinh.
Còn cái nhà kho này chính là nhà vệ sinh của cô.
Cách đây hơn một thế kỷ, cuối cùng thì hiệu ứng nhà kính cũng đã gây ra thiên tai thảm khốc toàn cầu. Các tảng băng tan chảy, mực nước biển tăng lên. Trước khi mọi người kịp chuẩn bị, nhiệt độ toàn cầu giảm mạnh, vùng ôn đới và cận nhiệt đới xuất hiện những trận bão tuyết tháng sáu, chỉ trong vòng hai ba ngày, dòng khí lạnh khủng khiếp ấy đã đem những thành phố phồn vinh đóng thành băng. Các tòa nhà nổi tiếng ở các thành phố và những cư dân không kịp trốn thoát đều đã trở thành những vật trang trí nhỏ bé trong những quả cầu băng.
Vào thời điểm đó, các chuyên gia đã ước tính rằng sau thảm họa khí hậu toàn cầu này, dân số còn sống có thể chỉ còn lại một phần nghìn so với tổng dân số toàn cầu ban đầu.
Nhưng không ai biết được liệu ước tính này có thật sự chính xác hay không. Dù sao thì những người đưa ra dự đoán này đều không ai may mắn sống sót, huống chi hiện tại cũng không có bất kỳ một tổ chức nào có khả năng thống kê được nhân khẩu toàn cầu.
Một thế kỷ đã trôi qua. Những thành phố phồn vinh một thời ấy giờ đây đều bị bao phủ bởi băng tuyết hoặc rừng rậm. Nền văn minh nhân loại hàng trăm năm đã sụp đổ. Khí hậu không thể ấm lên trở lại. Các vùng ôn đới trước đây bây giờ trong một năm có đến tận bốn năm tháng mùa đông lạnh giá. Nhưng con người vẫn tồn tại một cách ngoan cường.
Các thành bang* dần xuất hiện trở lại ở những khu vực ấm áp, giàu tài nguyên, thành phố lớn nhất có dân số hơn 50.000 người.
* Thành bang (城邦): Là một thực thể độc lập hoặc tự trị, không do một chính quyền địa phương khác quản lý cho dù lãnh thổ của chính quyền đó bao gồm thực thể này và có thể là vùng lãnh thổ bao quanh nó.(Wikipedia)
Nhưng do vị trí của khu rừng mà Hà Điền đang sống nằm gần khu vực băng giá nên mật độ dân số ở đây khá thấp. Rất có thể, trong phạm vi một trăm km vuông, chỉ có một người.
Ở nơi này, số lượng gấu, báo, chó sói và những con thú khác vượt xa cả con người, vì vậy ngay cả khi đi vệ sinh, cô vẫn phải cầm sẵn vũ khí trong tay. Chiếc rìu đằng sau cánh cửa này được chuẩn bị là vì đề phòng trường hợp bất trắc, đang vội đi vệ sinh quên mang theo vũ khí mà lại bị một con gấu gõ cửa.
Hà Điền đi vệ sinh xong, cô lấy một sấp lá hơi khô treo dưới bậu cửa sổ chùi mông cho mình, sau đó dùng gáo múc một gáo nước sạch trong thùng gỗ rữa sạch. Phía trên thùng có một tấm ván gỗ bằng lòng bàn tay, trên đó đặt xà phòng do cô tự chế.
Cô rửa tay, rồi lại múc nước rửa sạch một lần nữa, dội bồn cầu, sau đó đậy hai cái nắp lại.
Mặc dù giấy vệ sinh giống như lụa trắng và mềm như tuyết không tồn tại trong thời đại này, nhưng con người vẫn không quên chú ý đến vấn đề vệ sinh.
Bên dưới nhà vệ sinh có chôn một vại đất sét lớn. Hà Điền lấy phân tuần lộc đã quét lúc trước đi ra phía sau nhà vệ sinh, từ khe hở đổ nó vào vại đất sét lớn đó.
Không thể lãng phí bất kỳ nguồn tài nguyên nào. Đây là những phân bón hữu cơ rất hữu ích. Đợi sang xuân năm sau, nó có thể giúp số cây trồng hạn chế của cô phát triển tốt hơn.
Vại đất sét trong giỏ của Hà Điền là một cái bô. Trong mùa này, nhiệt độ tối thiểu vào ban đêm có thể lên đến âm 10 độ, chưa kể còn có thể có những con thú săn mồi đêm lảng vảng ở bên ngoài. Người thông minh sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Chất lỏng trong chậu cũng được cẩn thận đổ vào một vại đất sét lớn cố định vào khung gỗ vuông phía sau nhà vệ sinh.
Đây cũng là một nguồn tài nguyên rất có giá trị. Đến mùa hè, mở nắp vại đất nung ra làm khô nước, nitrat sẽ lắng xuống đáy. Đây là một trong những nguyên liệu thô cần thiết để tạo ra □.
Lúc này, Gạo đã ăn xong bữa sáng, đang thong thả tìm những ngọn cây nhỏ trên mặt đất.
Tuần lộc có thể sống trong cái lạnh khắc nghiệt. Vào mùa đông khi thức ăn khan hiếm, chỉ cần tuyết không đông lại quá cứng, chúng có thể dùng mũi của mình để đào băng và tuyết, ăn rễ và cành cây ẩn bên dưới, có khi, chúng còn có thể gặm cả vỏ cây nữa.
Nhưng Hà Điền muốn chăm sóc cho Gạo tốt hơn, vì nó là phương tiện di chuyển trong rừng của cô.
Một con tuần lộc trưởng thành có thể dễ dàng gù tới 60 kg và tốc độ nhanh nhất của nó có thể đạt tới 50 km mỗi giờ.
Trở về nhà, mùi khoai tây nướng bốc lên từ bếp lò. Hà Điền mở ngăn nướng ra, hai củ khoai tây nhỏ chỉ bằng nắm tay đã được nướng vàng. Cô đặt một củ vào túi cách nhiệt, buộc chặt miệng lại rồi treo nó ở trước ngực.
Củ khoai tây còn lại thì được cô đặt vào một cái tô, sau đó cô lấy một miếng thịt xông khói treo ở phía trên bếp lò xuống, dùng dao cắt khoảng năm sáu lát thịt mỏng, đặt chúng lên trên khoai tây, rồi dùng một cái muôi bằng kim loại nhấc khoai tây lên, nướng khoai tây vàng vàng. Bên trong lớp vỏ là thịt khoai màu vàng nhạt, dùng mặt sau của muỗng dùng sức nhấn một vài cái, khoai bị ép thành một khối bột mịn dày. Chất béo trên thịt xông khói bị nhiệt độ làm cho chảy ra phủ lên khoai tây nghiền, như muốn hòa tan.
Sự kết hợp của chất béo và chất đường chính là mỹ vị.
Miếng thịt xông khói này được làm từ một miếng chân sau của con hoẵng. Nó có vị mặn và mùi thơm đặc biệt do được xông bằng gỗ thông. Sau khi trải qua quá trình hong gió và xông khói, chất thịt rất dai. Thịt khoai tây mới thu hoạch thì lại hơi ngọt, ăn rất mềm.
Hà Điền cắn một miếng, thở dài thỏa mãn, cô lấy bình nước treo trên bếp xuống, đổ một ít nước vào một cái ly tráng men nhỏ. Trên tường phía sau bếp lò có hai hàng kệ gỗ, trên đó đặt nhiều hũ gia vị khác nhau.
Hà Điền mở một hũ thủy tinh chứa chất lỏng đặc dính màu nâu đỏ ra, cẩn thận cho một giọt vào tách trà, ngay lập tức, mùi thơm của chất đường được lấy từ cây phong tỏa ra khắp nơi.
Dùng muỗng khuấy đều, nước đường tan ra, cô nâng ly lên uống vài ngụm, một miếng thịt, một muỗng khoai tây, vậy là xong một bữa sáng.
Lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ vô cùng chói lọi, sương mù trắng trong rừng hầu như đều đã tan hết, bầu trời xanh ngắt.
Trước khi ra ngoài, Hà Điền chôn một củ khoai lang đã rửa sạch vào trong tàn tro. Trong tàn tro vẫn còn những chấm đỏ lốm đốm, những đốm than chưa cháy sạch này sẽ nướng chín khoai lang sau khi cô quay trở lại. Đây sẽ là bữa tối của cô.
Cô đặt một cái giỏ lạc đà lên trên lưng của Gạo, dẫn nó vào sâu trong rừng.
Giỏ lạc đà là hai giỏ mây lớn đối xứng, được nối với nhau bằng ba sợi dây mây. Chúng được đặt trên lưng Gạo một cách cân đối để không bị nghiêng khi di chuyển. Tuy nhiên, một khi bỏ thứ gì đó vào giỏ, phải tìm cách giữ trọng lượng của hai bên cân bằng nhau, nếu không thì sợi dây mây sẽ cọ vào lưng Gạo. Mặc dù Hà Điền đã đặt trên lưng của nó một miếng vải bố, nhưng nếu cứ bị dây mây cứng cọ qua cọ lại mãi thì nó cũng sẽ khó chịu, sẽ hất giỏ mây đi.
Trên chiếc giỏ bên trái còn có treo một cái xô đồng. Hôm nay Hà Điền muốn kiếm thêm một chút thức ăn cho mùa đông này, cho Gạo và cho cả chính cô.
Mùa đông rất nhanh sẽ đến, có thêm một phần thức ăn, cũng đồng nghĩa có thêm một sự đảm bảo cho sự sống còn.
Khi mùa đông đến, khu rừng này sẽ bị phủ một lớp tuyết trắng. Đôi khi tuyết sẽ rơi liên tục trong nhiều ngày đêm, mỗi lần như vậy tuyết đều sẽ bị đóng băng cứng như đá. Ngay cả tuần lộc cũng khó có thể kiếm ăn ở trong đống tuyết như vậy, huống chi là con người.
Trong ký ức của Hà Điền, có một năm mùa đông đến rất sớm. Bắt đầu từ đợt tuyết lớn đầu tiên vào cuối tháng mười, trời liên tục có tuyết và kéo dài cho đến giữa tháng tư năm sau, năm đó mùa xuân đến rất muộn.
Năm đó, họ phải giết tuần lộc để lấy thịt. Bởi vì tuần lộc không thể đào tuyết để tìm thức ăn, còn một lý do khác là vì bọn họ đã ăn hết số thức ăn dự trữ.
Sống trong khu vực có tuyết, mất tuần lộc đồng nghĩa với việc phạm vi tìm kiếm tài nguyên sinh tồn bị giảm đi rất nhiều. Cơ hội sống sót cũng sẽ giảm đi.
Nhưng mùa thu năm nay vẫn rất hào phóng, đã bước vào tháng mười, ấy vậy mà thời tiết vẫn còn chưa chuyển lạnh. Tất cả các loài động vật trong rừng đều rất trân quý loại thời tiết tốt như thế này, đều bận rộn thu thập và dự trữ thức ăn.
Đã đến sâu trong rừng, Hà Điền buông dây cương ra, thả cho Gạo tự do di chuyển. Nó sẽ tìm thấy thức ăn mà nó thích, Hà Điền chỉ cần theo phía sau nó, cắt cỏ và lá non bỏ vào giỏ.
Trong khu rừng này có rất nhiều cây dẻ. Trên những cành cây cao là những quả tròn có kích thước bằng nắm tay. Khi những quả bóng gai này rơi xuống đất, chúng sẽ tách ra thành ba bốn phần, thậm chí có một số là năm phần, mỗi một phần trông giống như là múi cam có lớp vỏ tua tủa gai, ẩn bên trong là một hạt dẻ no tròn.
Hà Điền đeo găng tay da sóc vào, ngồi xổm trên mặt đất nhặt từng quả bóng gai cho vào một cái giỏ nhỏ. Khi giỏ đầy, cô đổ toàn bộ thu hoạch của mình vào giỏ mây lớn trên lưng Gạo.
Lớp vỏ tua tủa gai ở bên ngoài hạt dẻ có thể đợi khuya về nhà rồi xử lý. Sau khi được phơi khô, chúng có thể được dùng làm nhiên liệu đốt. Quan trọng hơn là cô phải tận dụng ánh sáng mặt trời để hành động nhanh chóng. Có rất nhiều động vật trong rừng là đối thủ cạnh tranh của cô, mùa thu này đặc biệt dài, rất có khả năng cô sẽ gặp phải gấu vào thời điểm này.
Hà Điền và Gạo cùng nhau vào rừng, nhưng chỉ có mình cô là bận rộn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mặt trời dần tuột khỏi những ngọn cây màu cam, Gạo đang mải miết gặm nhắm cái gì đó trên mặt đất, nhưng Hà Điền thì vẫn chưa ăn gì.
Cô duỗi thẳng eo, đấm vào phía sau lưng và thắt lưng đau nhức của mình, ném những hạt dẻ xanh trong tay vào giỏ mây.
Xen kẻ trong những cây dẻ có rất nhiều cây phỉ và sồi, đôi khi cũng có thể nhìn thấy quả thông. Nhưng những loại hạt này chỉ chủ yếu sinh trưởng vào mùa hè, đặc biệt là quả thông. Nhiều loại hạt nhặt được bây giờ đều đã bị sóc và các động vật nhỏ khác ăn rồi.
Hà Điền dựa vào thân một cây dẻ, lấy bình giữ nhiệt và khoai tây nhỏ ra. Cô muốn ăn trưa.
Nước nóng hôi hổi lúc sáng bây giờ uống vào cũng chỉ nghe âm ấm, khoai tây thì đại khái bằng với nhiệt độ cơ thể. Hà Điền lau mồ hôi trên trán, uống một ngụm nước, ăn một miếng khoai tây.
Cô từng nghe bà mình nói, trước đây mọi người ăn khoai tây đều sẽ gọt bỏ vỏ đi.
Nhưng Hà Điền thích ăn vỏ khoai tây hơi cháy. Cho dù nó đã không còn được giòn như lúc mới nướng nữa, nhưng lúc này nhai trong miệng cũng rất mềm, vị hơi chát, lẫn với thịt khoai tây sam sáp, cũng có thể làm tăng vị ngọt của khoai tây lên.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Hà Điền cảm thấy sức mạnh đã trở lại với cơ thể của mình, cô đạp một cái thật mạnh vào một cây dẻ sai quả.
Những quả bóng gai cùng với những chiếc lá và cành cây ầm ầm rơi xuống. Hà Điền ôm đầu cười né tránh. Gạo bị "Cơn mưa" bất chợt này làm cho hoảng loạn, nhảy cẩn lên vài cái.
Tác giả: Sau khi xem "Khu rừng nhỏ", nổi hứng lên lấy tên món ăn đặt tựa đề cho các chương và lên ý tưởng luôn.
Vì vậy, hôm nay là món ăn đầu tiên.