Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 58: Bi thương (hạ)




Editor: Cà Rốt Hồng 
......
Mấy tỷ muội chọn vài chuyện lý thú của mình ra nói, hữu ý vô ý tránh khỏi những đề tài lúng túng, nhất thời đều hòa hợp vui vẻ.
Khoản chừng hơn nửa canh giờ sau, bà tử bên cạnh Tào Ngọc Linh tới nhắc nhở thời gian, Tào Ngọc Di và Tào Ngọc Dao bị cấm túc, chỉ có một mình Tào Ngọc Linh còn phải tiếp tục đi học.
"Đại tỷ tỷ, ngượng ngùng, muội muội phải đi trước rồi......" Tào Ngọc Linh đứng lên, vịn vai một tiểu nha đầu, hành nữa lễ với Tào Ngọc Nga.
Tào Ngọc Nga nâng ly rượu đứng lên, trả lại nửa lễ, "Đây là chuyện không có cách nào mà, Nhị muội muội đi thong thả!"
Tào Ngọc Linh đi không quá nửa chung trà, bà vú của Tào Ngọc Hà liền tới  nói Đại phu nhân có chuyện tìm, đón Tào Ngọc Hà đi.
Tào Ngọc Dao cũng có chút không yên lòng dứt khoác không tìm cớ luôn, đứng lên nói: "Đại tỷ tỷ và Tứ muội muội chậm dùng, ta cùng đi với Thất muội muội!"
Tào Ngọc Nga thấy thế cũng không giữ lại, nhìn Tào Ngọc Dao cười cười, bưng ly rượu lên nhấp một miếng.
"Đại tỷ tỷ, tỷ trôi qua tốt không? Tại sao lần này Đại tỷ phu không có cùng về thế?" Tào Ngọc Di vòng vo mấy ý niệm ở trong lòng, cuối cùng vẫn trực tiếp hỏi đôi câu.
"A, Tứ muội muội, muội mới vừa nói cái gì......" Tào Ngọc Nga như bị cái gì kinh sợ, dường như hoàn toàn không có chú ý tới Tào Ngọc Di còn chưa có rời đi.
"Không có gì, Đại tỷ tỷ, sợ là Lý di nương còn có nhiều lời muốn nói cùng tỷ, muội muội sẽ không quấy rầy hai người nữa!" Tào Ngọc Di lau khóe miệng một cái, đứng lên lui về phía sau nửa bước hành nữa lễ với Tào Ngọc Nga.
Tào Ngọc Nga có chút tâm phiền ý loạn cầm bầu rượu lên lại rót một ly rượu, tùy ý khoát khoát tay.
Đối với Tào Ngọc Nga thất lễ và không tôn trọng, Tào Ngọc Di khẽ cười một cái, cũng không có nói cái gì, bước nhanh ra khỏi phòng.
Cái tiểu viện trước kia phân cho Tào Ngọc Nga còn chưa có ai dùng, cho nên lần này Tào Ngọc Nga trở về, sau khi thỉnh an Lão phu nhân và Đại phu nhân, vẫn nghỉ ở tiểu viện kia, đã ở trong phòng buồn bực tám ngày rồi, đã quen thuộc với cuộc sống ở nơi này, có thể ra ngoài hít thở, Tào Ngọc Di thật cao hứng, cố ý chọn một con đường nhỏ khá xa đi trở về.
Hiện tại đã gần đến cuối năm rồi, bắt đầu có tốp năm tốp ba nha hoàn bà tử được an bài đến những chỗ thường ngày ít người đến quét dọn, tòa nhà Tào phủ là nhà cũ của một viên quan tiền triều tiên hoàng ngự tứ cho, trước khi Lão thái gia và Lão phu nhân vào ở, đã tu sửa chủ ốc (nhà chính) một lần rồi, sau khi Đại phu nhân được gả vào, có mấy người Đại thiếu gia, Tào Ngọc Linh bọn họ lại tu chữa rất nhiều chỗ, Tào Ngọc Di cẩn thận lưu ý, vui mừng phát hiện nếu như dựa theo an bài của Đại phu nhân, hiện tại tiểu viện nhỏ bên cạnh tiểu viện Tào Ngọc Linh đang ở chính là Tào Ngọc Dao, tới nữa chính là mình rồi, mà tiểu viện kia nhìn thấy rõ là đã từng tân trang qua, mái hiên và tường viện đều mới tinh, màu sắc còn rất mới, bên trong có hai bà tử đang quét dọn lá rụng trên đất.
"Tứ tiểu thư, có muốn đi vào xem một chút hay không?" Một bà tử trong đó tinh mắt phát hiện ra đám người Tào Ngọc Di, ra đón hành lễ một cái.
"Không cần, hai vị ma ma cứ tiếp tục làm việc của các ngươi đi, ta phải trở về rồi!" Tào Ngọc Di mỉm cười nói.
Hai bà tử cùng nhau hành lễ một cái, lui trở về.
Rất nhanh, Đại thiếu gia Tào Vũ Tĩnh và Tôn Trạch Văn cũng từ thư viện trở về.
Tôn gia đã gửi thư tới, năm nay sẽ phái người tới đón Tôn đại thiếu gia trở về mừng năm mới, hiện tại người tới sợ là đã sắp vào kinh rồi.
"Phu nhân, hôm nay Biểu thiếu gia lại đi tìm Tứ tiểu thư rồi!" Lý ma ma nhẹ giọng báo cáo.
Mí mắt Đại phu nhân cũng không có nâng lên, "Hửm?"
"Biểu thiếu gia lấy giấy của Tứ tiểu thư gấp con chim nhỏ gì đó......" Lý ma ma cười nói.
"Để cho nó buông lỏng vài ngày như vậy đi, chờ trở về Tôn gia, sợ là ngay cả cơ hội thở cũng không có, qua hết năm lại phải lập tức trở về thư viện......" Đại phu nhân cũng khẽ cười một cái, cũng không để ý nói.
Nếu Tào Ngọc Di nghe thấy một tràn lời nói này, nhất định sẽ vui mừng vì Đại phu nhân phòng bị đối với mình ít như thế, dĩ nhiên không tính tới Tôn Trạch Văn thỉnh thoảng đến quấy rầy và lửa ghen của Tào Ngọc Dao......
"Tứ tiểu thư, Đại phu nhân sai người tặng một tấm da và một chục xấp giấy Tuyên Thành thượng hạng tới đây!" Thắng Nhi vén màn cửa thật dầy lên, cười nói.
Tào Ngọc Di sửng sốt, thả cái gắp nhỏ đang móc khoai nướng xuống, "Mời người vào đây!"
"Thỉnh an Tứ tiểu thư!"
"Ma ma mời ngồi, chúng ta đang nướng khoai, ma ma có muốn nếm thử một chút hay không?" Tào Ngọc Di khách khí hỏi.
"Ha ha, vật này thật là thơm, nhưng mà ăn nhiều sẽ trướng bụng, Tứ tiểu thư vẫn nên nếm thử một chút thôi!" Bà tử kia cũng không khách khí, lượm một củ khoai nướng vừa chín cầm lên bóc vỏ.
Vương ma ma thấy thế, tiến lên tiếp nhận câu chuyện, bắt đầu chậm rãi nói lời khách sáo.
Tào Ngọc Di cầm củ khoai nướng lên dùng khăn bao lại cắn ăn từng miếng......
"Tứ tiểu thư, dựa theo lời của bà tử kia, đoán là Đại phu nhân thay Biểu thiếu gia đền bù lại cho người!" Vương ma ma cười khanh khách nói, "Da này là da bạch hồ thượng hạng, vừa khéo làm một cái áo choàng ngoài, phối với cái váy dài màu hồng đào kia thì không còn gì tốt hơn rồi......"
Tào Ngọc Di từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, tiện tay lật mấy cái ghim giấy Tuyên Thành kia, yêu thích không nỡ rời tay sờ rồi lại sờ.
Vương ma ma vui rạo rực cất tấm da kia vào.....
Năm trước, Từ Tam tiểu thư và Diệp Nhị tiểu thư đều gửi thư tới, ước hẹn năm sau muốn tụ họp một chút, lần này là ở Diệp gia, Tào Ngọc Di đã xin ý kiến của Đại phu nhân, đã hồi âm thư đồng ý.
Lúc mừng năm mới đến, cuối cùng Tào Ngọc Di và Chu thị đã gặp được Tào Vũ Huân, thanh mộc đao lớn mà tiểu gia hỏa kia chỉ cần thanh tĩnh thì gần như không rời tay không có ở đây, bộ dạng giống như con khỉ suốt cả ngày dưới mông giống như có gai cũng sửa lại không ít, chỉ có đôi tròng mắt hạt châu vẫn còn giống như trước kia, một khắc không ngừng xoay chuyển láu liên, Tào Ngọc Di thấy Tào Vũ Huân sắc mặt đỏ thắm, trên mặt cũng không có vẻ như bị ủy khuất gì, hành động cử chỉ cũng không thấy câu nệ, biết nhóc cũng không có ăn đau khổ gì, trong lòng coi như thở phào nhẹ nhỏm một chút.
"Đi trò chuyện với di nương của con đi, cơm tối Nội tổ phụ sẽ phái người đến đón con, hừm!" Lão thái gia đi tới trước mặt Tào Vũ Huân nói.
Trên mặt Tào Vũ Huân lộ ra một nụ cười thật to, hoan hô một cái, chạy về phía Tào Ngọc Di và Chu thị......
Chu thị ôm Tào Vũ Huân vành mắt đỏ lên, suýt nữa không kìm được rơi nước mắt.
"Tạ Lão thái gia ân tứ, Tạ Lão thái gia ân tứ......" Chu thị kéo Tào Vũ Huân tiến lên, liên tục dập đầu với Lão thái gia.
"Được rồi, được rồi, mau đứng dậy đi!" Lão thái gia vân vê chòm râu hoa râm  nói.
"Lão thái gia, Lão phu nhân, không xong, Bát thiếu gia không xong......" Một bà tử một đường chạy gấp một đường hô.
Tào Ngọc Di vội vàng tiến lên đỡ Chu thị mới vừa đứng lên còn chưa có hồi thần tránh qua, hôm nay ngày bảy tháng giêng, là ngày tết cuối cùng của nơi này, Chu thị cũng được cho phép tới đây gặp Tào Vũ Huân một lần, cho nên nơi này trừ Lão thái gia và Lão phu nhân, thì chỉ có Chu thị, Tào Ngọc Di và Tào Vũ Huân... 
Bà tử kia vừa chạy vào liền quỳ xuống trước mặt Lão thái gia.
"Chuyện gì xảy ra?" Lão thái gia trầm giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.