Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 76: Mưu tính




Editor: Cà Rốt Hồng 
......
"Tạ Nội tổ mẫu quan tâm!" Tào Ngọc Di hành lễ một cái, cùng với Đại thiếu phu nhân đưa Lão phu nhân ra ngoài cửa.
"Mẫu thân thân thể không khỏe, các ngươi nhanh đi mời Đại thiếu gia tới đây......" Đại thiếu phu nhân nâng cao giọng lên phân phó nói.
"Lão phu nhân?" Tôn ma ma tiến lên nửa bước nhẹ giọng kêu lên.
"Trở về rồi hãy nói!" Lão phu nhân dừng một chút, mặt âm trầm nói.
Tào Ngọc Di nghe Đại thiếu phu nhân phân phó, cũng khẽ nhíu mày một cái, xoay người vào trong phòng.
"Mẫu thân, người ngồi dậy làm gì?" Tào Ngọc Di bước nhanh về phía trước, cố ý kinh ngạc kêu lên, "Các ngươi còn không mau phục vụ mẫu thân nằm xuống, chăn cũng ôm thêm một cái thật dày tới đây!"
"Không cần phiền phức như thế, chỉ bị phong hàn sơ sơ thôi mà!" Lý phu nhân vội vàng nói.
"Mẫu thân, cái này không thể được, con dâu khi còn bé thường nghe mấy lão nhân (người già) nói, bệnh phong hàn này phải đắp chăn thật dầy ngủ một giấc, ra một thân mồ hôi sẽ dễ chịu hơn một chút!" Tào Ngọc Di tự mình kéo chăn cho Lý phu nhân, ân cần nói.
Chờ Đại thiếu phu nhân đi vào, hai người lại cùng nhau sắp xếp một lần trà cho Lý phu nhân, vốn Lý phu nhân muốn tự mình ngồi dậy dùng, lại bị Tào Ngọc Di dùng lời khuyên ngăn.
"Nhà Lão Nhị, ngươi là người có thai, chỗ này của ta có Uyển Nhi và các nha hoàn bà tử hầu hạ là được, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi!" Trên mặt Lý phu nhân bị chăn bông thật dầy bưng bít đỏ bừng, lúc này đúng thật là hữu khí vô lực nói.
"Mẫu thân, con dâu không có gì đáng ngại, người nghỉ ngơi thật tốt trước đi ạ!" Tào Ngọc Di nhếch miệng một cái, thấp giọng khuyên nhủ, "Có chuyện gì thì cứ gọi một tiếng là được......"
"Ngươi có phần hiếu tâm này là được, thân mình vẫn quan trọng hơn!" Lý phu nhân kiên trì nói.
"Đúng đó, đệ muội, muội vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi, coi như là tận hiếu cũng phải chú ý đứa nhỏ trong bụng mới phải!" Đại thiếu phu nhân cũng ở một bên khuyên nhủ.
Lúc này Tào Ngọc Di mới làm ra vẻ vô cùng khó xử đứng dậy cáo từ.
Đợi đến tối, trong viện Lý phu nhân liền truyền ra lời nói, nói là bệnh tình tăng thêm, đã không xuống giường được......
Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân đã sớm canh giữ ở trước giường Lý phu nhân, mỹ danh thị tật được viết xuống.
Lý Húc Diệp vẫn chưa về, Tào Ngọc Di suy nghĩ một chút, chậm rãi dùng xong cơm tối lại đi đến viện của Lý phu nhân một chuyến.
Bởi vì ngoại trừ mấy ngày mới vừa thành thân, gần như mỗi ngày Lý Húc Diệp đều là đi sớm về trễ, trong viện ngoại trừ hai ba người thích ra phía trước tụ tập ra, thì coi như bình an vô sự.
"Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân tới!" Một đại nha đầu đẩy màn cửa ra đi vào báo cáo.
"Để cho nàng đi vào đi!" Đại thiếu phu nhân nhẹ nhàng ra hiệu cho Lý phu nhân chuẩn bị, hạ thấp giọng quát lên.
"Thỉnh an mẫu thân, đại bá, đại tẩu tốt lành!" Tào Ngọc Di hành lễ một cái, nhất nhất thăm hỏi nói, "Mẫu thân, người thế nào rồi? Sáng hôm nay không phải đại phu nói chẳng qua là nhiễm phong hàn thôi sao? Chẳng lẽ là chẩn sai rồi? Vẫn nên mời đại phu vào phủ xem lại một chút mới được....."
"Ưhm!" Lý phu nhân không nhúc nhích nằm ở trên giường, Tào Ngọc Di nói nửa ngày mới đáp lại một tiếng.
"Đệ muội, mẫu thân muốn ngủ lại rồi, muội là thai phụ, không thể chịu đựng cả đêm được, hay là trở về ngủ trước đi, nơi này có chúng ta là đủ rồi, hẳn là mẫu thân sẽ không trách tội đâu!" Đại thiếu phu nhân đứng lên đỡ Tào Ngọc Di nói.
"Như vậy sao được? Gia chúng ta vẫn chưa về, ta đây làm con dâu cũng không thể......" Tào Ngọc Di vội vàng từ chối nói.
"Ngươi nghe đại tẩu ngươi một câu đi, chỗ này của ta có hai người Lão Đại là đủ rồi!" Lý phu nhân ngột ngạt ấp úng nói.
Lý phu nhân cũng đã lên tiếng, Tào Ngọc Di kính cẩn nghe theo đồng ý, hành lễ một cái lui ra ngoài, chờ trong phòng tổng cộng không đến nửa khắc đồng hồ.
"Thiếu phu nhân, phu nhân bên kia là chuyện gì xảy ra?" Vương ma ma bưng mấy cái đĩa bánh vị chua tới, nghẹ giọng hỏi.
Sau khi Tào Ngọc Di có thai, Vương ma ma không yên lòng, tự mình quan tâm đến chuyện trong phòng bếp nhỏ, rất sợ có món kỵ gì đó vào miệng Tào Ngọc Di.
"Còn có thể có cái gì, sợ là ghi hận chuyện Nhị thiếu gia đẩy hai nha đầu lúc trước, nghĩ biện pháp phá hư chuyện của Nhị thiếu gia!" Tào Ngọc Di thản nhiên nói.
"Phi, cõi đời này có đương gia chủ mẫu nào như vậy không!" Vương ma ma giận dử nói.
"Ma ma thận ngôn (cẩn thận lời nói)!" Tào Ngọc Di cầm một miếng bánh bỏ vào trong miệng.
"Dạ!" Vương ma ma nghĩ đến mấy tiểu đề tử không an phận kia, thu lại thần sắc, chỉ chuyên tâm hầu hạ Tào Ngọc Di.
Lý Húc Diệp đến giờ Hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) mới trở về, đuổi nha hoàn bà tử phục vụ trà nước đi xuống, để cho Tào Ngọc Di ngồi xuống, mới mở miệng nói: "Lúc lâm triều hôm nay Thánh thượng đã hạ chỉ......"
Tào Ngọc Di nghĩ đến chiến trường kinh hiểm vạn phần, căng thẳng trong lòng, huyết sắc trên mặt chầm chậm lui xuống.
"Nàng yên tâm, ta tập võ từ thuở nhỏ, nếu có cái gì vạn nhất, tự vệ luôn không thành vấn đề!" Trên tay Lý Húc Diệp dùng sức kéo Tào Ngọc Di vào trong lòng ngực mình, ấm giọng nói.
"Người ta nói song quyền nan địch tứ thủ (*), chàng, chàng tóm lại trong lòng chàng hãy nhớ chàng còn có đứa con chưa ra đời là được......" Tào Ngọc Di hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
(*) Hai quả đấm không địch lại bốn tay, ý nói một người không đánh lại nhiều người.
Lý Húc Diệp nhất nhất đáp ứng, "Hôm nay phu nhân thế nào? Dường như mấy tiểu nha đầu trong viện nói phu nhân không được......"
"Vừa rồi ta dùng xong cơm tối có đi qua một chuyến, nói là muốn ngủ lại......" Tào Ngọc Di nghĩ ngợi một chút, nói suy đoán của mình cho Lý Húc Diệp nghe một lần nữa.
"Hừ, quả nhiên là chưa từ bỏ ý định......" Lý Húc Diệp cười lạnh mấy tiếng, dặn dò Tào Ngọc Di không cần lộ ra phong thanh gì, đến lúc đó tự có biện pháp đối phó bà ta.
"A, đúng rồi, chàng dùng cơm tối chưa?" Lúc này Tào Ngọc Di mới phát giác mình đang ngồi ở trên đùi Lý Húc Diệp, có chút ngượng ngùng đứng lên hỏi.
"Đã dùng rồi, nương tử có mệt hay không? Chúng ta tắm một cái rồi đi ngủ đi!" Lý Húc Diệp thấy độ ấm trong ngực không còn, trong lòng cũng mất mát theo, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Tào Ngọc Di, không nhịn được nói.
Tào Ngọc Di gật đầu một cái, cất giọng gọi người đi chuẩn bị nước nóng..... 
"Nội tổ mẫu, mẫu thân nhìn rất là không tốt, con nghĩ con cùng với Nhị đệ, nên để xuống chuyện bên ngoài, trước tiên ở trước giường mẫu thân hầu hạ thuốc thang......"
Ngày thứ hai, Tào Ngọc Di đi thỉnh an Lão phu nhân, vừa vào cửa liền nghe thấy Đại thiếu gia "Chân tình ý thiết" nói.
"Ô hay, ta thấy nàng ta còn dùng tốt hai chén cháo ngọc bích, còn ăn nhiều hơn Lão đầu tử ta đây, nơi nào bệnh đến cần ngươi đi phục vụ!" Lão thái gia vung tay áo bước nhanh đi tới, vừa đi vừa quát lên.
Trên mặt Đại thiếu gia tái đi, hồ nghi liếc mắt nhìn Đại thiếu phu nhân.
"Lão gia!" Lão phu nhân cuống quít đứng dậy nghênh đón.
"Bà quản con dâu thật tốt, hiện tại tình hình Lý gia chúng ta thế nào, nàng ta không biết? Không biết vươn lên coi như xong, còn năm ba bữa nghĩ biện pháp muốn phá hư chuyện, nếu nàng ta không lên được mặt bàn như vậy nữa, nhà này cũng đừng để cho nàng trông nom nữa, đưa nàng ta đi làm bạn cùng Thông Nhi là được......" Lão thái gia cũng không trông nom trong phòng này còn có một phòng tiểu bối cùng hạ nhân, quay về phía Lão phu nhân mắng một trận.
Trên mặt Lão phu nhân một hồi xanh một hồi trắng, ngay cả lời nói cũng nói không ra được.
"Thỉnh an Nội tổ phụ, Nội tổ mẫu, Nội tổ phụ, xin người bớt giận, vào lúc này sợ là ngay cả chuyện Nội tổ mẫu nghe cũng không hiểu đâu ạ......" Tào Ngọc Di chuyển mấy vòng ở trong lòng, tiến lên dập đầu một cái, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Con mau đứng lên đi, Lý gia chúng ta từ trước đến giờ luôn coi trọng con nối dòng, mọi sự con hãy lấy thân thể của mình làm đầu, đại lễ này về sau vẫn nên làm ít đi!" Lúc này Lão thái gia mới thở ra một hơi, trầm giọng dặn dò nói.
"Tạ Nội tổ phụ quan tâm!" Tào Ngọc Di đứng lên nói.
"Lão gia, đây là thế nào? Tại sao lại phát hỏa lớn như vậy?" Lão phu nhân thở nhẹ ra một hơi, tiến lên phục vụ Lão thái gia ngồi xuống, bộ dạng phục tùng thuận theo hỏi.
"Hừ, mấy năm nay thê tử của Thông Nhi càng ngày càng không chừng mực......" Lão thái gia uống một hớp trà, nói lại chuyện Lý phu nhân giả bộ bệnh một lần nữa.
"Là thiếp thân sơ sót, lão gia yên tâm, chuyện như vậy người không cần quan tâm, thiếp thân sẽ tự mình dạy bảo lại thê tử của Thông Nhi......" Lão phu nhân cung kính nói.
Lão thái gia gật đầu một cái, "Lúc trước ta cũng là nhất thời tức đến váng đầu, bà cũng một bó tuổi to rồi, cẩn thận chú ý thân thể......"
Nghe lời này, Lão phu nhân kích động liên tục đồng ý.
Lão thái gia lại răn đe Đại thiếu gia mấy câu, dẫn theo Lý Húc Diệp đi đến thư phòng.
Lý Húc Diệp nhận thánh chỉ, sau này sẽ phải dẫn quân đi biên cương, mấy ngày nay dĩ nhiên là không cần vào triều rồi, Lão thái gia tuổi cũng đã lớn, Thánh thượng đặc biệt cho phép không cần mỗi ngày tảo triều, có chuyện đi vào cung cầu kiến là được, trạng thái coi như là nửa về hưu.
Bởi vì chuyện như vậy, Lão phu nhân cũng chịu liên lụy ở chỗ Lão thái gia, dĩ nhiên là rất tức giận, thẳng thừng lấy lại quyền quản gia của Lý phu nhân, để cho Lý phu nhân đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.
Lý Húc Diệp lên đường, Tào Ngọc Di chỉ có thể đưa đến nhị môn, ngược lại nghe nói Đại thiếu gia vẫn đưa đến cửa thành......
Chuyện này trôi qua, trong phủ coi như là yên ổn, Tào Ngọc Di mượn việc dưỡng thai mỗi ngày chỉ ở trong viện đi dạo một vòng, thời gian còn lại ít ra khỏi cửa viện, cuộc sống trôi qua cũng tự tại, chỉ có Đại thiếu phu nhân là thường xuyên ở lại trong phòng Lão phu nhân.
"Thiếu phu nhân, hiện tại thân thể người là lớn nhất, chuyện quản gia kia để cho Đại thiếu phu nhân mưu tìm đi, tóm lại bên trên còn có Lão thái gia và Lão phu nhân......" Vương ma ma sợ trong lòng Tào Ngọc Di nghĩ nhiều, nói liên miên khuyên một hồi.
"Ma ma yên tâm, cái này ta tự hiểu được!" Tào Ngọc Di đỡ eo từ từ lắc lư trong phòng, nhẹ nhàng vuốt bụng nói.
"Thiếu phu nhân từ nhỏ đã là người có chủ ý!" Vương ma ma cười nói......
Lý phu nhân bị cấm túc đủ ba tháng, mới ra khỏi phòng, Lão phu nhân còn câu thúc Lý phu nhân ở bên người một năm một mười lập quy củ.
Lý phu nhân đã rất nhiều năm không có lập quy củ như thế, lại thêm có chút lớn tuổi, mỗi ngày đứng đau lưng, khổ không thể tả, nhất thời cũng an phận.
Tào Ngọc Di thưa với Lão phu nhân, chỉ nói mỗi ngày trong phòng ngây ngô, rất là phiền não, hơn nữa trong lòng bứt rứt, muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Lão phu nhân dặn dò rất nhiều, nói chung cuối cùng cũng đáp ứng.
"Chiếu cố Thiếu phu nhân các ngươi cho thật tốt, nếu có việc bất trắc, các ngươi cũng không cần trở lại......" Lão phu nhân còn cố ý gọi nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh Tào Ngọc Di tới gõ một phen.
"Dạ!" Mọi người nhất tề đáp lại.
Ngay lập tức xác định ra sẽ tới Tào gia, dĩ nhiên là phải đánh tiếng trước phái người trở về nói một tiếng.
"Ngươi trong ngày thường không muốn thấy Tứ tỷ nhi ta mặc kệ, hiện tại Lý Đại thiếu gia không ra hồn, tước vị Lý gia nói không chừng sẽ rơi lên trên đầu Nhị thiếu gia, huống hồ gần đây Nhị thiếu gia được Thánh thượng trọng dụng....." Tào Đại lão gia không yên lòng đi đến chính phòng dặn dò Đại phu nhân một phen, "Ngay cả Đại ca nhi của chúng ta không cần dựa vào hắn, cũng không thể đắc tội!"
"Dạ, thiếp thân biết chừng mực!" Đại phu nhân cúi đầu đáp lại, "Lão gia, thời điểm cũng không sớm, muốn truyền bữa tối không?"
Đại lão gia do dự một chút, đồng ý.
Đại phu nhân không kìm được vui mừng cất giọng phân phó xuống phía dưới, Đại lão gia đã gần một tháng chưa đến chính phòng rồi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.