Phần 04
Edit & Beta: 🍀Ella🍀
~~~~~~~~~~~~
Chương 08
Tháng 7, năm 2010
Mấy tháng này chung sống càng hòa hợp hơn chút.
Thật sự giống như đã quên mất chuyện chạy trốn trước kia.
Cố Lẫm cũng không ăn không ngồi rồi nữa, sau khi thức dậy không ngồi một chỗ đọc sách nữa.
Cậu bắt đầu đi vào nhà bếp, dành nhiều tâm trí học nấu ăn.
Đầu bếp và người giúp việc trong nhà bếp đều rất luống cuống, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục Tây, cũng hết sức phối hợp.
Vào giữa tuần, lúc Lục Tây trở về thì đã có thể ăn món hoặc canh do Cố Lẫm nấu.
Từ đó, trong nhà không còn gặp lại món ăn phương Tây nữa.
Đôi khi trở về sớm, Cố Lẫm còn chưa nấu xong bữa tối.
Khi ấy Lục Tây sẽ ở trong nhà bếp cùng với Cố Lẫm.
Ôm eo của Cố Lẫm từ phía sau, ngửi mùi hương thoang thoảng từ mái tóc dài của cậu, sau đó sẽ không nhịn được hôn lên cổ của cậu, hôn lên vành tai của cậu.
Cố Lẫm dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, đưa cái mâm cho Lục Tây, dùng công việc để dời đi tâm tư của người nào đó đang dần trở nên xấu xa.
...
Đến tối Lục Tây lại đóng vai ác.
Cố Lẫm quỳ trên giường, cắn chặt gối, khuôn mặt đỏ bừng, khẽ rên rỉ.
Mái tóc dài đen mượt xõa ra xuống che lại hai bên tầm mắt.
Chỉ thấy khuỷu tay của Lục Tây đè xuống, thân thể nặng nề kề sát vào sau lưng cậu, hạ thân tấn công càng thêm ác liệt.
Hai chân Cố Lẫm run rẩy, gần như không thể quỳ được nữa.
Lục Tây bóp cằm của cậu, khiến cậu mở miệng.
"A...Ưm... Anh buông ra..."
"Kêu thành tiếng." Hắn thở hổn hển ra lệnh.
"... Ưm... Chậm chút... A ưm..."
Lục Tây nhìn khóe mắt đỏ thẫm của Cố Lẫm rồi không dồn ép nữa.
Sau đó, Cố Lẫm bị Lục Tây ôm vào lòng trong vẻ mặt uể oải, ngón tay bị đối phương mân mê một cách thích thú.
Lục Tây cúi đầu hôn lên tay cậu, rồi lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cậu.
Cố Lẫm ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt trầm ám không ánh sáng của Lục Tây.
Lục Tây nói: "Tặng em, sau này em chính là bà Lục của anh."
Con ngươi của Cố Lẫm lập tức co rút lại, cơ thể cũng cứng đờ. Nhưng mà mắt người đó không hề nhận ra, Lục Tây chỉ ôm Cố Lẫm càng chặt hơn: "Đúng vậy, sau này em chính là bà Lục của anh."
Chương 09
Tháng 12, năm 2010, một buổi tối tuyết rơi đầy đường.
Cố Lẫm ngồi trên đầu giường, nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài đến thất thần, cho đến khi khung cảnh ấy bị tấm rèm cửa sổ dày nặng che lại.
Lục Tây từ cửa sổ đi vòng đến giường, ôm lấy eo Cố Lẫm, đưa tay nắm một lọn tóc của cậu, quấn quanh đầu ngón tay.
Trong màn đêm yên tĩnh, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Mấy hôm trước anh nói chuyện điện thoại với ba anh, ông ấy sợ không ôm được cháu."
"Ừ..." Cố Lẫm đáp: "Anh có thể đi sinh."
Lục Tây nhìn Cố Lẫm rồi nói: "Vậy anh đi sinh, em đừng giận đó."
"Tôi sẽ không giận." Cố Lẫm rũ mắt xuống.
Lục Tây đổi đề tài: "Lễ Giáng Sinh năm nay em muốn tổ chức thể nào?"
"Sao cũng được."
Lục Tây im lặng trong chốc lát: "Sao vậy được, em cũng là chủ nhân của cái nhà này, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều phải nghe theo em chứ."
Cố Lẫm suýt nữa thì đã quên cậu là "Bà chủ" của cái nhà này.
Quay đầu nhìn Lục Tây, trong mắt không có chút cảm xúc: "Tôi thật sự không có ý kiến gì, trước giờ tổ chức như thế nào thì bây giờ vẫn tổ chức như vậy, nhiều nhất tối hôm đó tôi sẽ nấu bữa ăn thịnh soạn hơn."
Lục Tây hài lòng cười: "Đây là em nói đó, anh có thể sẽ chờ em trải qua lễ Giáng Sinh năm nay."
...
Tối đêm Giáng Sinh, Cố Lẫm thật sự nấu một bàn thức ăn thịnh soạn.
May mà sáng nay Lục Tây thấy dáng vẻ bận bịu của đối phương nên có dự kiến mời bạn bè tới chơi, lần này có bốn người. Trong đó có hai người lần trước tới chơi.
Ở trên bàn ăn, bọn họ nói về sự nghiệp, học tập và tình hình mỗi người.
Cố Lẫm gần như im lặng không lên tiếng suốt bữa ăn, bọn họ cũng chỉ nghĩ cậu trầm tĩnh.
Ban đêm, Lục Tây tắm xong trở lại phòng, đã nhìn thấy Cố Lẫm nằm xuống từ lúc nào, để tóc xõa ra trên gối.
Hắn leo lên giường, ôm cậu, khẽ hỏi: "Tối nay không vui à?"
"Không có."
"Tại sao không vui?"
Cố Lẫm muốn đáp, anh không có tư cách hỏi tôi. Nhưng cuối cùng vẫn nói sang chuyện khác: "Tôi muốn đi du lịch."
Câu trả lời này trái lại khiến Lục Tây sững sờ, im lặng một lúc: "Hai ngày nữa rồi đi, em muốn đi nơi nào?"
"Đâu cũng được."
"Được, vậy sáng mai xem lại muốn đi đâu."
Chương 10
Tháng 2, năm 2011.
Sau khi đi du lịch trở về, dường như tâm trạng của Cố Lẫm tốt hơn nhiều.
Từ đây về sau, Lục Tây nghĩ rằng chỉ cần có kỳ nghỉ nào thì sẽ hỏi Cố Lẫm có muốn đi đâu chơi hay không.
Nhưng hỏi mười lần thì Cố Lẫm đã từ chối chín lần.
Có thể ngắm nhìn phong cảnh đẹp, dĩ nhiên tâm trạng có thể trở nên thoải mái hơn.
Nhưng mức độ tiêu xài của Lục Tây đã quyết định cho cậu chứng kiến thế giới của những người thượng lưu.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với giá trị quan* của cậu.
(*) Giá trị quan (tiếng Anh: Values) là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau. Giá trị quan có sẵn đặc điểm của tính ổn định và tính lâu dài, tính lịch sử với tính chọn lựa cùng tính chủ quan. Giá trị quan có tác dụng dẫn hướng về động cơ, vả lại phản ánh nhận thức và tình hình nhu cầu của nhiều người. Nghiên cứu khá nức tiếng về giá trị quan bao gồm nghiên cứu giá trị quan của loài người của nhà tâm lí học nhân cách Gordon Willard Allport, quyển câu hỏi phương thức sinh hoạt của nhà triết học Charles William Morris, bảng điều tra giá trị của nhà tâm lí học xã hội Milton Rokeach, v.v
Cho dù một du khách ngẫu nhiên đi qua hành lang khách sạn, cũng có thể là một người giàu có, thấy mái tóc dài của cậu, đều quay đầu lại nhìn một lúc khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Có một chuyện khác khiến Cố Lẫm không thể không để trong lòng một thời gian dài.
Đó là Lục Tây đi thụ tinh nhân tạo thành công.
Không ngoài dự liệu, chín tháng sau sẽ chào đón một sinh mạng nhỏ.
Lục Tây cũng không có ý định giao con cho ba mẹ hắn chăm sóc. Mà hắn cố chấp muốn giữ đứa bé bên cạnh mình, hoặc nói cách khác là muốn để Cố Lẫm tự mình chăm sóc nó.
Khi Cố Lẫm nghe thấy quyết định này của hắn, cậu đã mất ngủ ba ngày liên tiếp.
Cậu đã không để tâm Lục Tây muốn cậu thay đổi ra sao.
Nhưng mà đối mặt với một đứa trẻ vô tri kia, cậu không thể không nghĩ nhiều được.
Đến lúc đứa trẻ kia hiểu chuyện thì còn rất sớm.
Chắc hẳn khi ấy cậu đã rời khỏi Lục Tây từ lúc nào rồi.
Giải thích như vậy, tâm trạng cậu cũng lại khôi phục bình thường.