Cưỡng Chế Tới Thê (Vợ Cưỡng Chế Lấy Về)

Chương 3



Phần 03

Edit & Beta: 🍀Ella🍀

~~~~~~~~~~~~

Chương 04

Tháng 7, năm 2009

Có lẽ là do biểu hiện gần đây của Cố Lẫm càng khiến Lục Tây vừa lòng.

Nên cuối cùng cậu có cơ hội đi ra ngoài.

Lúc nói chuyện này là đang ở trên giường, Cố Lẫm nói muốn đi ra ngoại dạo một vòng, Lục Tây đối mắt với cậu một hồi, cuối cùng đồng ý.

Nhưng bên người vẫn có bảo vệ như thường.

Cố Lẫm cũng không thèm để ý.

Duy trì việc đi ra ngoài chơi 2 lần một tuần. Có xa có gần, đi đến cửa hàng tạp hóa, đi đến nhà ăn, đi viện bảo tàng, đi rạp chiếu phim,... Có khi chỉ là bên dạo trên đường, hoặc đi đến một tiệm bánh ngọt gần đó, đi dạo trong nhà sách.

Nói chung, đi ra ngoài khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Ngay cả Lục Tây cũng cảm thấy vậy.

Mặc dù Cố Lẫm vẫn mặt vô biểu tình như cũ, nhưng vẻ mặt không còn u sầu như trước.

Chuyện trên giường.

Lục Tây cũng có hứng thú, dù Cố Lẫm vẫn không tình nguyện, nhưng không thể phủ nhận sự thật cơ thể bị Lục Tây dần khai phá.

Thường xuyên làm chuyện giường chiếu khiến cơ thể Cố Lẫm luôn duy trì một loại mẫn cảm, hơn nữa còn càng ngày càng có khuynh hướng tăng lên.

Có lần thậm chí chỉ đùa bỡn nhũ đầu của cậu thôi, cũng sẽ làm cậu cao trào.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Lẫm, vẻ mặt thất thần nằm trong mái tóc dài rối bời, cả người run lên tựa như không thể chấp nhận sự thật mình dùng nhũ đầu đến cao trào, bộ dáng ấy thật sự làm Lục Tây thương tiếc lại muốn điên cuồng xâm phạm cậu.

Cuối cùng Lục Tây vẫn không nhịn được, dương v*t dưới háng từng chút đưa vào tiểu huyệt đang co rút của Cố Lẫm, ôm lấy cậu nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, dáng vẻ vừa rồi của em thật sự làm anh mê chết, chỉ có mình anh nhìn thấy mà thôi", hôn lên môi Cố Lẫm một cái, nói: "Cũng chỉ có thể bị anh nhìn thấy..."

.....

Chương 05

Tháng 11, năm 2009.

Thời tiết dần chuyển lạnh.

Cố Lẫm ngồi trên giường, dựa gần vào ánh đèn đầu giường, yên lặng đọc sách.

Lục Tây vừa tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy cậu.

Mái tóc đen đã dài đến eo.

Tôn lên khuôn mặt cậu, dường như cả người cũng dịu dàng hơn nhiều, càng... khiến hắn thích hơn.

"Sao có thể đọc sách trong chỗ tối vậy chứ." Lục Tây vừa lau tóc, vừa bật đèn lên.

Vén chăn lên ngồi vào trong giường.

Dạo gần đây bọn họ chỉ thường đơn thuần ngủ, dĩ nhiên với điều kiện là Lục Tây cảm thấy được thỏa mãn trọn vẹn từ người Cố Lẫm/

Tối nay trở về muộn.

Lục Tây không có tâm trạng đó.

Nhưng mà nhìn Cố Lẫm như vậy, lại khiến hắn khó hiểu muốn thân mật.

Không để ý tóc mình đang ướt, lại gần vành tai và tóc mai của cậu, hết ngửi rồi hôn. Một bên tay luồn qua mái tóc đen, ngón tay dán vào bên gáy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chỉ là Cố Lẫm hơi quay đầu, cau mày nói: "Nước trên tóc anh chảy xuống người tôi."

Lục Tây cười, cố ý dựa đầu vào cổ Cố Lẫm.

"... Anh!" Cố Lẫm cau mày, đẩy đầu hắn ra.

"Đừng đọc nữa, ngủ đi." Lục Tây thấp giọng nói.

Cố Lẫm xoay người đặt sách lên bàn, nhàn nhạt nói: "Vậy anh đi sấy tóc đi."

Nửa người Lục Tây đè lên người cậu, nhìn Cố Lẫm, tỏa hơi nóng đốt ngươi: "Em sấy tóc giúp anh nha."

Chỉ chốc lát, Cố Lẫm dời mắt, ngoan ngoãn thỏa thiếp: "Đem máy sấy tóc tới đây."

Ban đêm, Lục Tây nằm trên giường, ôm lấy Cố Lẫm từ phía sau, nói nhỏ: "Em càng ngày càng ngoan."

"Anh không thích?"

"Không... Anh thích."

Chương 06

Tháng 1, năm 2010

Trung Quốc, thành phố S.

Khi gần vào mùa xuân trở về Trung Quốc.

Cố Lẫm vẫn sống trong ngôi biệt thự ba tầng ở trên núi.

Rảnh rỗi thì ra đường đi dạo, lúc về tay chân lạnh ngắt, dù sao tuyết cũng rơi rồi.

Phần lớn thời gian Lục Tây đều không ở đây, chỉ ở lại lúc tối.

Xoa bàn tay lạnh ngắt của Cố Lẫm, không đồng ý cho cậu ra ngoài nữa.

"Trời lạnh như vậy, ra ngoài có gì vui chứ?"

"Ừ..." Cố Lẫm lật qua trang khác, cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi đi xem bầu không khí chuẩn bị đón Tết của mọi người."

"Em muốn ăn Tết ở đây?"

"Không có, không phải anh mới nhập học cách đây một năm sao."

Lục Tây mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng nếu em muốn —— "

"Không cần." Cố Lẫm cắt lời hắn.

Cuộc đối thoại dịu ngoan như vậy khiến Lục Tây rất hài lòng.

Nhưng hắn hài lòng chưa đến hai ngày đã xảy ra một chuyện khiến hắn tức giận vô cùng —— Cố Lẫm chạy trốn.

Cuối cùng cậu đã tìm được cơ hội chạy trốn khi đang đi loanh quanh trên đường... Hoặc là không biết ẩn nấp và quan sát bao lâu mới quyết định hành động.

Cắt đuôi bảo vệ.

Chỉ thiếu chút nữa thôi, cậu suýt nữa đã lên tàu đi nơi khác.

Nhưng vẫn bị người của hắn bắt được.

Biểu hiện dịu ngoan giả dối bấy lâu nay như bị xé tan trong nháy mắt, khi vừa trở về biệt thự, Cố Lẫm nổi điên lên, sau đó phát triển thành cuộc chiến giữa hai người.

Trở lại như lúc ban đầu.

Cũng làm Lục Tây tức giận tột cùng.

Chỉ cần nghĩ lại sự dịu ngoan của cậu là muốn hắn thả lỏng cảnh giác thì hận không thể bóp chết cậu ngay lập tức.

Cuối cùng cũng không xảy ra chuyện khủng khiếp gì, nhưng Cố Lẫm bất tỉnh trên giường.

Gọi bác sĩ đến kiểm tra, mới biết rằng tinh thần của cậu rất tệ.

Trầm cảm lâu ngày và suy nhược thần kinh.

Cơ bản cậu không có một giấc ngủ ngon nào cả.

Ban đêm nằm yên lặng bên cạnh Lục Tây, khi đối phương đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, Cố Lẫm chỉ nhắm mắt, nằm im mấy giờ liền.

Lục Tây ngồi trên giường, nhìn người đang ngủ mê mang kia.

Mái tóc dài đen mượt xõa loạn trên gối, dán vào một bên mặt, làm làn da như rất tái nhợt.

Cũng khiến người rất...

Đau lòng.