Phần 07
Edit & Beta: 🍀Ella🍀
~~~~~~~~~~~~
Chương 17
Tháng 4, năm 2013.
Đứa bé đã bắt đầu học nói. Dưới sự dạy dỗ của người giúp việc ở nhà, từ đầu tiên nó nói là ba.
Lục Tây vừa nghe thấy đã rất vui vẻ, sau khi ôm hôn đứa bé, thì hắn bắt đầu làm khẩu hình miệng cho đứa bé xem, vừa chỉ Cố Lẫm, vừa dạy đứa bé gọi mẹ.
Cố Lẫm không có ý kiến gì về hành động của Lục Tây.
Đứa bé nhanh chóng biết gọi Cố Lâm là "Mẹ".
Đứa bé vốn thích bám lấy Cố Lẫm, hầu như ngày nào Cố Lẫm cũng ở cạnh đứa bé, một khi học được từ này, thì trong nhà sẽ thường xuyên nghe thấy tiếng nói của đứa bé, tiếng con nít ngây ngô gọi "Mẹ". Hiển nhiên ba đã bị đứa bé quên mất.
"Mẹ, ôm... Ôm..." Đứa bé nắm tay của Cố Lẫm, đứng trên băng ghế đàn piano, muốn chui vào lòng cậu.
Cố Lẫm ôm đứa bé, để bé ngồi trong lòng mình, ánh mắt nhu hòa: "Ôm rồi, con muốn làm gì."
Đứa bé chỉ món đồ mà Cố Lẫm vừa đặt trên phím đàn, đôi mắt như quả nho đen ngây thơ nhìn Cố Lẫm: "Sách sách..."
"Ừm, sách đây, con xem có hiểu không?"
Đứa bé cười toe toét: "Sách sách..." Đôi tay bé nhỏ cố gắng lấy cuốn sách, nhưng nó quá nặng, cầm không nổi.
Cố Lẫm giúp đứa bé cầm lấy cuốn sách, đưa cho bé: "Bây giờ con xem không hiểu, để mẹ đọc cho con nghe."
"Không hiểu... Đọc, đọc..." Đứa bé lại bị hấp dẫn bởi mái tóc đen dài của cậu, lại bắt đầu nắm tóc Cố Lẫm chơi, vừa nắm vừa nói: "Mẹ... Đọc sách sách..." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cố Lẫm dịu dàng nhìn đứa bé, tựa hồ không cảm thấy đau khi bị bé kéo tóc. Cho đến khi Lục Tây đi vào trong, ôm lấy đứa bé.
Hắn nghiêm túc dạy dỗ đứa bé: "Không được nắm tóc mẹ, mẹ sẽ đau đó."
"Đau đau..." Đứa bé lầm bầm, vẻ mặt vui vẻ lập tức bị hắn dọa thành sợ hãi.
"Không được làm vậy, biết không?!" Lục Tây lặp lại: "Không được nắm tóc mẹ, còn làm vậy ba sẽ đánh con."
"Anh dọa Dương Dương sợ rồi kìa." Cố Lẫm đứng dậy, ôm lấy con. Đứa bé lập tức rưng rưng nước mắt núp vào lòng Cố Lẫm, cái đầu nhỏ vùi vào cổ Cố Lẫm không chịu ngẩng lên.
Lục Tây hết cách: "Em chiều con quá rồi."
"Dương Dương chỉ nắm tóc tôi thôi, con nít có biết gì đâu."
Đương nhiên có vài lời, Cố Lẫm chỉ suy nghĩ trong lòng, không nói ra."
Cậu không thích nói nhiều.
...
Ban đêm.
Cố Lẫm vẫn ngồi xem ti vi trong phòng khách.
Cậu không xem phim điệp viên gì nữa, đang nhàm chán xem chương trình giải trí.
"Vui lắm hả?" Lục Tây hỏi.
Thà ngồi xem cái chương trình nhàm chán này, không bằng lên giường ngủ, còn tốt hơn.
"Xem thử thôi." Cố Lẫm bình thản nói.
Lục Tây không nói, hắn chỉ ngồi cạnh cậu thôi cũng phóng ra áp lực vô hình.
Cố Lẫm thở dài, cầm điều khiển tivi lên rồi tắt tivi: "Đi ngủ thôi."
"Em xem đi, đừng để ý đến anh." Lục Tây ngồi không nhúc nhích.
"Tôi đi ngủ." Cố Lẫm liếc hắn, rồi đi thẳng vào phòng.
...
Lục Tây nằm bên cạnh Cố Lẫm, thấp giọng hỏi: "Không vui hả?"
"Không có..." Cố Lẫm kéo chăn đắp lên cổ, đôi mắt khép hờ, khóe miệng hơi cong lên: "Tôi chỉ cảm thấy anh còn khó hầu hạ hơn Dương Dương."
Lục Tây hơi sửng sốt, cắn nhẹ Cố Lẫm, giọng khàn khàn khẽ cười: "Em nói gì vậy, sao anh khó hầu hạ được, em làm thử hầu hạ cho anh xem nào, để anh xem mình có khó hầu hạ thiệt hay không..."
Cố Lẫm không trả lời, mặc cho Lục Tây nói gì.
Nụ hôn ướt át nhiệt tình...
Khi đè Cố Lẫm dưới thân va chạm, trong lòng Lục Tây vẫn không kìm được nỗi kích động.
Đêm nay không phải là lần đầu nhiên hắn thấy nét mặt thả lỏng của Cố Lẫm.
Trên khuôn mặt lạnh lùng ấy, dần có chút biểu cảm.
Cho dù đối phương chỉ hơi cong khóe môi.
Cũng có thể khiến hắn rung động.
Chương 18
Tháng 12, năm 2013.
Lục Dương An sắp tròn hai tuổi.
Cách đây vài hôm, cả nhà đã bàn sẽ tổ chức sinh nhật cho bé.
Trong phòng Dương Dương, Cố Lẫm đang mặc bộ âu phục nhỏ mới tinh cho bé.
Đôi mắt long lanh của đứa bé ngước nhìn mẹ, nghiêm túc nói: "Hôm nay con sẽ gặp ông nội bà nội hả?"
"Ừ." Cố Lẫm bận bịu thắt nơ trên cổ áo đứa bé: "Có lẽ tối nay sẽ ngủ ở chỗ ông bà nội, con có dám ngủ một mình không?"
"Không dám..." Đứa bé hơi sợ hãi, nắm lấy mái tóc dài đang xõa trước ngực của Cố Lẫm: "Con muốn ngủ với mẹ, con muốn ngủ với mẹ!"
"Tại sao nào?" Cố Lẫm chọc bé, quát gò má trắng nõn của đứa bé: "Ở nhà, con cũng có thể ngủ một mình, không phải con đã rất dũng cảm mà? Tại sao ở nhà ông bà nội lại không được vậy nhỉ?"
"Con không muốn..." Đứa bé khẩn trương, vươn tay muốn ôm cổ của Cố Lẫm: "Mẹ ơi, con không muốn, con không muốn ngủ một mình, tại đó đâu phải phòng của con."
Cỗ Lẫm khẽ cười, logic của đứa bé thật dễ thương.
"Mẹ ơi, con muốn ngủ cùng mẹ!" Đứa bé vừa nói, đôi mắt long lanh càng ngấn nước.
Cố Lẫm chỉ đành dỗ bé: "Không được khóc nha, con mà khóc thì mẹ sẽ để con ngủ một mình."
Đúng lúc Lục Tây bước vào phòng: "Chuẩn bị xong chưa?"
Thấy đôi mắt buồn bã của đứa bé: "Sao vậy? Lục Dương An, con mới khóc hửm?"
Đứa bé tránh đi ánh mắt dò xét của Lục Tây, đầu cọ vào cổ Cố Lẫm.
"Tôi chỉ chọc nó thôi." Cố Lẫm nhàn nhạt nói: "Đi được rồi."
Nói xong định ôm đứa bé đi ra ngoài, lại bị Lục Tây kéo lại.
"Dương Dương, qua đây." Hắn quay đầu nói với Cố Lẫm: "Em vào phòng lấy khăn quàng đeo lên, bây giờ bên ngoài có hơi lạnh."
"Không cần, cũng không phải đi ra ngoài lâu."
Lục Tây bất đắc dĩ: "Em lười thì có." Vừa nói vừa ôm đứa bé, tay còn lại cởi khăn quàng của mình xuống, đeo cho Cố Lẫm.
Cố Lẫm rủ mắt, cúi đầu sửa sang chiếc khăn quàng còn mang theo nhiệt độ của cơ thể ấm áp.
Mái tóc dài của cậu bị khăn quàng buộc lại, đôi mắt hơi rủ xuống, vẻ mặt điềm tĩnh và dịu dàng. Khiến Lục Tây không nhịn được phải đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc mai hơi lòa xòa của cậu, không quan tâm mình đang ôm đứa bé, hôn lên khóe mắt của cậu.
"Anh...!" Cố Lẫm đẩy Lục Tây ra.
Hai người cùng lúc nhìn đứa đứa bé, đứa bé cũng ngây ngô sững sờ nhìn hành động gần gũi của ba mẹ, rốt cuộc còn nhỏ không hiểu hai người đang làm gì, cà lăm nói với Cố Lẫm: "Mẹ, con không muốn ngủ một mình..."
...
Buổi tiệc mừng sinh nhật ở ngôi nhà cũ Lục gia rất náo nhiệt và ấm áp.
Ba Lục và mẹ Lục bên ngoài cường thế, bây giờ toàn tâm toàn ý yêu thương đứa cháu trai của mình.
Cả nhà vây quanh đứa bé, chọc bé, yêu thương bé.
Cố Lẫm vẫn không nói nhiều, nhưng đa số thời gian đứa bé cũng bám lấy cậu, tháo món đồ chơi nào ra cũng phải chui vào lòng Cố Lẫm nói muốn mẹ tháo giúp. Ba Lục và mẹ Lục cũng không khỏi muốn nói chuyện với cậu.
Lục Tây ngồi pha trà bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Cố Lẫm và đứa bé.
Cậu em trai Lục cũng qua ngồi trêu chọc cháu trai nhỏ, còn dám nói với Cố Lẫm: "Em thấy anh em càng ngày càng không có tiền đồ, anh bảo anh ấy đi đông, anh ấy tuyệt đối không dám đi tây, nếu em thử bảo anh ấy đi đông, chắc chắn anh ấy sẽ đánh em đến không phân biệt được đông nam tây bắc.
Lục Tây nghe vậy, đương nhiên cùng em trai mình tranh cãi một trận.
...
Ban đêm, đứa bé nằm trên người Cố Lẫm, đầu gối lên ngực của cậu, ngủ say đến cái miệng nhỏ xinh cũng chu ra.
Lục Tây vừa bước vào phòng sau khi tắm xong, nhìn thấy hai người nằm vậy, cười khẽ: "Có đè ngực em đau không?"
"Ngủ rồi..." Cố Lẫm nhẹ giọng nói.
Lục Tây cúi người, hai người phối hợp nhẹ nhàng ôm đứa bé ngủ say đến trong giường. Nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngủ say của đứa bé, cảm thán: "Tối nay Dương Dương ngủ ở đây, tiếc thật."
Cố Lẫm giương mắt, nhanh chóng rời mắt sang chỗ khác, cũng không thèm để ý đối phương.
"Em xem như là người đầu tiên ở căn nhà anh sống từ nhỏ đến lớn, căn phòng này cũng là nơi anh ngủ từ nhỏ đến lớn."
"Vậy thì sao?" Cố Lẫm hỏi.
Lục Tây khẽ cười, cúi người muốn bế Cố Lẫm: "Sao vậy? Bảo bối, em đừng giả vờ nữa được không?"
Cố Lẫm bất đắc dĩ, chủ động ôm lấy cổ Lục Tây, để hắn bế cậu lên, xoay người đi đến phòng sách bên cạnh.
...