Ba tên thuộc hạ đó mỗi người toàn thân đều toả ra khí tức cường hãn mênh mông như biển cả, vẫn nói Tôn cấp võ giả tuy rằng không đến mức hiếm như lông phượng sừng lân, nhưng không ngờ cả ba đều là Tôn cấp lục phẩm hàng thật giá thật. Còn riêng Lăng Tiếu từ khí tức mà nói thì thậm chí còn nhỉnh hơn cả Lăng Phong khi hắn ta là Tôn cấp cửu phẩm, chỉ là không biết chiến lực ra sao, nhưng xét theo việc bản thân hắn xuất thân từ một con quái vật ngang hàng với Lăng Hư Cung là Lăng gia thì chiến lực chắc chắn không kém.
Tử lúc mấy người lao vào quần thảo với nhau còn chưa trải qua hai giây đồng hồ, nhưng toàn bộ khu vực ngàn mét xung quanh từ một mặt thảo nguyên bằng phẳng đã trực tiếp bị phá huỷ, khắp nơi đều là những vết cắt chạy dài trên mặt đất, từng đạo từng đạo vết nứt tách đại địa ra thành những vực thẳm sâu không thấy đáy, ở trung tâm nơi giao chiến thì biến thành một khu vực lòng chảo, mặt đất bị đánh nổ tung ra giống như là có thiên thạch rơi xuống, cát bụi đất đá bắn loạn lên trời sau đó rơi xuống như mưa rào.
Đám binh lính đang thu dọn chiến trường tuy rằng bản thân tu vi như con kiến, nhưng ít nhất thì tối ngày chinh chiến nơi sa trường cũng rèn luyện được cho bọn họ bản lĩnh đánh hơi thấy nguy hiểm, ngay khi mấy người Lăng Tiếu xuất hiện, tất cả đều không hẹn mà cùng len lén bỏ chạy đi thật xa, lúc này họ đang đứng ở một nơi xa tít tắp, nhìn tràng cảnh chiến đấu long trời lở đất đằng xa mà không khỏi thở phào, thầm hô may mắn.
Tôn cấp võ giả không như những cảnh giới thấp hơn, đối với Tôn cấp mà nói thì cách nhau một phẩm giai cũng là cách biệt cực lớn, tuy rằng không đến mức một trời một vực nhưng nếu một Tôn cấp nhị phẩm dùng một cái tát miểu sát Tôn cấp nhất phẩm cũng là chuyện vô cùng bình thường, không có chút gì ngạc nhiên cả. Đương nhiên đấy là về mặt lí thuyết, có thể đột phá lên Tôn cấp, nào có võ giả nào không phải là thiên tài trong tu luyện, chiến lực không thể dùng tu vi mà đong đếm được, tuy rằng có cách biệt, nhưng vượt cấp chiến đấu không phải là không có.
Lăng Phong là một ví dụ điển hình về vượt cấp chiến lực, với chiến lực Bán Thánh của hắn, đừng nói là ba tên tuỳ tùng của Lăng Tiếu có tu vi Tôn cấp lục phẩm, dù có là ba mươi tên như thế đối với hắn cũng chỉ là một chút rắc rối, hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn, chính vì vậy mà hắn có thể không ngần ngại lao vào tấn công Lăng Tiếu mặc dù biết rằng mình sẽ bị vây công.
Ba tên tuỳ tùng này tuy rằng cũng là Tôn cấp, nhưng hiển nhiên không có cái bản lãnh vượt cấp chiến đấu, nói là vây công nhưng xét theo một khía cạnh nào đó thì chỉ làm vướng tay vướng chân Lăng Tiếu. Nhưng trên thực tế không phải như vậy, Lăng Phong ngay từ lúc đầu đã muốn ra tay diệt sát thật nhanh ba tên ngu ngốc không biết sống chết này để cho rảnh tay, nhưng không được.
Không phải vì hắn không đủ thực lực, mà là ba tên này không hề công kích hay quấy nhiễu hắn như tưởng tượng, mà luôn giữ một khoảng cách an toàn với hắn, chỉ cần Lăng Phong hơi động là bọn chúng ngay lập tức lui, tốc độ bỏ chạy so với hắn còn nhanh hơn ba phần. Đương nhiên nếu chỉ vậy thì sự hiện diện của bọn chúng hoàn toàn là thừa thãi, mang tiếng vây công nhưng không làm ra hành động quấy nhiễu hay công kích thì Lăng Phong nào có chút sợ hãi gì.
Vấn đề nằm ở chỗ, ba tên tuỳ tùng cũng không phải chỉ đứng đó làm cảnh, thực tế bọn chúng đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Lăng Tiếu vốn là Tôn cấp cửu phẩm, chiến lực so với đồng cấp cũng nhỉnh hơn đôi chút, nhưng so với Lăng Phong thì không phải cùng một cấp bậc, thế nhưng hắn không ngờ lại đánh ngang tay với Lăng Phong, từng chiêu từng chiêu tung ra uy lực đều không chút thua kém.
Nếu để ý kĩ, có thể thấy ba tên tuỳ tùng vây quanh đang sắp xếp thành những vị trí đặc thù, dường như là một dạng trận pháp nào đó lấy con người làm cơ sở trụ cột, tuy rằng không rõ ràng trận pháp đó là gì, nhưng nhìn biểu hiện của bọn chúng và thực lực bất thường của Lăng Tiếu, với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giang hồ, Lăng Phong thừa biết được trận pháp này dường như có tác dụng biến lực lượng của bọn chúng trở thành lực lượng của Lăng Phong, từ đó nâng cao chiến lực của hắn.
Nhưng biết là một chuyện, có phá giải được hay không là chuyện khác, với một đối thủ có thực lực ngang ngửa ở trước mắt luôn sẵn sàng tặng mình một chiêu chí mạng bất kì lúc nào, Lăng Phong thật sự không có cách nào xử lí ba tên tuỳ tùng kia cả.
“Sao thế?? Thiên tài năm xưa của Lăng gia đâu rồi, sao đến cả một lão già như ta cũng đánh không lại thế hả?? Đúng là rác rưởi mà, nếu ngươi không phản lại gia tộc thì sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ đuổi thứ rác rưởi như ngươi đi thôi!! Ha ha ha…” Lăng Tiếu cười lớn, hai tay múa thành những đường vòng cung ảo diệu, vô số phong nhận vô hình từ bàn tay hắn phóng ra, xé rách không gian mà lao vun vút tới chỗ Lăng Phong.
Bản thân Lăng Phong cũng không thấy sử dụng vũ khí gì, chỉ với hai nắm tay khua lên không trung, liền nghe mấy tiếng leng keng phát ra, không ngờ cứ như vậy mà cứng rắn phá tan phong nhận đáng sợ giống như chúng chỉ là vài ba ngọn gió thông thường. Nhưng nhìn kĩ lại thì không hẳn là như vậy, phong nhận sắc bén bị phá tan, nhưng một phần lực lượng còn sót lại vẫn có thể xé rách lớp y phục bên ngoài của Lăng Phong. Không ngờ ngay bên dưới y phục của hắn lại là một kiện khải giáp màu trắng bao phủ toàn thân từ trên xuống dưới, kéo dài đến tận cổ tay, chỉ có hai bàn tay của Lăng Phong là vẫn để trần, hẳn là kiện khải giáp này chính là thứ khiến hắn có thể phá tan phong nhận một cách dễ dàng như vậy.
Lăng Tiếu nhìn thân ảnh mặc giáp trước mắt, nhất thời dừng công kích, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt sau đó cười khảy: “Hừ, cái thứ trên người ngươi chẳng phải là Đế khí của gia tộc hay sao, ngươi thực sự không xứng đáng mặc nó!!”
Nghe vậy, Diệu Yên thầm giật mình kinh hãi, nhìn thấy Lăng Phong không nói gì giống như ngầm chấp nhận những gì đối phương nói là sự thật, nàng không khỏi ngạc nhiên. Trên đời có Huyền khí, Bảo khí, Thánh khí, thậm chí đến cả Thần khí trong truyền thuyết cũng có thể tồn tại, nhưng ngoài những thứ đó ra, còn có một loại khí cụ nữa vượt ngoài bốn loại kể trên, có tên gọi là Đế khí.
Tương truyền Đế khí không giống với những loại khí cụ kia, mà là một tồn tại vô cùng khác biệt. Vật liệu tạo nên một Đế khí phải nói là vô cùng trân quý, nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ đó là đối với những khí cụ khác chẳng hạn như Bảo khí, một khi đã được tạo ra thì phẩm giai cũng như uy lực của bản thân rất khó có thể thay đổi, trừ khi bị hư hại hoặc là trải qua luyện khí sư cải tạo nâng cấp, sinh ra là Bảo khí cấp bậc nào thì đến lúc bị phá huỷ thì vẫn là cấp bậc đó.
Nhưng Đế khí thì khác, bản thân vật liệu tạo ra nó trân quý không kém gì Bảo khí, thậm chí Thánh khí, nhưng thứ khiến Đế khí trở nên khác biệt đó là thay vì giữ nguyên phẩm giai, thì Đế khí lại tự biến đổi phẩm giai của mình theo tu vi của chủ nhân, chủ nhân càng mạnh thì phẩm giai của Đế khí càng cao. Để có thể tạo nên điều kì diệu đó, vật liệu quý là một phần, quan trọng nhất đó chính là trận pháp phù văn được khắc vào trong Đế khí, từ đó mới tạo ra được khả năng kì diệu như vậy.
Hơn nữa, từ Bảo khí trở lên thì chỉ cần đánh tinh thần lạc ấn vào trong khí cụ là có thể sở hữu cùng điều khiển, nếu bị cướp đi thì đối phương chỉ cần tìm cách xoá đi tinh thần lạc ấn đó là có thể sử dụng, nhưng Đế khí thì không như vậy. Bản thân Đế khí không có khí linh,nhưng bọn chúng lại có thể tự chọn chủ nhân cho mình, và chỉ có một người duy nhất, nếu chủ nhân của Đế khí chết thì Đế khí cũng tự huỷ theo, đó là lí do tại sao lại có tên gọi Đế khí, vũ khí của bậc Đế Vương, chỉ có thể có một Đế Vương sử dụng mà thôi.
Chính vì những đặc tính đó mà Đế khí tuy rằng thần kì nhưng lại không khiến nhiều người nảy ra lòng tham tranh đoạt, bởi đôi khi có cướp được về thì nó cũng không nhận chủ, bỏ đi thì tiếc, mà dùng thì không được, hoàn toàn là một cái gân gà cỡ lớn. Phương pháp chế tạo Đế khí đã thất truyền từ sau “Chiến tranh Thiên Ma”, số lượng còn lại cũng thập phần ít ỏi bởi vì rất nhiều võ giả đã bỏ mạng vì chiến tranh, Diệu Yên cũng không ngờ ngày hôm nay nàng lại có thể thấy được một kiện ở ngay trước mắt mình.
“Không xứng đáng?? Ha, ngươi nói dễ nghe thật, Đế khí chọn ta làm chủ, có phải khiến một tên lòng dạ hẹp hòi như người cảm thấy không phục phải không??? Bằng không thì ngươi cũng đã không hại chết nàng.” Lăng Phong lúc này cũng đã lấy lại một phần bình tĩnh, lạnh giọng nói.
“Ái chà chà, ngươi không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại làm ta không tự chủ được nhớ lại một vài chuyện xưa, đáng lẽ ta không nên giết con điếm đó mới đúng, dù sao thì tư vị cưỡi lên người nàng ta cũng sướng khoái lắm.” Lăng Tiếu nở một nụ cười bỉ ổi chỉ nam nhân mới hiểu, liếm mép vô cùng khó coi nói.
Vừa khôi phục chút bình tĩnh, nghe thấy những lời không đầu không đuôi của Lăng Tiếu, Lăng Phong hai mắt chợt đỏ ngầu lên, hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, sau đó gầm lên một tiếng: “Câm mồm!!!!”
“Úi chao, sợ quá! Cơ mà muốn ta câm mồm ư, tự mình làm đi, hắc hắc…” Lăng Tiếu giả vờ giật mình, sau đó cười lớn nói, biểu hiện bên ngoài so với ngoại hình trung niên của mình không một chút tương xứng.
Lăng Phong hiển nhiên là không thể nhẫn nhịn nổi nữa, một lớp giáp ngay lập tức xuất hiện che phủ lấy hai bàn tay để trần của hắn, sau đó là một kiện mũ trụ nhanh chóng bao phủ lấy đầu hắn, lúc này toàn thân trên dưới của hắn đã được bọc kín hoàn toàn trong một lớp giáp màu trắng bạc trông vô cùng thành khiết.
Thân hình Lăng Phong giống như thiểm điện mà bật nhảy khỏi chỗ đang đứng, trong không gian chỉ nghe thấy một tiếng xé gió đến nhức cả óc, hắn đã đột ngột xuất hiện ở trước mắt Lăng Tiếu, từ hai cổ tay của hắn mọc ra hai lưỡi kiếm dài cỡ hơn nửa mét, hiển nhiên là do Đế khí tạo ra, nhằm thẳng vào cổ Lăng Tiếu chém tới.
Lăng Tiếu cũng không phải là hạng ăn chay, đối với Lăng Phong được Đế khí tăng phúc hiển nhiên là đã có chuẩn bị, chỉ thấy hắn bất ngờ nghiêng người ra sau, dùng một tư thế hoàn toàn không hợp với cấu trúc của cơ thể người mà né được hai lưỡi kiếm, sau đó hai tay hắn chống xuống đất tạo điểm tựa, hai chân đạp mạnh lên trên, cả người xoay vòng một cái đã thoát khỏi công kích của Lăng Phong, đồng thời tặng lại cho đối phương một cước vào tay.
Cánh tay bị đạp một cú với lực lượng khủng bố có thể đánh sập cả ngọn núi, nhưng Lăng Phong lại chỉ bật ngửa người về sau một đoạn, sau đó dường như không chút đau đớn mà lại lao lên tấn công đối phương tiếp, không thể không nói khả năng phòng ngự của kiện Đế khí mà hắn sở hữu thật sự cường hãn.
Hai người cứ như vậy mà lao vào đánh nhau lòng trời lở đất, một người thì có Đế khí trong tay, một người thì đến cả thanh kiếm đằng sau lưng cũng không thèm rút ra, chỉ dùng lưỡng quyền nhị cước mà đối đầu không chút yếu thế. Trận chiến từ dưới đất rồi lên không trung, sau đó thì đánh tới mức đại địa nổ tung, kéo nhau xuống dưới lòng đất mà giao chiến khiến cả đại thảo nguyên rung lắc dữ dội giống như có đại địa chấn, thế mới biết được lực phá hoại của Tôn cấp khủng khiếp tới nhường nào, bảo sao Tôn cấp không được phép ra tay với người dưới Tôn cấp, bằng không thì chỉ cần một Tôn cấp thôi là cũng đủ san phẳng mấy trăm vạn quân của Xuất Vân đế quốc mới tiến công ngày trước rồi.
Diệu Yên lúc này giữ lời bay lơ lửng trên không trung ở phía xa, hai mắt không ngừng theo dõi diễn biến chiến đấu ở bên dưới, tâm thần vẫn giữ cảnh giác cao độ đề phòng tên Thánh cấp bí ẩn kia đánh lén, dù sao thì nàng thân là Thánh cấp mà cũng có tâm lí muốn lật lọng, vậy thì đối phương hẳn là cũng có, nàng không thể không cẩn thận được.
Đang chăm chú quan sát chiến đấu, Diệu Yên chợt thấy không gian có chút động tĩnh khác thường, nàng liền chú tâm cảm ứng, tinh thần lực toả ra nhắm thẳng vào nơi phát ra ba động mà điều tra nhưng không thấy có vật thể gì cả, chỉ là giống như có một thứ gì đó đang di chuyển trong không trung mà thôi. Phải biết thị lực của một Thánh cấp như nàng nếu muốn thì đến cả một con kiến cách xa mấy chục cây số cũng có thể nhìn rõ, nhưng khi nàng quay đầu lại quan sát nơi phát ra dao động thì tuyệt nhiên không thấy một thứ gì cả.
Nhưng dao động vẫn tiếp tục diễn ra, và dường như nó đang tiến tới gần nàng. Diệu Yên lần đầu tiên gặp phải hiện tượng kì dị như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương, thầm nghĩ phải chăng là tên Thánh cấp bí ẩn kia giở trò?? Ngoài mặt nàng không tỏ vẻ gì cả nhưng toàn thân thì đã vận khởi linh lực tới mức tận cùng, chỉ cần có gì xảy ra thì sẽ bung ra Vực của bản thân, ngay lập tức đánh trả.
Khi ba động không gian đó cách nàng còn chưa tới 3 mét, bên tai Diệu Yên bỗng vang lên một giọng nói khiến toàn bộ cơ thể căng cứng của nàng chợt mềm nhũn ra một cách vô lực, khiến nàng thầm mắng bản thân sao lại có phản ứng kì lạ như vậy khi nghe thấy tiếng nói đó.
“Đừng làm ra hành động đáng ngờ, là ta đây! Ân oán của Lăng Phong ta không rõ, nhưng tình huống của hắn hiện tại không được tốt lắm, ta muốn hỗ trợ hắn một chút. Ngài có ý gì không?”