Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 320: Dị biến




Trước biến hóa kinh người này, nữ nhân Thánh Giả trung giai còn lại chỉ có thể trợn trừng mắt ngạc nhiên khi thấy đồng bạn của mình bị một kích đánh lén giết chết, nhưng rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo lại, miệng hét lên một tiếng sau đó huy động lĩnh vực của mình, tạo thành vô số kim sắc trường kiếm từ trong hư không sau đó phóng về phía Nhạc Tư Kỳ.
Nhạc Tư Kỳ ném cơ thể đã chết của nữ nhân mình vừa giết lên làm bia đỡ đạn, cả người hóa thành một bóng mờ sau đó xuất hiện bên cạnh Tử Phong, cánh tay bên phải của nàng vẫn còn nhiễm một tầng máu tươi nóng hổi.
“Ngươi!!! Tại sao ngươi lại phản bội Thánh Giáo??” Nữ nhân Thánh Giả trung giai kia rít lên qua kẽ răng, người bị giết vốn là bạn tốt của nàng ta, tình cảm thân như chị em, nay lại thấy bạn thân của mình bị giết chết bởi chính người của mình, phải có được thần kinh làm bằng thép thì mới có thể giữ được đầu óc tỉnh táo lúc này.
Đúng lúc này, nàng ta nhìn thấy một điều kì lạ, đó là chẳng biết từ lúc nào Nhạc Tư Kỳ kia đã xuất hiện biến hóa to lớn, trên người nàng lúc này mặc một bộ áo giáp màu hoàng kim hoa mỹ, tuy nhìn vào là có thể nói rằng đây là khải giáp dành cho nữ nhân, nhưng chỉ cần ngó sang Tử Phong đứng bên cạnh, có thể khẳng định rằng áo giáp của hai người là cùng một loại.
Nhạc Tư Kỳ cũng cảm thấy thật là bất khả tư nghị mà nhìn vào cánh tay được bọc giáp vẫn còn nhỏ giọt máu tươi kia, trong lòng không khỏi phát lạnh, đây là cái thứ mà chủ nhân gọi là “Thiên Ma Hóa Thân” hay sao, lớp giáp này không những có thể biến đổi theo ý của nàng mà chất liệu lại không kém gì thượng phẩm Bảo khí, lực phòng thủ thậm chí còn có thể vượt trội hơn cả thượng phẩm Bảo khí thông thường.
“Khậc khậc, Lữ Thương Hải có thể phản bội, chẳng lẽ Nhạc Tư Kỳ của ta lại không thể phản bội ư??” Tử Phong cười lạnh.
“Chủ - Bộc Khế Ước” không những cho phép Nhạc Tư Kỳ sở hữu một trong những năng lực của Tử Phong, mà thân là chủ nhân, Tử Phong cũng có thể “ban thưởng” cho nô bộc của mình, ở đây phần thường có thể là mọi thứ, từ vật chất, tinh thần, hay thậm chí kể cả kĩ năng cá nhân của hắn cũng có thể ban thưởng. Đương nhiên, đã là “ban thưởng” thì cũng phải kèm theo điều kiện, đó là nô bộc phải lập được công lao cho chủ nhân, hoặc ít nhất là chủ nhân cảm thấy công lao của nô bộc xứng đáng được ban thưởng.
Nhạc Tư Kỳ giúp Tử Phong tìm được phân đà của Âm Dương Thánh Giáo, cũng chính là đã lập được công, còn công lao lớn nhỏ thì không quan trọng, dù sao thì người ban thưởng là Tử Phong, công to hay nhỏ hắn muốn nói thế nào mà chả được. Vốn dĩ hắn còn đang lo sợ không biết liệu năng lực “Thiên Ma Hóa Thân” có thể dùng để ban thưởng hay không, phải biets là Nhạc Tư Kỳ vẫn là con người chứ không phải Thiên Ma như hắn, “Thiên Ma Hóa Thân” vốn dĩ không hẳn là kĩ năng, mà là năng lực của Thiên Ma Nhất Tộc, Nhạc Tư Kỳ là con người thì khó mà có thể sử dụng được.
Nhưng thực tế chứng minh rằng, Tử Phong có thể ban thưởng “Thiên Ma Hóa Thân” cho Nhạc Tư Kỳ, hơn thế nữa, nàng còn có thể sử dụng áo giáp ở cùng một cấp bậc huyết mạch Thiên Ma Vương giống như hắn, điều này làm hắn không khỏi khó hiểu một trận. Nhưng mà khi hắn nhớ ra cacis lúc tạo thành khế ước, máu của hai người đã bị khế ước hấp thu sau đó tạo thành một mối liên kết vô hình giữa hai người, phải chăng chính vì thế nên Nhạc Tư Kỳ mới có thể sử dụng “Thiên Ma Hóa Thân” ở trạng thái hoàn hảo giống như vậy chăng.
Điều này thì Tử Phong không biết, dù sao thì cái khế ước đó cũng là do cái tên biến thái Chúa Tể Hư Không làm ra, có làm được một số thứ không hợp lẽ thường âu cũng là điều hiển nhiên, chỉ riêng cái hệ thống này đã quá thừa để vượt qua được cái gọi là lẽ thường rồi.
“Nhạc Tư Kỳ của ngươi?? Điều này sao có thể, cô ta vẫn còn một thân thuần âm chi thể, ta thật sự không thể tìm ra được lí do nào để cô ta có thể khuất phục một tên Tôn cấp nho nhỏ như ngươi cả.” Nữ nhân kia bật thốt.
Tử Phong hai mắt có chút giật giật quay sang nhìn Nhạc Tư Kỳ, chỉ thấy nàng ta lúc này không hề nói gì mà chỉ quay đầu đi chỗ khác, cơ mà hai tai thì đã đỏ rực lên trông vô cùng buồn cười. Thở dài một tiếng, Tử Phong ngán ngẩm nói:
“Đúng là một cái Dâm Giáo, ngươi nghĩ rằng trên đời này chỉ có việc ta lôi Nhạc Tư Kỳ lên giường thì mới có thể khuất phục được nàng ta hả, mặc dù việc đó coi bộ cũng khá là hấp dẫn, cơ mà ta không có rảnh rỗi đến thế. Giờ thì, Nhạc Tư Kỳ, xử lí cô ta đi, nhanh gọn vào.”
“Dạ, thưa chủ nhân.” Nhạc Tư Kỳ cung kính nói một tiếng, sau đó từ từ bay đến gần nữ nhân Thánh Giả trung giai kia, Lĩnh Vực “Hắc Ám Tù Lung” của nàng càng ngày càng bành trướng, ẩn ẩn có khí thế như muốn nghiền nát kim thuộc tính Lĩnh Vực của đối phương.
Cảm nhận sức mạnh tuôn trào trong cơ thể mình kể từ khi khoác lên bộ giáp hoa mỹ này, Nhạc Tư Kỳ không kìm được mà cảm thán trong lòng, thực lực của nàng lúc này có thể tiếp cận đến Thánh Giả trung giai đại viên mãn, vượt xa tầng thứ trước kia của nàng vốn chỉ vừa mới đột phá Thánh Giả trung giai không lâu, còn xa mới có thể đạt tới đại viên mãn như hiện tại.
Vốn dĩ nữ nhân mà nàng vừa mới giết đã tiến vào Thánh Giả trung giai được một thời gian, luận thực lực thì không hề kém cạnh mình, nhưng nhờ vào đánh lén cũng với thực lực tăng vọt mà nàng có thể nhân lúc đối phương không để ý, nhất kích tất sát, thậm chí hiện tại khi phải đối đầu trực diện với một Thánh Giả trung giai khác nàng cũng nắm chắc sáu phần có thể giết chết đối phương, tám phần có thể đánh cho đối phương mất hết năng lực chiến đấu.
"Nhạc Tư Kỳ, ta với ngươi không thù không oán, ngươi bây giờ đã phục tùng chủ nhân mới, ta cũng không muốn phải chiến đấu vô nghĩa, chi bằng ta ngay bây giờ sẽ rời khỏi nơi này, nước sông không phạm nước giếng, được chứ?" Nữ nhân kia nhìn thấy Nhạc Tư Kỳ từ từ tiến đến, trên mặt xuất hiện thần sắc sợ hãi lùi lại phía sau, miệng nói.
Nhạc Tư Kỳ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng như ngươi nói, nhưng mà chủ nhân đã có lệnh, ta buộc phải nghe theo, cho nên là xuống suối vàng thì đừng có trách ta, Trữ Vũ Hân. Hắc Ám Tù Lung!!"
Vừa dứt lời, Lĩnh Vực của Nhạc Tư Kỳ bùng nổ, ngay lập tức bao trùm Trữ Vũ Hân vào bên trong một không gian tối đen không thể nhìn thấy cái gì từ bên ngoài. Tử Phong nhìn thấy thế liền không để ý tới nữa, hiện tại hắn trông có vẻ vẫn khỏe mạnh nhưng trên thực tế là cơ thể của hắn đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, tuy rằng hai phân thân đã hi sinh để thi triển Thế Giới cho hắn, nhưng mà sử dụng Trực Tử Ma Nhãn tiêu hao khủng khiếp hơn so với hắn nghĩ rất nhiều, hơn nữa lúc chém giết mấy tên Thánh giai kia hắn cũng là dùng toàn lực, có thể tượng tượng được tiêu hao của hắn khủng bố ra sao. Đó là còn chưa kể tuy rằng hắn có thể giết chết Thánh cấp bằng Trực Tử Ma Nhãn, nhưng phản phệ từ nội lĩnh vực cũng không phải là nhẹ. Nếu lúc này có thể nhìn vào bên trong lớp giáp của hắn thì có thể thấy trên cơ thể của hắn tràn ngập những vết nứt, nếu cố gắng hơn chút nữa thì người sụp đổ sẽ là hắn chứ không phải ai khác.
Một Kết Tinh ngay lập tức liền bị nghiền nát, linh lực cuồng mãnh tràn vào thể nội Tử Phong, trong nháy mắt khôi phục một lượng lớn linh lực đã mất của hắn, những vết nứt trên cơ thể cũng dần dần được chữa trị, nhưng mà tinh thần lực tiêu hao thì cũng đã quá nửa, có liều cái mạng thì hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng kích hoạt Thế Giới thêm một lần nữa.
Đưa mắt nhìn về phía Lâm Tử Hàm, Tử Phong có thể thấy được thân ảnh của Tư Đồ Dật Tiêu đang chật vật trên không trung, khắp người loang lổ những vết cháy bỏng rát, râu tóc cũng bị thiêu rụi hoàn toàn thành tro bụi, không ngừng lượn lờ trên không trung khổ sở né tránh công kích như vũ bão của Lâm Tử Hàm, chốc chốc lại trúng đòn mà rơi từ trên xuống, cơ mà sinh mệnh lực của Thánh giai rất ngoan cường, nếu không muốn nói là sống dai như con gián, hắn ta rất nhanh liền bật dậy chống trả.
Tử Phong còn đang suy nghĩ xem có nên mạo hiểm làm thịt Tư Đồ Dật Tiêu trong lúc hắn ta đang bị trọng thương hay không, thì lúc này không gian hắc ám của Nhạc Tư Kỳ đã tan biến, nàng ta lơ lửng trên không trung, toàn thân trên dưới hắc khí vờn quanh, trên bề mặt lớp áo giáp của nàng xuất hiện vô số vết cắt chằng chịt khắp nơi nhưng không hề tổn thương đến cơ thể bên trong, trên mặt của nàng cũng có mấy vết cắt nhưng rất nhanh liền liền lại bởi vì nàng có được năng lực "Tái sinh siêu tốc" của Tử Phong.
Nhạc Tư Kỳ một tay nắm lấy cổ họng của Trữ Vũ Hân, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh tàn tạ vô lực trong tay mình, nhưng trong lòng lại cảm xúc ngổn ngang. Nàng vì một chút tai nạn mà mất đi sự tự do của mình, phải hạ mình trở thành nô bộc cho người khác, nhưng đổi lại nàng lại nhận được những sức mạnh nghịch thiên vượt qua mọi sự hiểu biết trước đây của nàng. Trước kia dù có nằm mơ nàng cũng không nghĩ mình có thể trực tiếp đè một Thánh cấp trung giai cùng tu vi với mình xuống mà đánh như đánh chó, đánh đến mức đối phương căn bản không có lực để hoàn thủ, chỉ trong vài ba phút ngắn ngủi đã sinh sinh phá vỡ lĩnh vực của đối phương, sau đó gần như là nghiền áp mà hạ gục Trữ Vũ Hân.
Bay tới gần Nhạc Tư Kỳ, nhận thấy Trữ Vũ Hân chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh, không cần nhìn thì Tử Phong cũng biết là pháp tắc chi lực của Nhạc Tư Kỳ đang tàn phá dữ dội thể nội của nàng ta, hắn không khỏi cảm thán, rốt cuộc là bản thân Nhạc Tư Kỳ quá mạnh mẽ so với người đồng cảnh giới hay là do kĩ năng của hắn được nàng ta thừa hưởng quá mức nghịch thiên, có lẽ là cả hai đi.
Tử Phong cũng không định tự tay giết chết Trữ Vũ Hân để lấy kinh nghiệm, bởi vì hiện tại hắn đã đạt tới level 39, tuy chưa xem qua chỉ số của mình nhưng hiển nhiên hắn có thể cảm nhận được khí tức của mình đã đạt tới Bán Thánh, nếu giết chết Trữ Vũ Hân thì sẽ đủ kinh nghiệm lên level 40 mất. Đây là một đạo khảm quan trọng, có trời mới biết được lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu trong quá trình đột phá Thánh cấp mà hắn mất đi năng lực hành động thì sao, chuyện này cũng có thể xảy ra lắm, dù sao cũng không có ai trên đời này lại chọn chỗ ở giữa chiến trường mà đột phá đại cảnh giới cả. . Đam Mỹ Cổ Đại
Nhạc Tư Kỳ quay sang nhìn Tử Phong như muốn hỏi, sau khi thấy hắn gật đầu một cái liền siết mạnh tay mình lại, trực tiếp bẻ gãy cổ Trữ Vũ Hân sau đó ném xác nàng ta qua một bên, rốt cuộc trận vây công của Âm Dương Thánh Giáo lại bị lật ngược, chỉ còn lại một mình Tư Đồ Dật Tiêu là còn sống sót, cơ mà nhìn hắn ta ở trên không trung lúc này như cái lá khô không tự chủ được bị gió thổi tới thổi lui, có lẽ không lâu nữa thì cũng sẽ bị Lâm Tử Hàm thiêu sống, đại cục đã định!
Đúng lúc này, Tư Đồ Dật Tiêu bị Lâm Tử Hàm quất một roi lên ngực, xẻ ra một rãnh máu lớn, cả người hắn từ trên trời bốc khói rơi xuống mặt đất, gắng sức gượng dậy sau đó hét lớn: "Bát trưởng lão, cửu trưởng lão, các ngài còn đợi đến lúc nào nữa??!!!"
"Hừ, một đám phế vật, bảy người mà không làm gì nổi hai người, nuôi bọn mi thật là tốn cơm tốn gạo!" Một giọng nói già nua từ trên không trung vang lên, sau đó một luồng uy áp giống như hủy thiên diệt địa bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp khiến lĩnh vực của Lâm Tử Hàm chao đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.