Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thanh âm có chút mơ hồ nói:"Ta thừa nhận ta ích kỷ, ta hận cha cháu cướp đi đứa em gái mà ta thương yêu nhất, ta hận cha cháu không bảo vệ tốt cho mẹ cháu, ta không cam lòng để bọn họ được bên cạnh nhau, kể cả sau khi chết. Bây giờ nghĩ lại, mẹ cháu cũng không còn nữa, nếu lúc sống nó đã lựa chọn như vậy rồi thì ta chỉ có thể tôn trọng thôi."
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã không chia rời họ."
An Noãn cọ xát vào lòng ông, nước mắt đẫm trên áo sơ mi của ông.
Thẩm Diệc Minh đau lòng, vỗ lưng cô:"Nha đầu ngốc, cậu đồng ý hết với cháu rồi, sao vẫn còn khóc vậy?"
"Chỉ là cháu vui quá thôi. Hóa ra cậu và ông ngoại lại thương cháu như vậy."
Thẩm Diệc Minh gõ một cái vào trán cô:"Giờ mới biết sao, ông và cậu luôn yêu thương cháu, vậy mà...cháu lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương ông và cậu. Cháu có biết ông ngoại bị cháu làm tức giận đến đau tim, suýt chút nữa thì nằm viện không?"
"Thật xin lỗi cậu, lần sau cháu sẽ không bao giờ như vậy nữa."
"Cháu đó, luôn khiến người khác phải phiền lòng."
——
Thẩm Diệc Minh ở lại biệt thự một đêm, hôm sau cùng An Noãn đến nghĩa trang.
Thẩm Diệc Minh rất bận rộn, có thể dành ra 2 ngày với An Noãn thật không dễ, cho nên mấy ngày này phải cho người thi công ngay.
Bọn họ tiến hành được một nửa, sau lưng đột nhiên có tiếng quát giận dữ:"Mấy người đang làm gì?"
An Noãn nghe thấy tiếng của chú Thường, vội vàng xoay người, thấy chú Thường đang đi những bước chân run rẩy tới.
An Noãn vội nghênh đón.
"An Noãn, sao lại là cháu? Cháu ở đây làm cái gì?"
"Chú Thường,chú đừng kích động,cháu chỉ muốn dời mộ cha về Bắc Kinh thôi, cháu đã tìm được cậu và ông ngoại nên muốn dời mộ của cha mẹ về Bắc Kinh."
Thường Bách chỉ tay về bóng dáng cao lớn cách đó không xa, hỏi:"Vị kia là cậu của cháu?"
An Noãn gật đầu một cái.
"Đưa chú đến chào hỏi đi. Mọi người đến Giang thành, sao không đến nhà chú ăn bữa cơm."
An ấm khẽ nhíu mày, thật ra thì rất nhiều việc cô cũng không muốn cho Thường gia biết, nhưng hình như bây giờ không còn cách nào để tránh khỏi rồi.
Cùng lúc đó Thẩm Diệc Minh đi tới, giây phút Thẩm Diệc Minh xoay người lại, cả người Thẩm Bách run rẩy, hai chân lại càng run hơn.
"An Noãn, cháu nói ông ấy là cậu cháu? Ông ấy không phải là. . . . . ."
"Chú Thường,chẳng lẽ chú quên rồi sao, mẹ cháu là Thẩm Diệc Như."
Thường Bách tưởng chừng như suýt ngã xuống mặt đất.
Thẩm Diệc Minh đi tới, khách sáo đưa tay ra:"Xin chào,tôi vẫn thường nghe An Noãn nhắc đến anh nhưng nay mới có dịp gặp mặt, cảm ơn anh đã chăm sóc cho An Noãn nhà chúng tôi."
Thường Bách nào dám bắt tay với ông, nhưng nếu không bắt tay thì có vẻ không được lịch sự cho lắm.
Hai bàn tay nắm vào nhau, tay của Thẩm Diệc Minh rất ấm nhưng Thường Bách lại sợ tới mức chân tay lạnh ngắt.
" Thẩm....Thẩm thủ trưởng, nếu ngài rảnh rỗi thì mời đến nhà tôi ăn bữa cơm."
"Hay lắm,nếu rảnh rỗi ta nhất định sẽ đến, nhưng lần này hình như không kịp rồi, trưa nay tôi phải lên máy bay về Bắc Kinh."
"Không sao, không sao, lần sau....lần sau ngài đến nhất đinh phải tới nhà tôi ăn cơm đấy,tôi nhìn An Noãn lớn lên, nó rất hiền lành lương thiện."
"Tôi biết."Thẩm Diệc Minh trước sau vẫn duy trì nụ cười như cũ, cưng chiều vuốt vuốt tóc An Noãn, cười nói:"Mỗi người trong nhà chúng tôi đều xem An Noãn như bảo bối nâng niu trong tay,cưng chiều bao nhiêu cũng không đủ."
Thường Bách chỉ cần nhìn ánh mắt cưng chiều của ông là biết ông đang nói thật.
——
Thường Bách hồn bay phách lạc trở về nhà, vừa tới cửa biệt thự đã nghe thấy tiếng the thé của Nghê Tuệ ở bên trong.
"Thiến Nhu không trở lại, về sau con cũng đừng trở lại, đem cười cười một người ở lại chỗ này là được, gặp lại ngươi ta liền phiền lòng."
Tiếp đến là âm thanh trầm thấp của Thường Tử Phi:"Mẹ, con và cô ta không thể sống chung được nữa."
Thường Bách có chút kích động đi vào nhà.
Thường Tử Phi nhìn ông một cái, nghiêm túc nói:"Cha, cha trở về đúng lúc lắm, con đang muốn trao đổi với hai người về chuyện ly hôn với Thiến Nhu."
Hai người hoàn toàn giật mình, Nghê Tuệ phản ứng kịp trước, giận dữ quát:"Kết hôn nhiều năm như vậy rồi, đâu thể nói ly hôn là ly hôn, các ngươi có nghĩ tới cảm nhận của Tiếu nhi không? Con bé mới bốn tuổi mà đã phải chịu cảnh tan vỡ của gia đình sao? Còn công ty nữa, con ở Giang thành này phấn đấu nhiều năm như vậy, ly hôn rồi thì làm gì còn chỗ dựa nữa?"
"Mẹ, con và cô ta đã không thể sống chung được nữa rồi."
"Không sống chung được thì hãy nhịn đi! Nếu ly hôn với Thiến Nhu con sẽ mất tất cả."
Thường Tử Phi day mi tâm, thản nhiên nói:"Mẹ, chuyện thương trường mẹ không hiểu được đâu, con vẫn muốn độc lập một mình,mấy năm nay con đã trưởng thành hơn nhiều rồi, dành dụm được không ít tiền của, một mình ra ngoài sẽ rèn luyện qua thực tế và tích lũy thêm được nhiều hơn."
"Được, chuyện thương trường ta không hiểu, vậy còn Tiếu nhi thì sao đây? Về sau nó sống với ai? Đi theo chúng ta thì con bé không có mẹ. Đi theo Giang gia, không bằng giết chết ta cho rồi. Tiếu nhi mới bốn tuổi, nếu hai người đã sinh nó ra thì phải có trách nhiệm với nó."
Thường Tử Phi thấy hơi mệt ngồi xuống ghế salon, thản nhiên nói:"Mẹ, con đã cố gắng rồi, nhưng thật sự là không thể chịu được nữa. Con đi xã giao ở bên ngoài,về nhà hơi trễ chút, cô ta liền nghi ngờ con có người khác bên ngoài. Mỗi lần cãi nhau, cô ta lại nói con là loại "ăn cơm Chùa", dựa vào Giang gia bọn họ mới có ngày hôm nay. Mẹ,con là một người đàn ông, con phải chịu hiểu lầm,chịu nhục nhã đủ rồi, con cũng có lòng tự trọng của mình, con thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Ta yêu Tiếu nhi, cho tới nay, con vì con bé mà nhẫn nhịn, nhưng bây giờ, thật sự là không thể nhịn được nữa rồi."
Nghê Tuệ vừa muốn nói gì đó, Thường Bách thanh âm mờ ảo nói:"Muốn ly hôn, là bởi vì con vẫn chưa thể quên được An Noãn đúng không?"
"Cha, chuyện ly hôn và An Noãn không liên quan đến nhau."
"Con cho cha biết, có phải trong lòng con vẫn còn An Noãn không? Mấy năm này con chưa từng chấp nhận Thiến Nhu."
Thường Tử Phi lấy tay đè trán, thật lâu cũng không nói chuyện.