Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 109.2: Chúng ta bắt đầu lần nữa (2)




"An Noãn, chuyện này cô tốt nhất đừng động tới, chọc giận Rừng Già, đến lúc đó ai cũng không giúp được cô."
"Hứa Vĩ Thần, anh không biết cách làm của Rừng Già đối với cô gái kia rất không công bằng sao? Cô ấy là người bị hại, cũng là bị người ta lợi dụng. Anh quên năm đó sinh Sớm, cô ta nằm ở trên giường bệnh khóc đến có bao nhiêu tê tâm liệt phế? Anh thật sự có thể trơ mắt nhìn mặc kệ sao?"
Hứa Vĩ Thần hừ lạnh, chất vấn, "Vậy cô định quản như thế nào? Để cho Rừng Già lấy cô ta về nhà, một nhà ba người sống hạnh phúc? An Noãn, cô làm sao có thể ngây thơ như vậy, là cô ta cùng người khác cấu kết với nhau làm việc xấu, ra ám chiêu hãm hại Rừng Già, Rừng Già dựa vào cái gì mà đi tính toán với cô ta. Rừng Già không thích cô ta, thậm chí là chán ghét cô ta, cô hiểu không?"
An Noãn cắn cắn môi, thản nhiên nói, "Tôi không nghĩ Rừng Già có thể tiếp nhận cô ấy, tôi chỉ hi vọng không cần đối với cô ấy quá đáng như thế, cô ấy là mẹ của Sớm, cô ấy có quyền được gặp Sớm, dựa vào cái gì ngay cả gặp cũng không để cho cô ấy gặp."
Hứa Vĩ Thần có chút mỏi mệt thở dài, trầm thấp nói, "An Noãn, nếu cô không sợ chết mà nói, thì nói chuyện này với Rừng Già đi, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu cô còn tự mình quyết định đưa Sớm đi gặp người phụ nữ kia, tôi dám cam đoan Rừng Già sẽ không khách khí với cô."
- -
An Noãn vẫn còn muốn nói cái gì, cửa phòng đột nhiên bị từ bên ngoài mở ra, Lâm Dịch Xuyên dắt tay Sớm đi tới, thấy An Noãn mày của anh nháy mắt nhíu lại, không vui hỏi, "Em tại sao ở trong này?"
An Noãn còn chưa kịp trả lời, Hứa Vĩ Thần đã cướp lời nói, "Yên tâm, tôi với cô ấy không có léng phéng."
Sớm thoát khỏi tay Lâm Dịch Xuyên, chạy nhào vào trong long An Noãn.
"Mẹ, vì sao đêm qua mẹ không về cùng với chúng con, cái chú kia là ai? Làm sao chú có thể nắm tay mẹ."
Đứa bé tuy nhỏ, nhưng cái gì cũng biết. Cũng không biết ai dạy bé, về sau cậu bé luôn nói, 'Tay mẹ chỉ có thể Sớm và Rừng Già nắm, chú Ethan cũng không thể nắm.'
Trong khoảng thời gian ngắn An Noãn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Sớm, hôm nay mẹ đưa con đi chơi, con muốn chơi cái gì?"
Cậu bé ôm của cổ cô, mắt to chợt xoay chuyển, hỏi, "Vẫn đi chơi với cô kia sao? Mẹ, con không thích cái cô kia."
Lòng An Noãn 'Hồi hộp' một tiếng, cuồng loạn không thôi.
Lông mày Lâm Dịch Xuyên nhíu thật chặt, trầm thấp hỏi, "Cô nào?"
An Noãn ấp a ấp úng giải thích, "Là một người bạn của em, ngày hôm qua gặp phải liền cùng uống trà buổi chiều."
Lâm Dịch Xuyên vẫn hỏi, "Bạn nào?"
"Lâm Dịch Xuyên, em không cần giải thích với anh rõ ràng như vậy."
Con ngươi hẹp dài của Lâm Dịch Xuyên hơi híp lại.
"Em đưa Sớm ra ngoài ăn sáng trước, buổi tối sẽ đưa con về đây."
"Đợi một chút."
An Noãn vừa muốn đi, Lâm Dịch Xuyên lên tiếng ngăn cản cô.
"Anh đã đồng ý với Sớm hôm nay dẫn nó đi vườn bách thú, em không ngại cùng đi chứ."
Sớm ôm cổ An Noãn, làm nũng nói, "Mẹ cùng đi đi, Sớm muốn đi xem gấu trúc lớn."
An Noãn suy nghĩ, hết sức nhỏ giọng đề nghị, "Hay một mình mẹ đưa Sớm đi vườn bách thú nhé."
Lâm Dịch Xuyên liếc cô một cái, coi như không nghe thấy, lạnh lùng nói, "Đi thôi."
- -
An Noãn ôm Sớm ngồi ở phía sau, An Noãn trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Lâm Dịch Xuyên thường xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, An Noãn thấy lòng có chút sợ hãi.
Ngồi ở trong xe, Sớm một mặt rất hưng phấn, mặt khác lại có một chút ưu thương, bé lại hỏi, "Mẹ, không phải mẹ đã nói, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời nhau, nhưng tại sao mẹ không về nhà cùng sớm với Rừng Già, lại cùng một chú đi."
An Noãn đè mi tâm.
"Mẹ, tối hôm nay mẹ cùng chúng con về khách sạn được không?"
"Sớm, buổi tối hãy nói được không? Chúng ta đi chơi trước, sau đó mẹ mời con ăn ngon."
Tiểu tử kia rất nhanh bị dời đi tầm mắt, dùng sức gật đầu.
Lâm Dịch Xuyên đưa bọn họ đến một nhà hàng, rất nhiều thức ăn, Sớm chỉ ăn một chút, tiểu tử kia vội vàng muốn đi xem gấu trúc lớn.
An Noãn ăn được cũng không nhiều, cảm thấy tầm mắt Lâm Dịch Xuyên dừng lại ở trên mặt mình, nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt cô. An Noãn thủy chung cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Cô cùng Sớm đều đã ăn xong rồi, ngẩng đầu thấy Lâm Dịch Xuyên cái gì cũng không, chỉ uống một ly coffee.
Cô nhịn không được hỏi, "Anh làm thế nào không ăn, không đói bụng sao?"
Anh nhàn nhạt trả lời, "Ăn không vô."
Cực kỳ ngắn gọn một câu, làm lòng An Noãn gợn sóng, có chua sót nói không nên lời. Cô vẫn làm tổn thương đến anh, hung hăng đả thương tim của anh.
Trên đường đi về phía vườn bách thú, chuông điện thoại di động của An Noãn vang lên, cô lấy ra xem, là số điện thoại của Tô Nhiên. An Noãn không lưu tên cô ấy, nhưng chỉ cần nhìn một cái thì có thể biết được là cô ấy gọi đến, bốn số cuối cùng là ngày sinh nhật của Sớm.
An Noãn sợ tới mức làm rớt điện thoại.
Sớm nghi hoặc hỏi cô, "Mẹ, mẹ làm sao không nhận?"
"Số lạ, có thể là kẻ lừa đảo."
Đến vườn bách thú, tiểu tử kia miễn bàn có biết bao nhiêu vui vẻ, có lẽ bản tính trẻ con, bé thấy mỗi động vật nhỏ đều có thể nói với chúng.
An Noãn nhớ rõ lúc Sớm hai tuổi, vừa mới học có thể nói, có một lần thấy bé ngồi chồm hổm ở sân sau trên mặt cỏ, An Noãn nghi hoặc đi qua, nghe bé nói tiếng phổ thông không sai, nghiêm trang nói chuyện với cỏ nhỏ, "Cỏ nhỏ, nước tiểu của mình có cay không?"
Nghĩ tới đây, lại nhìn thấy đứa bé như con thôi đang chạy băng băng, khóe môi An Noãn nhếch lên một cái.
Lâm Dịch Xuyên vẫn không xa không gần đi sau lưng bọn họ, anh đột nhiên vỗ vai cô, nhàn nhạt nói, "Đưa túi cho anh đi, anh cầm hộ em."
Túi trên lưng An Noãn quả thật có chút nặng, tất cả đều là sữa bột chuẩn bị Sớm, bình sữa, nước, đồ ăn.
Cô khoát tay, cười nhạt nói, "Không cần, tự em cõng là được rồi."
Trán Lâm Dịch Xuyên xẹt qua vài đường hắc tuyến, không thương lượng với cô nữa, trực tiếp gỡ túi trên lưng cô xuống, cầm nó trong tay.
An Noãn hơi giật mình, đuổi theo Sớm.
Tiểu tử kia đang ở nói chuyện với hươu cao cổ, "Hươu cao cổ, làm thế nào bạn cao như vậy, cổ bạn còn duỗi dài như vậy, có mệt không?"
Tay An Noãn cưng chiều vuốt tóc của bé.
Lâm Dịch Xuyên đột nhiên đi tới, đưa di động cho cô, nhàn nhạt nói câu, "Có điện thoại."
Vừa rồi Tô Nhiên gọi điện thoại đến, An Noãn liền chấn động, cô vứt ở trong túi cũng không để ý.
Nhận lấy điện thoại di động, vẫn là số điện thoại của Tô Nhiên, cô theo bản năng nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, Lâm Dịch Xuyên mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh Sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.