Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 95.2: Về Thẩm gia (2)




“Noãn Noãn, sao lại thức sớm như thế? Không ngủ thêm chút nữa.”
“Cháu còn phải đến công ty làm việc.”
Miêu Dung cười nói: “Vậy kêu Thần Phong đưa cháu đi, tối hôm qua Thần Phong cũng ở lại. Cháu đi xem lão gia tử đi, lão gia tử cũng nên rời giường.”
An Noãn gật gật đầu, đi vào phòng lão gia tử. Đại cữu mẹ đang giúp lão gia tử mặc quần áo, nhị cữu mẹ chuẩn bị nước rửa mặt. Nhìn cảnh gia đình ấm áp, An Noãn rất cảm động.
“Noãn Noãn, cháu đến rồi, lại đây, ngồi đây với ngoại công.”
Lão gia tử vẫy tay gọi cô, kéo cô ngồi lên giường.
“Nói cho ngoại công biết, tối hôm qua ngủ thế nào?”
An Noãn cười nói: “Cháu ngủ một giấc đến sáng, cho tới bây giờ cháu cũng chưa có giấc ngủ ngon như vậy.”
Lão gia tử vừa nghe liền cao hứng: “Về sau nên ở nhà, mỗi ngày kêu Thần Phong đưa đón cháu đi làm, hoặc mua một chiếc xe cho cháu, cháu tự lái xe đi.”
An Noãn bĩu môi, cự tuyệt nói: “Ngoại công, chờ cháu hoàn thành bước đầu của hạng mục này, cháu sẽ nghỉ ngơi vài ngày ở nhà bồi ông.”
Lão nhân gia cũng không ép buộc cô, dù sao cháu ngoại bảo bối này mới tìm được về, cũng không thể dọa cô bỏ chạy lấy người.
--
Đảo mắt lại nửa tháng trôi qua, hạng mục đồ thư quá vẫn tiến hành thuận lợi. Hôm nay An Noãn đến tòa thị chính họp, thị trưởng đại nhân tiếp cô, thái độ đối với cô rất tốt, gần như cúi đầu khom lưng với cô.
“An tiểu thư, hạng mục này không vội, cô có thể từ từ thiết kế, lão thủ trưởng đã gọi điện thoại cho tôi, trách tôi bóc lột thời gian của cô, hại cô không có thời gian bồi ông ấy. Cô giúp tôi giải thích với lão thủ trưởng được không?”
An Noãn bĩu môi, lão gia tử này, An Noãn cách một ngày trở về thăm ông một lần, lão nhân gia vẫn còn chưa thỏa mãn.
“Lưu thị trưởng, ông yên tâm tôi sẽ giải thích lão nhân gia.”
“Tôi đây an tâm.” Lưu thị trưởng lau mồ hôi.
Lão thủ trưởng đột nhiên gọi điện thoại cho ông, ông tiếp điện thoại nhưng bất ngờ là lão thủ trường lại phát hỏa với ông, làm ông rất lo lắng. Nhanh chóng gọi cho An Noãn nói có hội nghị, kêu cô tranh thủ thời gian.
Từ tòa thị chính đi ra, An Noãn tính đi thăm lão gia tử. Lại nhận được điện thoại từ Luân Đôn gọi đến, nhưng không phải là số của Lâm Dịch Xuyên.
An Noãn cau mày nghe điện thoại, bên trong truyền đến giọng mẹ của Lâm Dịch Xuyên: “An Noãn xin chào, bác là mẹ của Aaron.”
An Noãn giật mình, nơm nớp lo sợ chào hỏi: “Bác gái, bác khỏe.”
“Là như vậy Jim sinh bệnh, không biết cháu có thời gian trở về thăm thằng bé được không.”
“Sớm sinh bệnh?” An Noãn thét chói tai.
“Bác sĩ nói là cảm mạo, vẫn sốt cao không lùi, buồn ngủ, mỗi lần tỉnh lại liền khóc đòi cháu. Bác không biết cháu và Aaron đã xảy ra chuyện gì, bác chỉ muốn nhờ cháu trở về nhìn xem Jim, mấy ngày nay tiểu tử kia ồn ào đòi gặp cháu.”
“Bác gái, cháu lập tức đặt vé máy bay.”
An Noãn gác điện thoại, gọi điện thoại cho lão gia tử, lão gia tử thấy cô gấp rút, hỏi cô có cần an bài chuyên cơ không. An Noãn cự tuyệt, cũng may cô thuận lợi đặt vé máy bay, suốt đêm bay về Luân Đôn.
Mười mấy giờ lộ trình, An Noãn không thể bình tĩnh, mỗi một giây đều dày vò. Cô vậy mà có thể một tháng không gặp Sớm, không gọi điện thoại cho thằng bé. Mẹ của Lâm Dịch Xuyên nói rất đúng, mặc kệ cô và Lâm Dịch Xuyên có mâu thuẫn gì, Sớm vẫn là con của cô, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy.
Đến Luân Đôn, không ai tới đón cô, An Noãn gọi xe đến bệnh viện.
Tìm được phòng bệnh của Sớm, từ bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thân thể nho nhỏ ngủ ở trên giường, Lâm Dịch Xuyên ngồi ở trên giường lưng hướng ra cửa, không thấy rõ biểu tình của anh. Cha mẹ của Lâm Dịch Xuyên đều đang ở đây, hai lão nhân ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.
An Noãn gõ gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ của Lâm Dịch Xuyên.
“Bác gái.” Giọng An Noãn có chút ngập ngừng.
Mẹ của Lâm Dịch Xuyên cười cười với cô: “Vất vả cho cháu, mau vào đi.”
Lâm Dịch Xuyên thấy cô, mặt không chút thay đổi, đứng lên nhường chỗ cho cô để An Noãn ngồi lên giường, còn mình đi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ Lâm nói với cô: “Jim sốt cao hai ngày cũng chưa lui, một ngày có hai mươi mấy giờ đều mê man, tỉnh lại uống hai nước miếng lại tiếp tục ngủ.”
An Noãn nhìn thằng bé gầy mất một vòng lớn, cô đau lòng rơi nước mắt, tự trách, hối hận.
An Noãn ngồi mười mấy giờ trên máy bay, đã rất mệt mõi, cô lại không thấy buồn ngủ, cả đêm đều ở bên giường chăm sóc Sớm. Ban đêm, tiểu tử kia tỉnh lại nhìn thấy An Noãn, liền mỉm cười vui vẻ.
“Mẹ, mẹ thật đã về sao? Sớm nghĩ mẹ không cần con nữa.”
An Noãn ôm thằng bé vào ngực, đau lòng không thôi. Dụ cho thằng bé ăn chút gì, lại chơi trong chốc lát, mới dỗ nó ngủ. Ngày hôm sau, nhiệt độ trên người Sớm giảm xuống, ba mươi chín độ chỉ còn ba mươi bảy độ. An Noãn nhẹ nhàng thở ra.
Mẹ Lâm hiểu ý nói với An Noãn: “Noãn, cháu về trước nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho chúng ta, từ lúc cháu xuống máy bay đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
“Không sao, cháu không mệt, cháu ở lại với Sớm, cháu không muốn đi.”
Mẹ Lâm vui mừng tươi cười, nhịn không được nói: “Có cháu chăm sóc Sớm, bác rất yên tâm.”
Sau đó, An Noãn khuyên bọn họ về nghỉ ngơi, dù sao bọn họ chăm sóc Sớm đã mấy ngày. May mắn là Sớm không phát sốt nữa, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, quấn quít lấy An Noãn bắt cô kể chuyện xưa.
Lâm Dịch Xuyên vẫn ở trong phòng, nhưng không nói chuyện với An Noãn, phần lớn thời gian anh đều ngồi trên sô pha nhìn An Noãn ngẩn người, đến giờ cơm anh đi mua cơm cho bọn họ. An Noãn ở bệnh viện chăm sóc Sớm hai ngày, bác sĩ nói có thể xuất viện, cô thật nhẹ nhàng thở ra.
--
Ngày Sớm xuất viện, An Noãn do dự, dù sao cũng đang chiến tranh lạnh với Lâm Dịch Xuyên, cô làm sao có mặt mũi đến nhà anh. Nhưng không có biện pháp, cô không muốn làm cho Sớm thất vọng.
Ngồi ở trên xe của Lâm Dịch Xuyên, Sớm luôn luôn hỏi: “Mẹ, mẹ còn muốn đi nữa sao? Con không muốn mẹ đi.”
An Noãn kéo Sớm vào lòng ôn nhu an ủi: “Ở bên kia, công việc của mẹ vẫn chưa xong, chờ hạng mục này chấm dứt, mẹ đưa con về Trung Quốc, đưa con đi chơi.”
“Rừng già cũng đi Trung Quốc với chúng ta?”
Đứa nhỏ ngây thơ hỏi một câu, trong khoảng thời gian ngắn An Noãn cũng không biết nên trả lời thế nào.
An Noãn nói sang chuyện khác: “Sớm, con có muốn ăn gì không, mẹ đi mua về nấu cho con ăn.”
“Con không muốn ăn gì, chỉ muốn ăn cháo.”
“Tốt lắm, mẹ về nấu cháo cho con.”
Đến nhà, An Noãn ôm Sớm vào nhà, Lâm Dịch Xuyên xách đồ đi theo phía sau. Đặt Sớm lên sô pha, mở TV, mở phim hoạt hình mà thằng bé thích nhất.
“Sớm con ngồi đây chơi một lát, mẹ đi nấu cháo cho con.”
Tiểu tử kia rất vui vẻ, ngọt ngào nói: “Cám ơn mẹ, Sớm love you.”
Khi An Noãn nấu cháo trong bếp, Lâm Dịch Xuyên lại đứng trước cửa nhà bếp, hình như có chuyện nói với cô. An Noãn coi anh như không tồn tại, chuyên tâm nấu cháo cho Sớm.
Cho đến khi cô nấu xong cháo đi ra ngoài, Lâm Dịch Xuyên cũng đi theo. Có lẻ đã nhiều ngày không ăn gì, Sớm ăn hết cả chén cháo.
“Cháo mẹ nấu ăn rất ngon, Sớm thích nhất.”
Có đôi khi, An Noãn ngẫm lại, vì công việc xem nhẹ thằng bé, rốt cuộc có đáng giá hay không. Lên lầu tắm cho Sớm, vừa kể chuyện vừa dụ thằng bé ngủ. Có lẻ mấy ngày trước đã ngủ quá nhiều, An Noãn đã kể ba câu chuyện, tiểu tử kia tinh thần vẫn rất tốt.
“Sớm, khi nào thì con mới ngủ? Con xem bên ngoài trời đã tối rồi.”
Tiểu tử kia chu cái miệng nhỏ nói: “Con sợ mình ngủ khi thức dậy mẹ không còn ở đây, nên con không dám ngủ.”
Tâm An Noãn co rút, đau lòng kéo đứa bé ôm vào lòng: “Sớm, mẹ không đi, làm gì cũng không đi, ở lại với Sớm, chờ đến khi con hết bệnh.”
“Vậy con hy vọng mình luôn bị bệnh.”
An Noãn thối anh một ngụm: “Còn nói bậy nữa mẹ sẽ tức giận.”
“Con nói thật, nếu con vẫn sinh bệnh mẹ sẽ không đi.”
An Noãn bất đắc dĩ xoa xoa đầu Sớm, tiếp tục kể chuyện. Cuối cùng tiểu tử kia cũng nhắm mắt ngủ. An Noãn cẩn thận đắp chăn cho thằng bé, kể chuyện một thời gian dài, cô đã rất mệt mõi, sắp chống đỡ không nổi.
Ra khỏi phòng Sớm, cô đến phòng trước kia của mình, Lâm Dịch Xuyên đã đem hành lý của cô lên phòng. An Noãn ngồi ở trên giường một hồi lâu, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khổ sở, cô giận dỗi mang theo hành lý đi ra.
Xuống lầu, Lâm Dịch Xuyên đang ngồi trên sopha ở phòng khách.
Rốt cục anh cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Đã trễ, em còn đi đâu?”
An Noãn lạnh lùng trở lời: “Đi đâu cũng được, chỉ cần không ở đây.”
Lâm Dịch Xuyên sốt ruột đến trước mặt cô, vẻ mặt âm trầm, kêu rên: “Chỗ nào cũng không cho phép đi, lên lầu ngủ.”
An Noãn nhướng mày tức giận nói: “Vì sao tôi phải nghe anh, đừng quên nhẫn tôi đã trả lại cho anh, hiện tại tôi với anh không có nửa điểm quan hệ.”
An Noãn kéo hành lý bỏ đi, Lâm Dịch Xuyên nắm lấy cổ tay cô, rống giận: “Đã nửa đêm còn phát điên cái gì?”
“Buông tay!”
Giọng của An Noãn lạnh như băng.
“Lâm Dịch Xuyên, anh buông tay.” Giọng của cô lại lạnh thêm vài phần.
Lâm Dịch Xuyên không buông tay, ngược lại nắm chặt hơn.
An Noãn hít sâu một hơi, đột nhiên bình tĩnh lại: “Lâm Dịch Xuyên, tôi không muốn cãi nhau với anh, anh buông tay.”
“Tôi buông tay, em sẽ đi đâu? Nhà trọ của em đã trả rồi.”
“Tôi đến khách sạn, tôi không tin, Luân Đôn lớn như vậy, không có chỗ cho tôi dung thân.”
Lâm Dịch Xuyên than nhẹ một hơi, ôn tồn thỏa hiệp: “Tốt lắm, đừng náo loạn, nhìn xem đôi mắt em đã thâm đen đến vậy, chỉ lo chăm sóc Sớm, bản thân thì không lo nghỉ ngơi, đi lên ngủ một giấc, mặc kệ có chuyện gì, ngày mai nói sau.”
“Buông tay.” An Noãn dùng sức gạt tay anh đi ra ngoài.
Lâm Dịch Xuyên bị tức điên rồi, tiến lên từng bước nắm cổ tay cô, vừa kéo vừa ôm đem cô lên lầu.
“Lâm Dịch Xuyên, anh buông tay, anh buông.”
Anh không nói một câu, cậy mạnh đem cô lên lầu, đẩy mạnh phòng, ‘Phanh’ một tiếng dùng chân đá văng cửa phòng.
“Lâm Dịch Xuyên, anh muốn nổi điên, cũng đừng bắt tôi theo anh.”
An Noãn còn muốn mở cửa rời đi, Lâm Dịch Xuyên lao thẳng đến đẩy cô ngã lên giường lớn. An Noãn giãy dụa ngồi dậy, thân hình cao lớn của Lâm Dịch Xuyên liền đè ép xuống.
“Tránh ra, đừng đụng tôi.” Cô rống giận.
Giọng anh cũng không hơn trào phúng nói: “Người đàn ông khác có thể đụng em, còn anh là bạn trai chính thức của em thì không thể?”
“Cút ngay, cút ngay, Lâm Dịch Xuyên, tôi mẹ nó người tôi ghét nhất chính là anh.”
An Noãn một bên mắng, vừa vung tay cào lên mặt anh, móng tay sắc bén cào lên mặt anh làm hiện ra hai vết trầy rướm máu.
Lâm Dịch Xuyên đau ‘Tê’ kêu một tiếng, kêu rên: “Em là mèo sao?”
Cô dùng sức đẩy anh ra, đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người.
“Lâm Dịch Xuyên, anh là người đàn ông không giống đàn ông nhất mà tôi từng gặp, so với phụ nữ còn nhỏ mọn hơn. Chưa từng thấy ai yêu đương giống như tôi, luôn miệng nói yêu tôi, một tháng không gọi điện thoại cho tôi, tôi con mẹ nó muốn bạn trai như anh làm gì?”
An Noãn càng nói càng thương tâm, dùng sức lau nước mắt: “Nếu không phải Sớm sinh bệnh, nếu không phải tôi trở về, không phải anh tính không liên lạc với tôi?”
“Em đã nói ngày đó em và Mạc Trọng Huy không có gì, anh không tin em, ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không cho em, chạy về Luân Đôn. Anh có biết ngày đó vì sao em uống nhiều rượu như vậy? Mẹ ruột của Sớm đã trở lại, anh lại không nói gì với em, em khổ sở, trong lòng em không thoải mái. Lâm Dịch Xuyên, sao anh lại đáng ghét như vậy, nếu anh là đàn ông, hiện tại liền chia tay với em, chúng ta chia tay quên đi. Anh là kim cương Vương lão ngũ, muốn dạng phụ nữ nào cũng có. Em cũng không kém, tìm một yêu em cũng không khó, nếu thật sự không được em có thể quay lại tìm Mạc Trọng Huy, anh ta còn yêu em nhiều hơn anh.”
Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ kéo cô ôm vào lòng, không hờn giận nói: “Bắt đầu ăn nói lung tung, dám ở trước mặt anh nhắc tới Mạc Trọng Huy, cẩn thận anh không tha cho em.”
An Noãn dùng sức đẩy anh ra, tựa hồ còn mắng chưa đủ: “Lâm Dịch Xuyên, anh mẹ nó không phải là đàn ông, nên rõ ràng chút, chúng ta đã chia tay, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.”
Anh giận quá hóa cười, kéo kéo khóe miệng, nhướng mày nói: “Anh không phải đàn ông, thử qua mới biết được, em dám thử không?”
Mặt An Noãn lúc trắng lúc đỏ.
Lâm Dịch Xuyên lại ôm cô vào lòng: “Tốt lắm, lần này là anh không đúng, em cũng phải đứng trên lập trường của anh mà nghĩ, mẹ ruột của Sớm đối với anh cô ta chẳng là gì, sao phải nhắc đến cô ta trước mặt em, để em không thoải mái. Em nổi điên gọi điện thoại cho anh, anh bỏ hết tất cả công việc, chạy tới Trung Quốc tìm em, anh lo lắng đến độ phát điên, em lại qua đêm với một người đàn ông khác, trên cổ còn có dấu vết ái muội, em có hiểu cảm giác của anh lúc đó không, anh chịu không nổi nên mới làm ra sai lầm. Còn em thì sao, dỗ anh em cũng lười, trực tiếp mở cửa chạy lấy người. Anh là bị em chọc giận nên về Luân Đôn, em cũng không gọi điện thoại cho anh.”
“Lâm Dịch Xuyên, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?”
Anh tức giận hừ nói: “Em thật muốn thử xem?”
“Là đàn ông ai lại nhỏ mọn như vậy, giống như phụ nữ giận dỗi là không để ý tới người khác, Lâm Dịch Xuyên, hôm nay em nói trước với anh, về sau chúng ta cãi nhau, mặc kệ ai đúng ai sai, anh đều phải nói chuyện trước với em, nếu không chúng ta liền chấm dứt.”
Lâm Dịch Xuyên vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng rất là bất đắc dĩ hôn lên môi cô, ngăn chận tất cả lời nói của cô.
Đây là anh đang giận dỗi với ai, kết quả bản thân lại không chịu được, mỗi ngày nhớ cô nhớ đến ngủ không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.