Thẩm Thần Phong lái xe đi về phía trước một đoạn rồi dừng xe ven đường. Anh quay qua hỏi: “Chân có đau hay không? Cô ta đá có mạnh hay không?”
An Noãn nhướng mắt kêu rên: “Không phải là anh phải giải thích chuyện này với em một chút sao?”
Thẩm Thần Phong lùa tay cào tóc bĩu môi nói: “Vừa rồi người phụ nữ kia, anh và cô ta chơi đùa một thời gian, sau khi chơi chán anh bỏ cô ta qua một bên. Là anh chơi đùa nhầm một người phụ nữ phiền phức, có bỏ thế nào súy cũng bỏ không xong. Không nghĩ tới làm phiền đến em.”
“Anh chơi đùa phụ nữ thế nào mà liên lụy đến em?”
Thẩm Thần Phong ê ẩm nói: “Thời gian trước, khi em chưa là em gái của anh, không phải anh từng thích em sao? Lúc đó anh lấy lý do này để bỏ cô ta.”
“Em về nói với ngoại công.”
Thẩm Thần Phong nóng nảy: “Đừng nha, em gái của anh, em gái bảo bối yêu quý nhất của anh, nếu em nói với lão gia tử, lão gia tử lại rất thương em, không phải anh chết chắc sao. Lần này là lỗi của anh, anh không quản được người phụ nữ của mình. Em nói đi, em muốn cái gì anh đều mua cho em, trăm ngàn lần không thể để cho lão gia tử biết.”
“Thẩm Thần Phong, về sau anh có thể đừng chơi đùa phụ nữ nữa có được hay không, hôm nay cô ta tuy rằng đánh em, nhưng cô ta rất nghe lời anh, cô ta nhất định rất yêu anh mới có thể nổi điên đến như vậy nơi công cộng. Thẩm Thần Phong, anh tìm một cô gái tốt, yêu thương rồi kết hôn đi.”
Ánh mắt Thẩm Thần Phong có chút đau thương, anh tự giễu cười nói: “Khi anh gặp được một cô gái tốt chuẩn bị theo đuổi, mới phát hiện cô ấy là em gái của anh, có huyết thống quan hệ họ hàng.”
“Thẩm Thần Phong!” An Noãn gầm nhẹ, ý cảnh cáo hàm xúc rất nặng.
Thẩm Thần Phong cười cười: “Anh nói đùa thôi, tưởng thật sao.”
Anh vô cùng thân thiết ôm lấy vai cô thật lòng hỏi: “Nói thật, có hay đau hay không để anh xem thử."
“Em không sao, về nhà đi, em nhớ ngoại công.”
Thẩm Thần Phong không lái xe đi, mà ôm lấy mặt An Noãn thực nghiêm túc hỏi cô: “Noãn, nói cho anh biết, Mạc Trọng Huy và Aaron, em yêu ai?”
An Noãn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không chút do dự trả lời: “Aaron.”
“Em nói dối! Em không dám nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.”
An Noãn nhìn về phía anh, gằn từng chữ: “Em không nói dối, người em yêu là Lâm Dịch Xuyên, em muốn cùng anh ấy kết hôn, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”
Anh xoa tóc cô đau lòng nói: “Vừa rồi, anh thấy Huy vén quần để xem xét chân em, một màn kia rất đẹp, trong mắt cậu ta tràn đầy đau lòng và xót xa, còn ánh mắt em lại mê mang. Bất luận kẻ nào nhìn thấy đều phải hoài nghi, vị hôn thê của anh ta ở đó, có lẻ cũng sẽ hiểu lầm.”
Thẩm Thần Phong nói xong đột nhiên đem ôm An Noãn vào lòng mình, trầm giọng nói: “Có phải có một loại yêu gọi là buông tay? Nha đầu, nếu buông tay nhưng bản thân lại không vui vẻ thì phải dũng cảm theo đuổi, sau lưng em có Thẩm gia làm chỗ dựa, còn có cái gì phải sợ hãi.”
An Noãn dùng sức đẩy ra anh, mắng: “Thẩm Thần Phong, anh đừng nổi điên, anh nói gì em nghe không hiểu, về sau xin anh bớt trêu đùa phụ nữ, cho dù chơi đùa cũng đừng liên lụy đến em.”
Thẩm Thần Phong khởi động xe, ý vị thâm trường nói: “Có đôi khi trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.”
--
Trở về Thẩm gia, An Noãn một chữ cũng không nói, không muốn làm cho lão gia tử lo lắng. Cơm nước xong, cô không giống như bình thường, đánh cờ với lão gia tử hạ hay đưa lão lão gia tử vào phòng ngủ.
“Ngoại công, hôm nay cháu dạo phố có chút mệt, cháu đi nghỉ ngơi trước.”
Lão gia tử thấy sắc mắt cô không tốt, đau lòng không thôi, kêu cô về phòng nghỉ sớm. An Noãn tắm rửa xong, đứng ở trước gương, trên người cũng không có vết thương gì, chỉ có vài vết bầm trên chân nhìn có vẻ nghiêm trọng, người phụ nữ kia mang giày cao gót lại điên cuồng đá vào chân cô. Có lẻ cô ta rất yêu Thẩm Thần Phong, vì một người đàn ông ở trước mặt mọi người nổi điên, An Noãn thấy may mắn mình chưa từng trải qua loại chuyện này.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, An Noãn cầm lấy nhìn nhìn, không có tên, nhưng lại là dãy số mà cô quen thuộc nhất. Anh có bao nhiêu cứng nhắc, bốn năm, người cũng đã ở Bắc Kinh, lại còn dùng dãy số khi còn ở Giang thành.
Cô nhìn di động đang reo không muốn nghe máy. So với trước kia, Mạc Trọng Huy kiên nhẫn hơn rất nhiều, tiếng chuông vang một lần lại một lần. An Noãn bất đắc dĩ nghe máy.
“Đi ra, anh ở bên ngoài.” Âm thanh hùng hậu xuyên qua điện thoại rơi vào tai cô.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nổi điên, đã khuya.”
“Nếu không được, anh đây cũng chỉ có thể đi vào quấy rầy lão gia tử.”
“Anh --”
“Cho em năm phút, không ra anh sẽ đi vào.”
An Noãn còn muốn mắng, bên kia đầu đã ngắt điện thoại. Cô thực sợ Mạc Trọng Huy sẽ tìm tới cửa, vội vàng thay quần áo chạy ra đi, đi đến phòng khách thấy Thẩm Thần Phong một mình ngồi xem TV.
“Lén lút đi đâu?” Anh trêu chọc hỏi.
“Đi ra ngoài giải sầu, lập tức quay lại.”
Thẩm Thần Phong ‘Xuy’ một tiếng, cười nói: “Đi nhanh về nhanh, anh sẽ không nói với lão gia tử, nhưng đừng làm quá, anh sẽ ghen.”
An Noãn không để ý anh, chạy đi ra ngoài. Xe Mạc Trọng Huy còi còi đứng ở bên ngoài.
An Noãn lên xe khẩn trương nói: “Mau lái xe.”
Mạc Trọng Huy liếc cô khởi động xe, chạy ra phía sau núi.
An Noãn phát hỏa rống giận: “Mạc Trọng Huy, đã trễ như vậy anh phát điên cái gì?”
Anh không lên tiếng, đem chân cô đặt lên đùi mình. An Noãn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, anh đem quần cô vén lên tận đầu gối.
An Noãn có chút xúc động ôn nhu nói: “Tôi không sao, chỉ bị đá hai cái mà thôi.”
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve chỗ da thịt xanh tím của cô, đau lòng không thôi.
“Mạc Trọng Huy, tôi thật sự không sao, anh đừng lo lắng.”
Vết thương này tính là cái gì, so với mấy năm trước nỗi đau bây giờ chẳng thấm vào đâu.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng quan tâm tôi như vậy nữa có được không? Anh như vậy, làm cho tôi rất khó xử.”
Anh đột nhiên cúi người hôn lên môi cô, thật cẩn thận, ôn nhu đến cực điểm, tình cảnh này, còn có cái loại xúc giác quen thuộc này, làm cho cô dần dần trầm luân. Anh ôm cô lên đùi mình, càng hôn càng nhanh, càng hôn càng sâu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô gắt gao ôm cổ anh, dung túng cho bản thân mình một lần. Nhưng không thể, cô không thể làm tổn thương Lâm Dịch Xuyên, không thể làm tổn thương Sớm, cũng không thể làm tổn thương Lý Hân Như đơn thuần.
Mạc Trọng Huy có chút khẩn cấp kéo khóa áo khoác cô ra, An Noãn hừ nhẹ một tiếng: “Mạc Trọng Huy, dừng tay.”
Anh ngẩng đầu, nụ hôn vừa rồi vẫn còn vương vấn, ánh mắt anh có chút bức thiết, lại có chút bất lực.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta không thể như vậy.”
Anh nhìn vào mắt cô gằn từng tiếng: “Anh yêu em.”
Ba chữ này cỡ nào nặng nề, không phải tất cả mọi người yêu đều có thể hạnh phúc.
“Thực xin lỗi, tôi đã hứa hôn với Lâm Dịch Xuyên, tôi không thể vứt bỏ anh ấy và đứa nhỏ.”
Anh nóng nảy: “Đứa bé kia không phải của em.”
“Đối với tôi, đứa bé như là con ruột của chính mình, thằng bé như là món quà mà lão thiên gia tặng cho tôi, ở lúc tôi mất đi cục cưng, thằng bé xuất hiện cho tôi hy vọng, cho tôi khoái hoạt, tôi không thể sau đó lại vứt bỏ cha con họ. Lý Hân Như cũng vì anh đã làm rất nhiều, anh cũng không thể cô phụ cô ấy.”
“Em yêu hay không yêu anh?” Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
“Cho đến bây giờ, chúng ta yêu hay không yêu đã không còn quan trọng.”
“Rốt cuộc em có yêu anh không?” Anh rống ra tiếng.
An Noãn chậm chạp không nói lời nào.
“Có phải đợi đến ngày anh chết, em mới có thể dũng cảm thừa nhận em yêu anh?”
“Thừa nhận tôi yêu anh thì phải làm thế nào đây? Gia gia anh có thể đồng ý? Cha anh có thể đồng ý? Lý Hân Như có thể đồng ý? Người nhà của Lý Hân Như có thể đồng ý? Lâm Dịch Xuyên có thể đồng ý? Tất cả mọi người đều phản đối chúng ta ở bên nhau, vì sao chúng ta còn cố chấp ở cùng một chỗ, làm tổn thương nhiều người quan tâm đến chúng ta? Anh luôn miệng nói yêu tôi, tình yêu của anh ở nơi nào? Tôi ở Anh quốc bốn năm, anh không đi tìm tôi đến một lần, nếu tôi không trở lại, có phải vĩnh viễn anh cũng không đi tìm tôi?”
Ánh mắt anh trầm xuống ảm đạm.
“Đưa tôi về, tôi mệt mỏi.”
An Noãn ngồi lại ghế bên cạnh, tầm mắt phiêu miểu nhìn bên ngoài tối đen.
“Anh chỉ cần em nói một câu em yêu anh, chỉ cần em nói ra miệng, anh sẽ làm tất cả để có được em, cho dù làm tổn thương tất cả mọi người, phản bội toàn cả thế giới, anh cũng sẽ đưa em quay về bên cạnh anh.”
Cô hít sâu một hơi, thản nhiên lặp lại: “Đưa tôi về.”
Trên đường trở về, anh lái xe rất chậm, giống như đang chờ câu trả lời của cô.
An Noãn bình tĩnh hỏi anh: “Lý Hân Như không sao chứ? Cô ấy có hiểu lầm không?”
“Anh đã nói chuyện với cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Anh đã kể cho ấy nghe tất cả mọi người, quá khứ của chúng ta, người anh yêu, tất cả đều nói với cô ấy.”
An Noãn phát hỏa, tức giận mắng: “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, anh nói những chuyện đó với cô ấy làm gì?”
“Anh muốn giải trừ hôn ước với cô ấy, nếu cứ tiếp tục chỉ sẽ làm cô ấy tổn thương càng sâu.”
An Noãn dùng sức đè mi tâm, rất là đau đầu.
“Mạc Trọng Huy, anh rất ích kỷ.”
--
Về tới nhà, Thẩm Thần Phong vẫn ngồi ở sô pha xem TV, thấy An Noãn về, anh trêu chọc nói: “Không đi? Ở bên ngoài cũng rất lâu.”
An Noãn lười quan tâm anh, lập tức lên lầu. Thẩm Thần Phong không tính buông tha cô, đi theo An Noãn đến phòng cô.
An Noãn nằm xuống giường mỏi mệt nói: “Em rất mệt, anh cứ tự nhiên, lúc đi ra giúp em đóng cửa lại, cám ơn.”
Thẩm Thần Phong đi đến ngồi xuống giường, tiến đến sát mặt An Noãn thử hỏi: “Em và Huy tử làm lành?”
An Noãn xoay người đưa lưng về phía anh anh.
“Noãn, em có ngại cấm kỵ luyến ái không? Nếu không ngại hai chúng ta đến với nhau là được rồi!”
An Noãn ‘Đằng’ ngồi dậy, nổi trận lôi đình.
Thẩm Thần Phong nhéo nhéo hai má cô, cười không ngừng: “Thật đáng yêu, anh đùa thôi.”
“Thẩm Thần Phong, đi ra ngoài.”
“Anh hiếm khi về nhà, em là em gái không phải nên bồi người anh này sao, gần đây anh đang thất tình, cần an ủi.”
“Thẩm Thần Phong, nếu anh còn không đi ra ngoài, em đi kêu ngoại công.”
“Em dùng lão gia tử hù anh sao.” Anh tức giận hừ nói,“Đúng rồi, xin em một chuyện, hôm nay người làm tổn thương em là Lưu Vy, là con gái của thị trưởng ở Bắc Kinh, anh tương đối hiểu Huy tử, cậu ta nhất định sẽ làm khó Lưu thị trưởng, em nói dùm anh vài lời, dù sao cô ta cũng từng là bạn gái của anh, anh không muốn làm rất tuyệt.”
“Con gái của thị trưởng với anh cũng rất môn đương hộ đối, sao anh không suy nghĩ một chút, cô ấy hình như rất thích anh.”
Thẩm Thần Phong bĩu môi, tức giận nói: “Loại này phụ nữ điên như vậy lấy về nhà, anh còn có thể sống qua ngày sao? Vợ của Thẩm Thần Phong anh, phải là ôn nhu nhàn thục, hiền lương thục đức.”
An Noãn lười quan tâm anh, đẩy anh ra khỏi cửa.
--
Đêm dài, nằm ở trên giường, làm thế nào cô cũng không thể ngủ. Lấy di động gọi điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên, vang hai tiếng, bên kia đã có người nghe máy.
“Hiện tại bên em mấy giờ?”
Điện thoại vừa thông, giọng Lâm Dịch Xuyên chất vấn truyền tới, An Noãn có thể tưởng tượng anh đang nhíu mày.
“Rừng già, em ngủ không được, anh nói chuyện với em được không?”
“Ở Thẩm gia không vui? Nếu không đến khách sạn đi.”
“Không phải, người nhà đối xử với em rất tốt. Em nhớ Sớm.”
Lâm Dịch Xuyên cười nhẹ hỏi: “Không nhớ anh sao?”
“Rừng già, anh đưa Sớm qua đây, em đưa hai người đi gặp ngoại công.”
“Qua thêm một ngày anh sẽ xử lý xong chuyện bên đây, đến lúc đó đem Sớm qua. Em cũng nên nói trước với ngoại công, miễn cho đến lúc đó lão nhân gia không chịu gặp anh.”
“Cho dù ngoại công phản đối, em cũng muốn ở bên cạnh anh.” Lời này của cô giống như đang nói cho chính mình nghe.
Lâm Dịch Xuyên hài lòng nở nụ cười, thập phần tự tin nói: “Anh tài giỏi như vậy, ngoại công em còn không vừa ý anh? Em tin tưởng anh?”
An Noãn mím môi.
“Rừng già, lần trước mẹ của Sớm xuất hiện, vì sao anh không nói cho em biết.”
“Anh không nghĩ chuyện đó là quan trọng, cho nên cũng không nói với em. Cô ta chỉ muốn gặp Sớm.”
“Anh để cho cô ta gặp?”
“Không, anh sẽ không cho phép cô ta gặp Sớm, cô ta không xứng làm mẹ Sớm.”
Trong lòng An Noãn có loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Lâm Dịch Xuyên nói chuyện với cô một lát, An Noãn bất tri bất giác nhắm mắt ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện di động vẫn chưa tắt.
“Lâm Dịch Xuyên, anh điên rồi!” An Noãn rống giận: “Điện thoại quốc tế rất đắt tiền.”
Anh cười nhẹ ra tiếng: “Anh biết, anh rất nhớ em, nghe tiếng hô hấp của em thật giống như em đang ở bên cạnh anh.”
“Anh bệnh thần kinh!”
An Noãn ‘Phách’ treo điện thoại.
--
An Noãn rửa mặt đi xuống ăn sáng, lão gia tử đã ở nhà ăn đợi.
Đại cữu mẹ cười trêu ghẹo: “Ba, tiểu công chúa của ba xuống kìa, có thể ăn sáng rồi.”
Nói xong bà lại nói với An Noãn: “Sáng sớm lão gia tử đã ngồi đây, nói phải chờ cháu cùng ăn, đợi gần một giờ.”
An Noãn đi đến ngồi xuống bên cạnh lão gia tử, kéo tay ông làm nũng: “Ngoại công, thực xin lỗi, cháu xuống trễ.”
Lão nhân gia sủng nịch xoa đầu cô cười nói: “Không có việc gì, ở nhà, cháu muốn ngũ tới khi nào đều có thể, lúc nào muốn cũng có thể ăn.”
Hôm nay, Thẩm Thần Phong cũng thức trễ, lúc anh đến nhà ăn, lão gia tử không thể hoà nhã sắc mắt: “Một người đàn ông lại thích ngủ nướng, không có tiền đồ.”
Thẩm Thần Phong đã quen với thái độ của lão gia tử, vẻ mặt không sao cả ngồi xuống ăn.
“Ngoại công, có chuyện này cháu muốn nói với ông.”
Lão gia tử nhéo nhéo hai má cô đạm cười nói: “Có gì cứ nói, sao lại nghiêm túc như vậy.”
“Bạn trai cháu ngày một sẽ đến Bắc Kinh, cháu muốn mời anh ấy đến nhà ăn cơm.”
Nhất thời, lão gia tử nhất trầm mặt. Thẩm Thần Phong giơ giơ khóe môi, một bộ xem kịch vui.
“Còn có chuyện cháu chưa nói với ông, anh ấy có con trai, đã hơn ba tuổi, rất đáng yêu......”
“Loảng xoảng --” một tiếng, lão gia tử cầm chén ném xuống đất, đồ sứ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vẻ mặt Thẩm Thần Phong vui sướng khi người khác gặp họa nhìn An Noãn.
Đậu Nhã Quyên vội vàng chạy tới: “Làm sao vậy? Ba, có chuyện gì từ từ nói, ba làm vậy sẽ dọa đến đứa nhỏ.”
“Sợ ta thì tốt rồi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không đồng ý cháu cùng người Anh quốc kia, bây giờ còn xuất hiện thêm một đứa bé, đang yên lành lại chay đi làm mẹ kế của người ta, Thẩm gia bị cháu làm cho mất hết mặt mũi.”
An Noãn dùng sức cắn nát môi mình.
Thẩm Thần Phong nhịn không được, đi qua kéo An Noãn kéo vào lòng mình nghiêm túc nói: “Gia gia, có lẽ ông không biết, người đàn ông Anh quốc kia rất lợi hại, anh ta là chủ tịch kiêm CEO của công ty kiến trúc JM nổi tiếng nhất thế giới, cùng Noãn Noãn của chúng ta coi như là môn đương hộ đối.”
“Cháu câm miệng!” Lão gia tử rống giận: “Tốt nhất cháu nên tự lo cho bản thân mình, chuyện An Noãn không tới phiên cháu nhúng tay.”
Thẩm Thần Phong không phục nói: “Ông là ngoại công, cháu cũng là anh trai, anh trai trân trọng em gái, sao cháu không thể nhúng tay?”
“Các người một đám muốn chọc ta tức chết?” Tay lão gia tử đè lên ngực.
An Noãn đau lòng đẩy Thẩm Thần Phong ra, từng bước đi đến bên cạnh lão gia tử, ôn nhu nói: “Ngoại công, anh ấy thật sự rất thương yêu cháu, còn đứa bé, từ lâu cháu luôn coi thằng bé như con ruột của mình, cháu hy vọng ông có thể thành toàn cho chúng cháu.”
“Ta làm thề nào thành toàn cho các người? Ta thật vất vả mới tìm được cháu trở về, hiện tại phải gả cháu đến Anh quốc sao? Ta còn sống chỉ được vài năm, cháu không thể thay ta suy nghĩ một chút sao?”
“Nhưng vì ông, cháu phải bỏ đi hạnh phúc của mình sao?”
Tay lão gia tử thủ càng dùng sức đè lại trái tim, khoát tay áo lạnh lùng nói: “Noãn Noãn, ngoại công chỉ nói thêm một lần, nếu cháu cố ý đến với người Anh quốc kia, ta coi như không có đứa cháu ngoại này. Mẹ cháu đã đủ làm cho ta thương tâm, ta nghĩ cháu rất hiểu chuyện, sẽ không làm cho ta khổ sở, lại không nghĩ rằng cháu cũng ích kỷ giống như mẹ cháu.”
“Ngoại công!”
An Noãn còn muốn nói cái gì đó, lão nhân gia xoay người trở về phòng, bóng dáng nhìn qua rất mỏi mệt và bất lực.
Thẩm Thần Phong đi tới vỗ nhẹ lên vai An Noãn: “Yên tâm đi, lão gia tử rất thương em, cho ông chút thời gian, ông sẽ chấp nhận hai người.”
Đại cữu mẹ cũng an ủi cô: ”Noãn, không có việc gì, tính của lão gia tử là vậy, chờ sự tình qua đi dỗ ngọt ông vài lời. Cháu chưa ăn gì, để Thần Phong đưa cháu ra ngoài giải sầu, dì đi xem lão gia tử.”
Sau khi Đậu Nhã Quyên rời đi, Thẩm Thần Phong ôm vai cô cười nói: ” Đi, anh đưa em ra ngoài ăn sáng."