Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 99.2: Yêu như thế nào, bốn năm cũng không thể quên được (2)




Ngày hôm sau vốn cô muốn đưa Sớm ra ngoài chơi, nhưng nhận được điện thoại của Thẩm Diệc Minh, ông từ nước ngoài khảo sát về, muốn gặp mặt An Noãn. Ông tới đón An Noãn về Thẩm gia.
An Noãn nhịn không được nói với ông: “Cữu, bạn trai cháu đang ở đây, cữu gặp anh ấy được không?”
Thẩm Diệc Minh theo bản năng nhíu mày cười nói: “Cùng cữu về nhà trước, chuyện này về nhà nói sau.”
Trên đường về Thẩm gia, Thẩm Diệc Minh vẫn nắm chặt tay cô bất đắc dĩ nói: “Nghe nói còn và lão gia tử cãi nhau, hai ngày rồi không về nhà.”
An Noãn bĩu môi, không nói chuyện.
“Tính tình của con thật giống mẹ con, mới nhìn qua thì im lặng thành thật, kỳ thật trong tâm rất quật cường, tính cách này cũng giống lão gia tử. Cữu nghĩ mặc kệ con và lão gia tử như thế nào, nhà nhất định phải về . Con có biết con không về nhà, trong lòng lão gia tử rất khổ sở. Dù sao cũng đã tám mươi tuổi, không thể để cho lão nhân gia hạ mình với con trước.”
“Cháu cũng không muốn ngoại công hạ mình với cháu, cháu chỉ muốn để mọi người cùng bình tĩnh. Cữu, ngoại công nói cái gì cũng không đồng ý gặp bạn trai cháu, cữu nhất định phải giúp cháu.”
Thẩm Diệc Minh thở dài: “Thậm chí cữu so với lão gia tử còn phản đối hơn, làm sao có thể giúp con.”
“Cữu --”
“Đừng làm nũng với cữu, vô dụng.”
Thẩm Diệc Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã muốn thỏa hiệp.
“Cữu, ở nhà cữu là có tiếng nói nhất, lão gia tử cũng chỉ nghe lời cữu, cháu xin cữu giúp cháu được không? Mọi người gặp mặt anh ấy một lần, anh ấy thật sự rất vĩ đại.”
Thẩm Diệc Minh hỏi lại một câu: “Huy tử không vĩ đại?”
An Noãn thực nghiêm túc nói: “Cữu, cháu cùng Mạc Trọng Huy vĩnh viễn cũng không còn khả năng."
Thẩm Diệc Minh thở dài nói sang chuyện khác: “Gần đây làm việc thế nào? Có thuận lợi không?”
“Hạng mục đồ thư quán tạm thời gián đoạn, gần đây cũng không nhận hạng mục mới, sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, bạn trai cháu và con trai anh ấy đã về đây, cháu muốn ở bên cạnh bọn họ.”
Thẩm Diệc Minh buồn bực hỏng rồi, nha đầu kia mỗi câu đều muốn nhắc nhở ông quyết tâm của cô.
--
Đến Thẩm gia, trong nhà rất nhiều người, đại cữu cùng tiểu cữu cũng đã về. Lão gia tử ngồi trên sô pha, nhìn qua khí sắc không tốt lắm.
Thẩm Diệc Minh gọi ‘Ba’
An Noãn gọi rất nhỏ: ‘Ngoại công, đại cữu, tiểu cữu’.
Hai người cậu đều rất vui vẻ đáp lời, lão gia tử ngồi trên sô pha thượng lại không nói gì, thậm chí cũng không nhìn mặt An Noãn.
Thẩm Diệc Minh vỗ vỗ vai cô nhỏ giọng nói: “Mau qua với ngoại công, ông chỉ đang tức giận.”
An Noãn không dám đi qua.
Đại cữu mẹ cũng đi tới nói: “Noãn Noãn, mau nói xin lỗi lão gia tử, cháu không đây hai ngày, ông cũng không ăn gì, lão nhân gia giống như một đứa bé, đều muốn được dụ dỗ.”
An Noãn từng bước một chậm rãi đi đến trước mặt lão gia tử, ngồi xuống bên cạnh ông kéo cánh tay ông làm nũng: “Ngoại công, chúng ta đi ăn cơm trưa được không? Đã đói bụng.”
Thần sắc lão nhân gia lúc này mới tốt hơn được chút. Người một nhà ngồi ăn cơm, An Noãn chậm chạp không dám mở miệng.
Thẩm Diệc Minh ngồi bên cạnh cô, An Noãn đưa mắt nhìn ông cầu cứu, nhưng Thẩm Diệc Minh như cố ý, làm bộ không thấy ánh mắt cô nhìn mình, không ngừng gặp thức ăn vào chén cô. An Noãn gắp cá cho lão gia tử, rất cẩn thận giúp ông lấy xương ra, lúc này lão nhân gia mới nở nụ cười.
“Ngoại công, cháu muốn xin ông một chuyện, nhưng ông đừng nóng giận được không?”
Lão gia tử liếc mắt nhìn cô một cái, sắc mặt nhất thời đen lại.
“Ngoại công, cháu không trông cậy ông lập tức đồng ý cháu kết hôn với anh ấy, nhưng ông gặp anh ấy một lần được không? Cháu xin ông, dù sao cháu và anh ấy đã ở bên cạnh nhau bốn năm, nếu không có anh ấy, mấy năm nay cháu cũng không biết sống như thế nào, có lẽ trên thế giới này đã sớm không có cháu. Cháu chỉ xin ông gặp anh ấy một lần, có đồng ý hay không đến lúc đó nói sau.”
Lão gia tử thở phì phò, cũng không biết có phải đang tức giận hay không.
Thẩm Diệc Minh cười giúp cô: “Lão gia tử, cho nha đầu kia chút mặt mũi đi, trước tiên gặp mặt, gặp mặt cũng không nhất định phải đồng ý. Chỉ bằng là người chiếu cố Noãn Noãn bốn năm, chúng ta cũng nên cảm tạ người ta.”
Quả nhiên lời nói của Thẩm Diệc Minh có phần lượng, lão gia tử không nói chuyện, xem như đồng ý rồi.
“Ngoại công, nếu không tối nay đi, được không?”
Lão gia tử hừ một tiếng, lấy mắt đáp lại. Ăn cơm xong, An Noãn vội vàng đem tin tức này nói với Lâm Dịch Xuyên.
Trước giờ không gì làm không được, không sợ trời không sợ đất như Lâm Dịch Xuyên lại khẩn trương hỏi: “Ngoại công em thích cái gì? Bây giờ anh đi mua còn kịp không?”
“Rừng già, anh ở khách sạn chờ em, em lập tức trở về.”
Trước khi đi, An Noãn đặc biệt tìm Thẩm Diệc Minh làm nũng với ông: “Cữu, tối nay làm phiền cữu, bất luận như thế nào cữu cũng phải giúp cháu.”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ cười.
“Đúng rồi cữu, ngoại công bình thường thích cái gì, chúng cháu muốn chuẩn bị một lễ vật tặng ông?”
“Lão gia tử đối tranh chữ cũng có nghiên cứu, cữu cũng có một bộ, cháu cầm trước, lần này cữu ở nước ngoài khảo sát mua được, vốn định đợi đại thọ của lão gia tử làm quà sinh nhật cho ông.”
An Noãn ôm Thẩm Diệc Minh làm nũng: “Cữu, cháu yêu cữu, về sau cháu nhất định sẽ hiếu thuận với cữu.”
An Noãn cầm tranh chữ, xoay người chạy ra ngoài, rất sợ bị lão gia tử bắt được.
--
Đến khách sạn, Lâm Dịch Xuyên đã chuẩn bị xong, tắm rửa thay quần áo mới cho Sớm, anh cũng tắm rửa thay âu phục.
An Noãn thấy anh như vậy liền trêu chọc: “Rừng già, nhìn anh thế nào cũng giống người muốn đi coi mắt!”
Lâm Dịch Xuyên vỗ nhẹ lên đầu cô bỗng nhiên nói: “Anh có chút khẩn trương.”
An Noãn vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, có em ở đây, em sẽ không để anh chịu ủy khuất. Ngoại công em nếu khi dễ anh, em với anh bỏ trốn.”
Có những lời này của An Noãn, Lâm Dịch Xuyên cuối cùng cũngyên tâm. Sớm lại rất vui vẻ, giống như chỉ có An Noãn và Lâm Dịch Xuyên, bất luận đi nơi nào, Sớm đều thật cao hứng.
An Noãn tự mình lái xe, đưa họ đến Thẩm gia. Trên đường đi Lâm Dịch Xuyên không nói được một lời, càng gần đến nhà, An Noãn cũng khẩn trương lên.
“Noãn, em nên nói để anh chuẩn bị tâm lý trước, ngoại công em rốt cuộc là như thế nào?”
“Cán bộ kỳ cựu đã về hưu, trước kia là đại quan. Lợi hại nhất là nhị cữu em, cao nhất Boss.”
Lâm Dịch Xuyên nghe xong giật mình, xoa đầu cô nói: “Trung Quốc có phải có câu chuyện về Bạch Phú Mỹ, xem ra anh cưới được một Bạch Phú Mỹ.”
(Bạch phú mỹ (白富美): người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt)
“Còn phải nói, về sau anh phải hầu hạ em cho thật tốt.”
Đến Thẩm gia, phong cách cổ kính của ngôi nhà, làm cho Lâm Dịch Xuyên có cảm giác thực trang nghiêm. An Noãn cùng Lâm Dịch Xuyên nắm tay Sớm, đi vào phòng khách. Hôm nay trong nhà rất nhiều người, đại cữu nhị cữu tiểu cữu, lngay cả mấy người anh họ cũng tới.
Càng nhiều người An Noãn càng khẩn trương. An Noãn kéo Lâm Dịch Xuyên đến trước mặt lão gia tử, sắc mặt lão gia tử cũng không tốt.
An Noãn mím môi giới thiệu: “Ngoại công, đây là bạn trai cháu, tên tiếng Anh là Aaron Johnson.”
An Noãn vừa nói xong, lão gia tử kêu rên: “Ta nghe không hiểu tiếng Anh.”
An Noãn bĩu môi tiếp tục nói: “Tiếng Trung tên là Lâm Dịch Xuyên, mẹ anh ấy là người Trung Quốc.”
Lâm Dịch Xuyên rất lễ phép chào hỏi lão gia tử: “Ngoại công, ông khỏe.”
Lão gia tử hừ hừ, cũng không có quan tâm.
Không khí có chút xấu hổ, An Noãn ôm Sớm giới thiệu: “Ngoại công, đây là Sớm, con của chúng ta.”
Sớm cũng rất hiểu chuyện, vừa rồi trên đường đến đây cũng đã dạy thằng bé, tiểu tử kia thực lễ phép gọi: “Thái công, ông khỏe.”
Lão gia tử liếc đứa nhỏ một cái, vẫn phát ra một tiếng rất nhỏ hừ thanh.
An Noãn cắn cắn môi, kéo tay Lâm Dịch Xuyên đi đến trước mặt đại cữu: “Đây là đại cữu em, đại cữu mẹ.”
Lâm Dịch Xuyên thập phần lễ phép chào hỏi: “Đại cữu tốt, dì tốt.”
Khi đến trước mặt Thẩm Diệc Minh, An Noãn giới thiệu: “Đây là nhị cữu, nhị cữu mẹ.”
Khi Lâm Dịch Xuyên nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, lập tức cười chào hỏi: “Nhị cữu tốt, dì tốt.”
Đến trước mặt tam cữu cũng chào hỏi. Còn có hai người anh họ, họ cũng rất khách khí, bắt tay Lâm Dịch Xuyên. Đến trước mặt Thẩm Thần Phong, anh lại cà lơ phất phơ, kéo An Noãn chua nói: “Em gái bảo bối của tôi cũng không phải dễ dàng có thể bị anh lấy về nhà, chúng tôi đều luyến tiếc Noãn Noãn, anh nói làm sao bây giờ?”
Lâm Dịch Xuyên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tôi sẽ chiếu cố cô ấy, yêu thương cô ấy, cũng giống như các người yêu thương cô ấy.”
“Nhưng bất luận anh yêu Noãn Noãn như thế nào, chúng tôi cũng không yên tâm để Noãn Noãn đi theo anh đến Anh quốc, muốn giữ Noãn Noãn ở bên cạnh, lúc nào nhớ cũng có thể gặp mặt.”
Lâm Dịch Xuyên nhướng mày. An Noãn trừng mắt nhìn Thẩm Thần Phong.
“Em đừng trừng mắt nhìn anh, trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, nếu anh ta không có câu trả lời hợp lý, cũng đừng mơ tưởng lấy được em.”
Thẩm Thần Phong đang khảo nghiệm Lâm Dịch Xuyên, cũng có thể nói đang ép anh, buộc anh nói ra về Trung Quốc phát triển, định cư ở Trung Quốc. Nhưng Lâm Dịch Xuyênlàm sao có thể cho một lời hứa hẹn như vậy.
Đại cữu mẹ là người tốt nhất, không muốn làm Lâm Dịch Xuyên khó xử, cười nói: “Ăn cơm, mọi người ngồi xuống ăn cơm, từ từ tán gẫu.”
--
Người một nhà ngồi xuống ăn cơm, An Noãn ngồi bên cạnh lão gia tử, Lâm Dịch Xuyên ngồi bên cạnh An Noãn, sớm ngồi trên đùi An Noãn.
An Noãn gắp rất nhiều đồ ăn vào chén lão gia tử, cười nói: “Ngoại công, ông ăn nhiều một chút.”
Lão nhân gia cũng không quan tâm cô, nhưng sắc mặt đã không còn khó coi như vừa rồi, dù sao trong lòng nha đầu này mình vẫn là trước nhất. Nếu An Noãn gắp đồ ăn cho Lâm Dịch Xuyên trước, không chừng lão gia tử phải hoàn toàn bão nổi.
An Noãn thấy Lâm Dịch Xuyên không ăn liền gắp chút đồ ăn vào chén anh: “Nếm thử tay nghề của đại cữu mẹ em, so với trong khách sạn ngon hơn rất nhiều.”
Lão gia tử vừa thấy An Noãn như một con chim nhỏ trước mặt Lâm Dịch Xuyên, một bụng lửa giận.
Thẩm Diệc Minh thản nhiên hỏi: “Lâm tiên sinh là kiến trúc sư, bình thường có phải rất bận rộn nhiều việc?”
An Noãn bĩu môi, oán giận nói: “Nhị cữu, anh ấy tên Lâm Dịch Xuyên, cữu trực tiếp gọi tên anh ấy là được rồi, gọi Lâm tiên sinh cảm giác rất khách khí.”
Lão gia tử thét lớn một tiếng: “Vốn chính là người ngoài, sao có thể kêu thân mật như vậy?”
Một câu của lão nhân gia làm cho tất cả mọi người giật mình, bao gồm người cà lơ phất phơ như Thẩm Thần Phong cũng nhíu mày.
An Noãn nhẫn nại nói: “Ngoại công, anh ấy là bạn trai cháu, không phải người ngoài, rất nhanh sẽ là người trong nhà của chúng ta.”
Lão gia tử đập tay lên bàn đứng lên, rống giận: “Cháu nghĩ ta và Thẩm gia là người như thế nào, cháu tùy tiện đem một người về thì có thể trở thành người nhà của chúng ta? Nhà này chẳng lẽ cháu nói thì được?”
Cho đến lúc này, tính nhẫn nại của An Noãn hoàn toàn hết sạch. Cô không thể dễ dàng tha thứ để cho Lâm Dịch Xuyên ở cô trước mặt chịu khuất nhục. Cô không hiểu, người nhà của Lâm Dịch Xuyên có thể chấp nhận cô, vì sao người nhà cô không thể chấp nhận Lâm Dịch Xuyên.
An Noãn ôm Sớm đứng lên, nhìn lão gia tử, gằn từng tiếng: “Ngoại công, nhà này là ông định đoạt, nhưng muốn làm cháu ngoại của ông hay không thì phải do cháu nói.”
Lão gia tử bị tức nói không ra lời.
Thẩm Diệc Minh nghiêm khắc quát lớn: “An Noãn, sao con lại nói chuyện với lão gia tử như thế, không biết lớn nhỏ.”
Lâm Dịch Xuyên ở bên cạnh cô cau mày trách mắng: “Nói xin lỗi với ngoại công em.”
“Cháu là vậy, cháu không hiểu chuyện.” An Noãn quật cường quát: “Cháu tôn trọng ông, cháu trăm phương nghìn kế muốn dẫn anh ấy về gặp ông, cháu muốn ông biết, cháu tìm một người đàn ông vĩ đại như thế nào, anh ấy rất yêu cháu sủng cháu, cháu hy vọng ông có thể yên tâm giao cháu cho anh ấy. Nhưng từ đầu tới cuối ông đều khinh khi anh ấy, anh ấy là bạn trai cháu, là người cháu muốn cả đời ở bên nhau, cháu không có cách nào nhìn anh ấy vì cháu mà chịu ủy khuất. Nếu ông thật sự không có biện pháp chấp nhận anh ấy, vậy cháu cũng không cháu ngoại ông.”
An Noãn ôm Sớm bước đi, Lâm Dịch Xuyên vẫn đứng giải thích với lão gia tử.
An Noãn quay đầu lại rống anh: “Lâm Dịch Xuyên, anh có đi hay không?”
“Ngoại công, thật xin lỗi, cháu sẽ khuyên cô ấy.”
Lâm Dịch Xuyên nói xong, mới đuổi theo An Noãn. Lão gia tử vẫn lấy tay đè lên ngực mình, đau lòng đến không thở được.
“Ba, ba đừng nóng giận, Noãn Noãn chỉ tức giận nên nói thế.”
Đậu Nhã Quyên vỗ nhẹ lên lưng lão gia tử, giúp ông vuốt hơi thở lên.
Lão gia tử thống khổ nói: “Thẩm Thiên ta tạo nghiệt gì, sinh ra một đứa con gái quật cường, hiện tại ngay cả cháu ngoại cũng như thế, tính tình giống như mẹ của nó.”
Đậu Nhã Quyên đỡ lão gia tử ngồi xuống, Tiết Ngọc Lan vội vàng bưng tới một ly nước, để lão gia tử uống.
“Ba, ba đừng kích động, thân thể ba không tốt, không thể kích động.”
Lão gia tử khoát tay: “Mạng già này, sớm muộn gì cũng chết trên tay nha đầu kia, nói nói cái gì, thế nào cũng phải tức chết ta mới thôi, cũng giống như mẹ của nó, vì đàn ông ngay cả ngoại công cũng có thể từ bỏ.”
Mọi người cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể an ủi ông.
Thẩm Thần Phong cũng an ủi ông: “Gia gia, An Noãn nha đầu chết tiệt này tính tình bạo phát, về sau nhất định sẽ hối hận, ông xem ngày mai Noãn Noãn phải chạy tới giải thích làm nũng với ông, đến lúc đó ông cũng không cần nhìn Noãn Noãn nữa.”
Lão gia tử thô thở phì phò, giọng mỏi mệt nói: “Ta mệt mỏi, đưa ta trở về phòng.”
“Ba, ba ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi.”
Lão gia tử lắc đầu: “Ta còn có thể nuốt trôi đâu, tức cũng đủ no.”
--
Ở bên ngoài, Lâm Dịch Xuyên đuổi kịp An Noãn, nhịn không được trách cứ cô: “Sao em có thể nói với ngoại công em những lời này?”
“Em nói sai sao? Ngoại công đối xử với anh như vậy, bỏ qua không chịu chấp nhận anh, không lẽ em còn phải tiếp tục đau khổ cầu xin ông? Lời nói của em quá đáng, lời nói của ông không quá đáng sao?”
Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngoại công em đã không chấp nhận anh, bây giờ em còn vì anh trở mặt với ông, đời này không chừng ông cũng sẽ không chấp nhận anh.”
“Quên đ, cùng lắm thì em không nhận ông là được.” An Noãn giận dỗi nói, chui vào trong xe.
Sớm có lẻ bị sợ hãi, lui vào trong lòng An Noãn, một câu cũng không nói.
“Lâm Dịch Xuyên, anh lái xe đi, em mệt mỏi, chỗ nào không biết em sẽ chỉ đường.”
Trong lòng Lâm Dịch Xuyên rất cảm động, An Noãn vì anh, tình nguyện đắc tội người nhà mình. Chết tiệt, anh còn từng hoài nghi tình yêu của cô đối với mình.
Cảm động là một chuyện, về phương diện khác anh cũng lo lắng, dù sao quan hệ huyết thống không thể dứt bỏ được, anh cũng không muốn thấy An Noãn phải lựa chọn giữa anh với người nhà của của mình. Vấn đề của Thẩm Thần Phong luôn quanh quẩn bên tai, anh phải làm thế nào để cô và người nhà của cô không rời xa nhau.
“Rừng già, anh đừng buồn, anh với em đã ở bên nhau bốn năm, em và bọn họ mới một tháng.”
Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch xoa xoa đầu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.