Diệp Thiệu chết vào năm thứ 10 hắn chấp chưởng Diệp gia.
Thanh Triều là người cuối cùng biết tin, Lục Huống động thủ trước, phái người đem nhốt nàng trong Trường Thu cung, ngay cả Vi Trừng cũng không được gặp.
Đợi đến khi nàng được thả ra, đã là một tháng sau.
Thế lực của Diệp gia sớm đã bị nhổ đi, triều đình bị máu rửa sạch, còn lại, tàn dư của Diệp gia cũng chỉ còn hoàng hậu nàng.
Nguyên lai Lục Huống ẩn nhẫn nhiều nă như vậy, tỏ ra thờ ơ với triều chính, nhưng lại bí mật lien lạc với các triều thần, đưa tin thông qua các nho sinh họa viện, lien hợp ở vùng sa mạc phía bắc, lại hãm chân binh lực ở phía bắc Diệp gia lúc động thủ, khiến Diệp Thiệu ở đế kinh đơn độc không được viện trợ.
Mắt của Thanh Triều từ sau khi biết Diệp Thiệu qua đời đêm nào cũng khóc rất nhiều, sau đó thấy cái gì cũng không rõ ràng, các cung nhân thì không dám nói cho nàng thật tình, nhưng thực ra, Diệp Thiệu là bị loạn tiễn bắn chết, lúc chết trông rất đáng sợ, ngay lúc Hồng Anh vừa xuất giá, cũng bị phu gia ép phải tự sát.
Diệp gia đầy nhà, một đêm đã không còn ai.
Liên quan đến việc làm thế nào xử lý nàng, các triều thần tranh luận không ngơi, nhưng những lời khuyên Lục Huống được ủng hộ nhất, đều là đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Thanh Triều nghĩ, Lục Huống cũng không muốn lưu lại mình, lúc đầu nàng vào Vị Ương cung, hắn ôm thân thể Ngụy Doanh, hướng về nàng để lại một ánh mắt đó, nàng hiểu rõ hận ý trong đó sợ rằng lần này một đời đều sẽ không tiêu trừ được.
Phu thê mười mấy năm, sau này hắn đối tốt với nàng, chẳng qua là làm cho cha và huynh nhìn, nàng cũng là cái phao cứu sinh của hắn, hắn đối với nàng giả tình giả nghĩa có thể đổi lấy sự chăm sóc và tình cảm thật tâm của nàng.
Nàng không phải không biết, nhưng biết thì biết, trước sau đều thân bất do kỷ.
Nhưng là nằm ngoài dự liệu của mọi người, Lục Huống chỉ là đem nàng giáng xuống thành phi.
Ngày đó rời khỏi Trường Thu cung, Lục Huống đích thân đến xem nàng, thù mới hận cũ, hôm nay hai người đã không thể nói rõ ai nợ ai nhiều hơn.
"Nàng yên tâm, trẫm chí ít sẽ để nàng một đời an ổn," hắn nhàn nhạt nói, dường như không muốn nhìn nàng, ánh mắt chỉ rơi ở nơi khác, "Chỉ là ngày đó ở Cần Chính điện nàng cứu mạng trẫm."
Nhưng thật ra nàng cứu hắn, không chỉ một lần.
Nàng thế nhưng chỉ cười nói: "Ta ngược lại rất nguyện ý đi cùng mẫu thân và ca ca."
Lúc Lục huống rời đi, ngoảnh đầu nhìn nàng một cái, nữ nhân đã cùng hắn làm phu thê mười mấy năm.
Hắn nhớ khi nàng còn nhỏ dung nhan mỹ lệ, vang danh đế kinh, trước đây cùng hắn chung sống sớm tối, nhìn hàng chân mày kinh diễm đó, luôn khiến người khác ngẩn ngơ đến trầm luôn, nhẫn nại không muốn trong lòng sinh ra tình cảm yêu thương sâu đậm, nghĩ muốn đem chân tâm nàng nắm trong tay, khiến hắn không thể không vô số lần phải nhắc nhở bản thân, hết lần này đến lần khác đem tình cảm trong tim bóp chết.
Nhưng hôm nay, nàng dường như chớp mắt đã già đi, dung nhan đã từng khiến người người ca ngợi cũng đã tàn phai, mới ở cái tuổi này, vậy mà có tóc hoa râm lác đác hai bên thái dương.
Trên miệng là mượn cớ thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), nhưng thật ra, hắn căn bản không biết nên làm thế nào nắm được nàng.
Chỉ là nhìn nàng đứng trước mặt như thế này, trong tim lại loạn thành một mảnh.
Như vậy liền không cần tạm biệt nữa, hắn quay đầu đi, bước ra khỏi điện.
Từ nay về sau, nữ nhân này, liền không còn là thê tử của hắn..