Cựu Cung Hoang Nguyệt

Chương 7



Hậu thế nhắc đến Hiếu Nhân hoàng hậu Diệp Thanh Triều, ai cũng biết, là nàng không được Minh đế yêu thích, sau khi thoát khỏi sự cản trở của Diệp gia, liền để nàng chuyển đến Vĩnh An cung, từ đó vẫn không cho truyền, giống như là lạnh nhạt.

Nô tài trong cung luôn hướng đến việc nịnh hót, bợ đỡ, thấy Bệ Hạ với Diệp phi đều như mắt thấy không khí, người của dịch đình tư (chỗ ở của các hoạn quan bên cạnh vua) cư nhiên càng không để tâm, cho nên mỗi ngày của Thanh Triều trôi qua đều không dễ dàng.

Thân thể của nàng cũng tệ, ban đầu đứa trẻ kia gàn đủ tháng đã mất rồi, sức sống của nàng cũng đã cạn kiệt, sau khi bỉ cảm mạo thì lại càng không tốt.

Sự an ủi duy nhất là Trừng Nhi thập phần hiếu thảo, mỗi ngày đều đến vấn an, nói cho cùng thì hắn cũng là hoàng trưởng tử, dù là do Thanh Triều nuôi dưỡng, bị triều thần không thích, nhưng nói gì cũng là máu mủ của Bệ Hạ.

Cho nên bởi vì hắn, những phi tần kia của Lục Huống cũng không dám quá phận làm khó nàng.

Bệnh của nàng càng ngày càng nặng, đau đầu đến nỗi có lúc sẽ đau đến ngất đi, mồ hôi có thế thấp ướt lớp lớp y phục.

Lục Trừng không có biện pháp, đem thái y bố trí những vị y chính giỏi nhất lần lượt tìm đến, nhưng không hiệu quả.

Vào một ngày kkhi Thanh Triều tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh mơ hồ có tiếng khốc nức nở.

Mắt nàng không tốt, dùng lực mới có thể đem người nhìn rõ, "Gia Nghi?"

Gia Nghi là trưởng nữ của Lục Huống, chỉ nhỏ hơn Trừng Nhi một chút, mẫu thân ruột của y trước đây là Lương quý nhân, giờ là Lương phi, lúc đó nàng vẫn là trung cung hoàng hậu, do yêu thích Gia Nghi nên mới đối với Lương quý nhân có chút chăm sóc, Gia Nghi từ khi hiểu chuyện đã thích ở gần vị đích mẫu thân (mẹ cả) này. "Nương nương, có phải là rất khó chịu không?" Gia Nghi nắm lấy tay nàng khóc nói,

Nàng muốn lắc đầu, nhưng trong đầu như có côn trùng cắn, đau đến răng đều run rẩy rồi.

"Không được," Lục Trừng đột nhiên đứng dậy, "Con đi cầu kiến phụ hoàng!"

"Đừng.." nàng yếu ớt nói, "Trừng Nhi, ta không đau, không sao.."

Trên trán rõ ràng là vã mồ hôi, nàng thế nhưng nói cái gì đều là không để hắn đi, thực ra Lục Trừng cũng rõ, đừng nói phụ hoàng đối với nàng vô tình, ngay cả nàng sinh ra với thân phận là chi nữ Diệp gia, cũng là cái gai trong mắt nhiều người, những người đó ban đầu bất chấp nguy hiểm phò trợ phụ hoàng lật đổ Diệp gia, để ổn định lòng người, phụ hoàng cũng chỉ có thể đối với nàng như thế.

Lục Trừng không dám làm trái ý nàng, nhưng là Gia Nghi đã chạy đến trước mặt Lục Huống.

Lúc đó đứng ở bên cạnh Lục Huống chính là Lương quý phi, thấy nữ nhi từ đầu đến cuối vì nữ nhân kia cầu tình, trên mặt thì không biểu hiện gì nhưng đáy lòng thì rất tức giận.

"Phụ hoàng, người đi thăm nương nương một chút đi!"

Lục Huống hơi giật mình, nhưng sợ bị phát hiện nên quay lưng đi.

"Gia Nghi không được hồ náo," Lương quý phi hô, "chẳng lẽ phụ hoàng của con đi nhìn một cái thì bệnh liền khỏi?"

"Nhưng nương nương.." Gia Nghi khóc nức nở nói, "Nương nương nhất định rất muốn gặp phụ hoàng.."

"Gia Nghi con sai rồi", Lục Huống trầm giọng mở miệng, "Nàng nhất định không muốn gặp trẫm.."

Hắn tàn sát toàn bộ Diệp gia, nàng lại làm sao có thể muốn gặp hắn đây, nàng không giống với cha huynh, nhưng nói đến cùng cũng là người Diệp gia.

Thật ra mấy năm này, bọn họ không phải là không gặp qua, bất kể ngày thường mấy phi tần kia đều muốn đi đại lễ chúc mừng, nàng trước nay đều cáo bệnh không đi. Nhưng mỗi năm sinh thần Gia Nghi nàng đều đến.

Mỗi năm hắn đều phân phó người bên dưới vắt óc suy tính tặng quà sinh thần cho Gia Nghi, khi trong điện đã đầy người, mới có thể thấy nàng trong đám đông xa xa ngoài kia.

Mắt của nàng không tốt, luôn cúi thấp đầu, bước đi dè dặt, cho nên ánh mắt trước nay chưa từng giao với hắn, hắn cũng chỉ biết giấu đi ánh mắt, thế thôi.

Thời gian như mấy trôi, chớp mắt đã qua nửa đời người, giữa họ có quá nhiều yêu hận, khiến cho hai người chỉ có thể như vậy, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, không xa không gần.