Cựu Cung Hoang Nguyệt

Chương 8:




Người trong cung đều nói, không hổ là nữ nhi mà Bệ Hạ sủng ái nhất, công chúa một khi đi cầu, Bệ Hạ mềm lòng vì Vĩnh An cung dán thông báo, tìm danh y khắp thiên hạ.
Nói tới cùng, phúc khí của điện cũng là dựa vào Gia Nghi.
Không chỉ Gia Nghi, Lục Trừng cũng ngày càng được Lục Hoàng coi trọng, chẳng qua là bản thân hắn không chịu thua kém, luận văn luận võ, trong số các hoàng tử đều là xuất chúng nhất.
Khi tập bắn cung thậm chí ngã ngựa gãy chân, Lục Huống cũng đích thân đi thăm, ở ngoài điện nghe hắn căn dặn trước sau: "Chuyện ta bị thương, tuyệt đối không được để Vĩnh An cung bên kia biết."
Lục Huống bước chân trì trệ, giống như trước đây hắn từng hạ khẩu dụ, không được để tin tức Trừng Nhi bị thương truyền đến Vĩnh An cung.
Nàng sẽ lo lắng.
Lục Huống thấy phụ hoàng đến thăm cũng có chút thụ sủng nhược kinh, Lục Huống trầm giọng nói: "Chẳng qua là luyện tập bắn cung, liều mạng như vậy làm cái gì, thế nào cũng phải tranh giành vị trí thứ nhất, thua các huynh đệ của con thì làm thế nào?"
Lục Trừng cúi đầu, thấp giọng nói, "Nhi thần nếu không tranh đấu, mẫu phi phải làm thế nào đây.."
Lúc lâu, Lục Trừng không thấy phụ hoàng nói gì, ngẩng đầu lên chỉ thấy thần sắc bi thương vắng lặng trong đôi mắt uy nghi lạnh lùng của phụ hoàng.
"Vậy con càng nên tự mình bảo trọng," Lục Huống thanh âm có chút khàn, "Con nên biết mẫu phi con đau khổ như vậy, vì cái gì còn có thẻ chịu đựng đến giờ? Con sợ nàng không có chỗ dựa, nàng không phải là không như thế lo lắng con?"
Nghe xong Lục Trừng hai mắt lập tức đỏ lên, người người đều nói nàng xuất thân từ Diệp gia, cư nhiên là sẽ có sự oán giận, thiên hạ không có người tin rằng, nữ nhi của Diệp thái sư sẽ thật sự dịu dàng hiền lương.
Những hận ý đó đối với Diệp gia, hôm nay cư nhiên cũng do một mình nàng gánh vác.
Cho đến khi các hoàng tử dần dần trưởng thành, các cuộc tranh luận trong triều đường liên quan đến việc lập trữ ngày càng lớn, tinh mắt thì đều có thể thấy rõ người mà Lục Huống chú ý nhất là trưởng tử Lục Trừng, nhưng được các triều thần ủng hộ nhất là tam điện Lương quý phi thân sinh- Lục Đạm.
Cũng do đó, Lương quý phi không cho phép Gia Nghi đến Vĩnh An cung nữa.
Thanh Triều cũng hiểu, là sinh thần năm nay của Gia Nghi, nàng liền chỉ để cung nhân trước đem quà đến chúc mừng.
Chỉ là đợi đến đêm cung nhân đi tặng quà mừng mới quay về, nàng liền hỏi đi hỏi lại y, công chúa có vui không, còn nói những gì..
Cung nữ kia vừa nghĩ nói, thì thấy ngoài điện kia một thân ảnh cao lớn, kinh ngạc đến quên cả hành lễ: "Tham kiến Bệ Hạ!"
Thanh Triều không quay người, cũng không biết trên mặt hắn lúc này có thần sắc gì, chỉ là qua một khoảng thời gian mới nghe thấy hắn mở miệng: "Nàng nếu muốn gặp Gia Nghi, Ta lại gọi nó thường đến vấn an."
"Không", nàng nhàn nhạt nói "Tại sao phải phải làm phiền mẫu nhi bọn họ, nó có mẫu thân của mình.."
Gia Nghi có mẫu thân của nàng, cũng không phải là nữ nhi của nàng.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một ở hành cung Đường Sơn một năm đó, nàng chân mày cũng tràn ngập ý cười nói với cháu gái nhỏ: "Cô mẫu nghĩ muốn một muội muội sinh đẹp như Anh Anh."
Kì lạ là, cách nhiều năm như vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ mỗi một biểu tình trên mặt nàng lúc đó, nàng mặc một bộ cung phục màu ngọc bích nhạt, búi tóc hơi lỏng, ánh mặt trời đầu hạ nhàn nhạt rải rác sau lưng nàng, trong mắt nàng là tình cảm dịu dàng ấm áp của mặt trời mùa xuân.
Nhưng trong phần bụng hơi nhô lên của nàng, bào thai đó là ruột thịt của hắn.
Hắn xa xa trông lại, chỉ liếc mắt một cái, lại dâng lên lòng thương xót.
Nhưng tuổi tác đã hao mòn, dung nhan đã già đi, tóc mai đã lốm đốm, nàng vẫn nhớ đến đứa trẻ chưa chào đời kia, nữ nhi tâm tâm niệm niệm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.