Đối với Hạ gia thì quặng mỏ núi Hồng Nhai là một sản nghiệp vô cùng quan trọng.
Hạ gia có thể kết nối với Viêm Dương Tông, đưa Hạ Dương vào Viêm Dương Tông tu luyện, nguyên nhân rất lớn là do linh thiết núi Hồng Nhai sản xuất!
Thu nhập của Hạ gia cũng có một phần rất lớn bắt nguồn từ núi Hồng Nhai.
Hiện tại Hạ Vũ lại nói núi Hồng Nhai là của hắn.
Quả thực là điên cuồng!
Đừng nói bọn người Hạ Toàn, cả Vận Trúc cũng kinh ngạc đến ngây người.
Bà nghĩ họ tới đây là tạm thời lánh nạn, nhưng ai biết Hạ Vũ lại nghĩ như vậy.
"Vũ Nhi, Hạ Toàn nói không sai, con làm vậy là đối đầu với Vân Tiêu, ông ta... Ông ta sẽ không nương tay với con đâu!" Nhiều năm qua Vận Trúc cũng đã nhìn rõ con người này.
"Yên tâm đi, nương." Hạ Vũ cười nhạt một tiếng.
"Thứ thuộc về con thì không ai có thể lấy đi." Hắn lại nói một câu.
Mặc dù câu nói này rất hời hợt, nhưng trong lời nói tràn ngập kiên định.
"Con mẹ nó, giành lấy núi Hồng Nhai thì thế nào?" Hồng Thất vẫn luôn ngồi đó uống canh thịt mở miệng mảng: “Vũ thiếu gia giết cả Từ Lão Hổ rồi, Hạ Vân Tiêu cũng chẳng có gì ghê gớm!"
"Cái gì?" Lúc này đến phiên đám người trên núi Hồng Nhai kinh ngạc đến ngây người.
Hạ Toàn lảo đảo suýt ngã xuống đất: “Vũ ca, huynh giết Từ Lão Hổ?". Ngôn Tình Sủng
Hạ Tài cũng ngẩng đầu, cười hắc hắc và nói: “Hôm nay Vũ thiếu gia bùng nổ khí thế, chẳng những Từ Lão Hổ, Từ Tuấn, Từ Bân, Từ Hồng, cả Từ Dương cũng bị ngài ấy giết. Hắc hắc, ta cũng giết mấy tên không có mắt."
"Cái gì?!" Đám người lại kinh ngạc đến ngây người.
Mấy thanh niên kia đều là nhân vật thế hệ trẻ của Từ gia, bình thường không ít chèn ép Hạ gia.
Họ lại bị Hạ Vũ giết rồi?
Quan trọng hơn là Từ Lão Hổ chính là gia chủ Từ gia, cường giả Tiên Thiên đại viên mãn!
Bị Hạ Vũ giết luôn rồi?
Hạ Toàn không tin, nhưng nhìn vẻ mặt của đám người Hạ Tài và Hồng Thất lại không giống giả.
Vận Trúc cũng không biết nói thế nào.
Nhi tử này của bà từ nhỏ đã có chính kiến, làm chuyện gì cũng có suy nghĩ khác người, nhưng lần nào cũng sẽ thành công.
Cho nên bà cũng không biết khuyên thế nào, chỉ có thể thở dài: “Vũ Nhi, mặc dù Hạ Vân Tiêu tuyệt tình, nhưng vẫn là phụ thân con. Với quan hệ này, con không thể đối xử với phụ thân con như Từ Lão Hổi"
Bà nói như vậy không phải cầu xin cho Hạ Vân Tiêu.
Mà là thế giới này cũng có pháp lý của mình, phụ quyền như trời, nếu Hạ Vũ tự tay giết cha thì hắn xong đời, hắn sẽ rất khó sống trên thế giới này.
Không ai làm bạn với một tên cầm thú tự tay giết phụ thân.
"Mẹ, ta biết." Hạ Vũ lại ngẩng đầu hỏi: “Sửa sang lại phòng ở Đông Thất Gian một chút, để mẹ ta họ đi qua nghỉ ngơi. Những người khác cũng đến đó ở đi, ta có chuẩn bị ở bên kia."
"Có ta ở đây thì sẽ lập tức sắp xếp xong xuôi!" Hạ Toàn cười gượng một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Những năm qua phòng ở Đông Thất Gian luôn bị hắn ta chiếm dụng, hẳn ta phải mau đi thu dọn.
Nhìn hẳn ta rời đi, ánh mắt Hạ Vũ trở nên lạnh lẽo, vỗ vỗ bả vai Hạ Tài.
Hạ Tài lập tức hiểu ý, dùng ống tay áo lau lau miệng rồi xách đao đi ra ngoài.
Quả nhiên, Hạ Toàn đi vào Đông Thất Gian thu xếp mấy người dọn phòng, sau đó lấy ra một chút tài vật từ phòng mình, lại khoác thêm một lớp áo lông dày rồi vội vàng hấp tấp đi xuống núi.
"Toàn thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?" Hạ Tài đột nhiên xách đao xông ra.
Hạ Toàn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, cắn răng nói: “Hạ Tài, nói cho ngươi biết ta muốn về Hạ gia tố giác. Hạ Vũ quá điên cuồng, hắn nghĩ mình là ai? Phụ thân đã thăng cấp thành Linh Tuyền Cảnh, hẳn chết chắc rồi! Ta khuyên ngươi đi về cùng ta lấy công chuộc tội!"
Hạ Tài cười lạnh và nói: “Thì tính sao? Hôm nay trông thấy Vũ thiếu gia bùng nổ thần uy, ta liền biết thành Liễu Kinh sắp đổi thay, Hạ Vân Tiêu đến cũng không làm gì được!"
"Tại sao ngươi ngu xuẩn như vậy?" Hạ Toàn nghiêm nghị nói: “Phía trên cha ta còn có tộc lão! Những tộc lão kia bình thường không xuất quan, nếu có chuyện lớn thật thì họ sẽ đi ra giết người!"