Trong mắt thoáng hiện một tia vui mừng, trong lòng Nguyệt Trì Lạc khẽ động, hóa ra khoảng cách giữa hắn và nàng cũng chỉ là một cái xoay người mà thôi.
Nghĩ tới đây, nàng nhấc lên làn váy phiêu dật đuổi theo.
Một tay kéo lại bóng trắng, thân thể quay lại bị ngăn cách bởi chiếc mặt nạ trên mặt, nhếch miệng nở nụ cười sáng chói, còn chưa kịp thấy rõ dung mạo tuyệt sắc kia, mi mắt nàng cong cong, há to miệng kinh hô lên một tiếng: "A Tuyết, ngươi ở. . . . . ."
Sau đó, nửa câu nói còn lại đã bị nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Gương mặt người trước mặt vô cùng hời hợt, diện mạo lạnh lẽo, đôi mắt quyến rũ lạnh nhạt hờ hừng, như xa cách với con người ở ngoài ngàn dặm. Có loại khí chất thuộc về Vương giả, con ngươi u ám thâm sâu khiến người ta vừa nhìn vào phải cúi đầu xuống.
Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc bởi vì nhìn thấy người trước mắt này mà đột nhiên co rút lại, người này không phải là A Tuyết.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, chống lại đôi con ngươi tăm tối yêu mị như muốn câu hồn hút người vào trong đó.
Mặc dù người này có dung nhan tuyệt thế vô song, mặc dù trên thân người này có loại khí chất Vương giả trời sinh, mặc dù người này có cho người ta cảm giác không tự chủ muốn thần phục, nhưng hắn không phải là A Tuyết của nàng, mà nàng, thiếu chút nữa đã nhận lầm hắn.
"Thật xin lỗi, đã nhận lầm." Nguyệt Trì Lạc không nhịn được cong cong khóe miệng, đôi môi cong thành một đường cong chua sót.
Sau đó rũ xuống bàn tay trong ống tay áo, Nguyệt Trì Lạc có chút mất mát bấu chặt ngón tay.
Ánh mắt thâm trầm người nọ nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhưng sâu trong khóe mắt lại không phản chiếu ra bất kỳ cảm xúc nào, Nguyệt Trì Lạc kinh ngạc phát hiện phía sau của nàng bởi vì một cái liếc mắt này mà cảm thấy có từng trận gió lạnh.
"Thật xin lỗi, đã nhận lầm người." Trực giác không muốn gây ra phiền toái, Nguyệt Trì Lạc một lần nữa nghiêm túc nói xin lỗi, xoay người định rời đi, không ngờ người ở phía sau lại u ám mở miệng.
"Ta không thích người khác chạm vào ta."
Nguyệt Trì Lạc cau mày, cũng không quay đầu lại nói: "Ta đã nói xin lỗi rồi, cũng không phải là cố ý."
Người đó lại nói: "Chạm đến ta sẽ không có kết quả tốt!"
Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một chút, kiên định nói: "Ngươi hình như thích sạch sẽ!" Nếu không phải thì chính là có bệnh.
". . . . . ."