Đại Ca Đi Học

Chương 93: Đêm nay ai bảnh? Sang xịn mịn ai muốn được *thả tim*




093
Kim Dong-soo. Lúc này, tên của người đàn ông đang chiếu đèn pin điện thoại mới hiện lên trong trí nhớ của Iee mi-kyung. Những tên mà kẻ môi giới nói rằng có tay nghề chắc chắn đều là thuộc hạ của Kim Deuk-pal đã chết. Chỉ cần nhận ra đối phương là ai, Iee mi-kyung đã dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với mình và cô đã rất tuyệt vọng. Cô vùng vẫy hai tay và chân bị trói như một con cá tươi.
Lúc đó, tâm trạng của cô đang ở đỉnh điểm của sự bực bội vì phải dọn dẹp hậu quả sau khi Song Yi-heon nhảy cầu. Cô tự hỏi tại sao một đứa trẻ sống trong một ngôi nhà tốt với tiền tiêu vặt đầy đủ lại muốn tự tử. Với Iee mi-kyung, hành động của Song Yi-heon chỉ có thể được coi là một cách để làm khó cô. Cô không quan tâm tại sao Song Yi-heon muốn tự tử, cô chỉ lo lắng rằng tin này sẽ đến tai Chủ tịch và khiến cô gặp rắc rối lớn.
Vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn khi có người bị cuốn vào và chết. May mà đó là một băng nhóm tội phạm. Những kẻ này không được pháp luật bảo vệ và cũng không được sự đồng cảm của công chúng, vì vậy cô đã xử lý chúng một cách thô bạo. Cô đã trút giận lên chúng như thể xả stress vì Song Yi-heon, buông lời lăng mạ và nguyền rủa.
Cô chửi họ là kẻ ăn xin, lang thang không nhà cửa và khiến mọi thứ rối tung vì nhảy vào cứu người khác mà chả được gì.
Những hành động của cô ta đã trở lại như một nghiệp báo. Trong khi đang vùng vẫy trong cốp xe, Imi-kyung bất ngờ nghe thấy tiếng kêu dài của một con thú và đông cứng lại. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy những cây cao chót vót mọc dày đặc, hướng lên bầu trời.
Trong bóng tối dày đặc bao phủ dãy núi sâu thẳm của Gangwon, Lee Mi-kyung bị kẹt trong một nhà tù không có lối thoát. Khi nỗi sợ hãi lấn át, cô bắt đầu vùng vẫy mạnh mẽ hơn. Cô cố gắng dùng tiền để thương lượng, nhưng đôi môi từng buông lời nguyền rủa giờ bị băng keo bạc bịt kín, không thể thốt ra lời nào.
"Ưm, ưm...!"
Những tên thuộc hạ khác kéo Lee Mi-kyung ra khỏi cốp xe. Hai tay bị trói ra sau bị nắm chặt hai bên và kéo lê. Khi nhìn thấy tòa nhà trắng của bệnh viện tâm thần tối om, cô kinh hoàng và bắt đầu đạp loạn xạ.
Một chiếc giày cao gót đỏ văng ra và nằm lăn lóc trên đường. Cô cố gắng kéo lê đôi chân chỉ còn mang tất trên mặt đất để giữ lại sự cân bằng. Đất bụi len lỏi qua chất liệu mỏng của đôi tất. Khi sự kháng cự trở nên dữ dội, những tên côn đồ nâng cánh tay của Lee Mi-kyung lên trên khuỷu tay cô. Chẳng mấy chốc, đôi chân của cô không còn chạm đất nữa.
Bên trong cổng sắt, một nhân viên bệnh viện đang mở ổ khóa lớn, gỡ bỏ dây xích quấn chặt. Khi cánh cổng mở ra, một nhân viên an ninh chờ sẵn bên trong tiến tới và tiếp nhận Lee Mi-kyung. Dù cố gắng chống cự nhưng Lee Mi-kyung không thể thoát khỏi những nhân viên bảo vệ lực lưỡng. Cô bị di chuyển như một món hàng.
Đằng sau Lee Mi-kyung, lời nhắn nhủ của Kim Dong-soo vọng lại.
"Chắc chắn các anh biết rõ tính cách của người giám hộ bệnh nhân Song Min-seo. Xin hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận."
"À, vâng, chúng tôi biết mà."
Do đã hai lần thất bại trong việc đưa Song Min-seo vào viện, nên tính khí của Lee Mi-kyung đã lan truyền khắp bệnh viện.
"Chúng tôi sẽ cẩn thận để chuyện này không lộ ra ngoài.". Ngôn Tình Sắc
Nhân viên bệnh viện nói để nhắc rằng họ không quên những điều Lee Mi-kyung đã dặn dò. Khi nghe thấy lời này, Lee Mi-kyung tuyệt vọng cố gắng kêu cứu.
"Ưm, ưm...!"
Cô đã chi tiền hối lộ giám đốc bệnh viện để đảm bảo rằng Song Min-seo sẽ không bao giờ ra khỏi đây. Cô đã làm giả hồ sơ bệnh nhân để che giấu việc Song Min-seo bị giam giữ tại đây. Lee Mi-kyung biết rõ nhất rằng một khi đã bị nhốt ở đây, không có đường ra.
Trong cơn tuyệt vọng cuối cùng, Lee Mi-kyung giãy giụa, phản kháng kịch liệt và hét lên qua lớp băng keo.
"Ưm-!"
Nhưng tất cả các bệnh nhân đến đây đều tuyên bố mình là người bình thường. Lee Mi-kyung không phải là người duy nhất bị bịt miệng và trói chặt khi bị đưa vào viện. Những nhân viên bảo vệ đã quen với việc đối phó với những bệnh nhân chống cự không muốn nhập viện, xử lý Lee Mi-kyung một cách thuần thục.
Nơi này, tách biệt với thế giới bên ngoài, là hiện thân của nỗi sợ hãi. Lee Mi-kyung bị kéo vào chính nỗi kinh hoàng mà cô đã tạo ra. Chẳng mấy chốc, sự kháng cự của cô bị nhấn chìm trong bóng tối.
* * *
Lee Jae-geun, sô 17, học sinh lớp 3-1 của một trường trung học phổ thông ở Seoul, không có hứng thú với việc học. Nhưng tiếc thay, bố mẹ cậu lại rất đặt nặng việc học hành và tương lai của Lee Jae-geun bị chi phối bởi những kỳ vọng đó. Khi còn học lớp 9, Lee Jae-geun muốn vào trường trung cấp nghề để nhanh chóng có việc làm, nhưng bố mẹ cậu kiên quyết buộc cậu phải vào trường trung học phổ thông.
Dù bị ép học ở trường trung học phổ thông, nhưng Lee Jae-geun không có chút động lực nào. Họ nói rằng việc học là cuộc chiến của sự kiên nhẫn, nhưng cậu lại cảm thấy ngồi vào bàn học thật quá khó khăn. Mỗi khi nhìn thấy chữ, cậu lại buồn ngủ. Những trang sách được dùng làm gối đầu đều có vết nước miếng loang lổ.
Kết quả là, không ngoài dự đoán, Lee Jae-geun không bao giờ bị thất vọng vì cậu không nỗ lực. Không có nỗ lực nên cũng không có thất bại. Nhận được bảng điểm thi thử, Lee Jae-geun chấp nhận kết quả một cách bình thản.
"Quả nhiên là trượt rồi."
Kỳ thi thử được tổ chức trước khi kết thúc khóa học bồi dưỡng hè cho học sinh lớp 3. Bảng điểm của tất cả các môn đều ở mức rất thấp. Nhìn bảng điểm không thấy đường vào đại học, Lee Jae-geun không khỏi rơi nước mắt khi nghĩ đến cha mẹ đang chờ bảng điểm ở nhà.
Đây không phải là loại kết quả chỉ bị đánh vài roi là xong. Cảm thấy chán nản, Lee Jae-geun tìm đến Song Yi-heon, người có thể cũng nhận được kết quả tương tự để cùng chia sẻ nỗi buồn.
Vì số thứ tự là 16, Song Yi-heon đứng trước Lee Jae-geun trong giờ thể dục và từ đó hai người trở nên thân thiết. Dù không thân thiết lắm khi học cùng lớp năm lớp 1, nhưng tính cách của Yi-heon đã thay đổi hoàn toàn và cả hai nhanh chóng trở nên thân thiết. Tuy nhiên, điều khiến Lee Jae-geun thật sự thích Song Yi-heon là kết quả kỳ thi giữa kỳ. Lee Jae-geun đã nhìn lén bảng điểm của Yi-heon và thấy rằng Yi-heon đứng thứ 24, trong khi cậu đứng thứ 23.
Cậu nghĩ rằng Yi-heon cũng chán ghét việc học như cậu. Lúc đó, Lee Jae-geun đã tự xây dựng một tình đồng đội với Yi-heon. Trong thâm tâm, cậu cảm thấy hài lòng vì mình đứng trên Yi-heon một bậc.
Cậu nghĩ lần thi thử này cũng không khác. Lee Jae-geun muốn an ủi Yi-heon và cũng muốn chia sẻ kết quả thi. Cậu kéo ghế và gọi Yi-heon.
"Song Yi-heon! Kết quả thi thế nào?"
Song Yi-heon quay đầu lại. Có vẻ như cậu đã cao lên trong kỳ nghỉ hè, khuôn mặt gầy gò hơn. Lâu rồi mới thấy cậu tỉnh táo ở trường. Tay Yi-heon đút vào túi quần, trên bàn là bảng điểm thi thử. Lee Jae-geun tự ý cầm lấy bảng điểm của Yi-heon và vỗ mạnh vào lưng cậu.
"Này, anh biết rồi, không cần nói đâu. Đừng cố gắng vô ích nữa, cùng nhau tìm việc làm thôi..."
Nhưng khi nhìn vào bảng điểm của Yi-heon, nụ cười của Lee Jae-geun dần tắt ngấm.
"Ối..."
Cậu chỉ biết thốt lên. Lee Jae-geun kéo bảng điểm sát vào mắt, nhưng con số không thay đổi. Cậu nhìn từng hạng mục với đôi mắt mở to.
Lịch sử Hàn Quốc 1, Ngữ văn 2, Toán 8, Anh văn 3, Đạo đức và Đời sống 3, Chính trị và Pháp luật 2...
"cậu, cậu...! cậu, đồ chết tiệt! cậu chỉ ngủ suốt trong giờ bồi dưỡng mà!"
Lee Jae-geun tức tối hét lên. Cậu cảm thấy bị phản bội khi Yi-heon, người mà cậu nghĩ cũng chán ghét việc học như mình, lại đạt kết quả tốt. Nhưng Yi-heon chỉ bình thản lấy lại bảng điểm.
"Tôi vẫn học đấy chứ."
Khi đi một mình, cậu phải luôn cảnh giác nên không có thời gian học, nhưng khi đi cùng Sekyung, cậu có thể học được. Họ thay phiên nhau canh chừng và học tại các quán cà phê 24 giờ hoặc dưới những chiếc ô tại cửa hàng tiện lợi. Nhờ có Sekyung, người giải thích xuất sắc và có sự tập trung cao độ, Yi-heon cũng có thể tập trung học ở bất cứ đâu.
Nghĩ lại, không biết Sekyung đã làm bài tốt không. Trong ngày thi, kết quả chấm thử của cậu ấy rất tốt, nhưng điểm thi cao không có nghĩa là xếp hạng sẽ tốt. Nếu điểm của Sekyung giảm vì đi cùng Yi-heon suốt kỳ nghỉ hè, cậu sẽ cảm thấy có lỗi. Yi-heon vươn cổ tìm Sekyung.
Sekyung đang ở giữa đám bạn xung quanh bàn giáo viên. Cậu ấy và các bạn đang khen ngợi bảng điểm trên bàn. Giữa những lời bàn tán, có những tiếng khen ngợi về việc đạt điểm 100 và duy trì hạng nhất.
Nhìn thấy Yi-heon, Sekyung giơ ngón trỏ ra hiệu đạt hạng 1 rồi khẽ thả tim bằng ngón tay. Sợ ai đó thấy, cậu nhanh chóng thu tay lại.
"Thằng nhóc này, bày trò hả."
Mặc dù lẩm bẩm trách móc, Yi-heon không thể ngăn nụ cười thoáng qua.
* * *
Ngay sau buổi trưa, cổng trường trở nên đông đúc với các học sinh tan học sau buổi học bổ sung. Đặc biệt từ hôm nay cho đến trước khi khai giảng lại, học sinh không phải tham gia học thêm, nên các em đang hào hứng suy nghĩ về cách tận hưởng thời gian nghỉ ngơi kéo dài một tuần.
Dưới ánh nắng mùa hè trong suốt, các học sinh vui vẻ bước xuống con đường dốc, tay áo xắn lên để lộ làn da trần. Giữa những học sinh đang đùa giỡn và chạy nhảy, Song Yi-heon và Sekyung cũng đang bước xuống con dốc, họ đang mải bàn luận về thực đơn bữa trưa khi chuẩn bị đi đến phòng đọc sách sau khi ăn.
"Vậy cậu muốn ăn gì?" Yi-heon hỏi.
"Cậu ăn gì thì tôi ăn nấy," Sekyung trả lời.
"Cơm canh đi."
"Ừm... nhưng nó có mùi khó chịu."
"Vậy thì tôi sẽ cho cậu ăn canh sâu bọ," Yi-heon đùa.
Yi-heon gầm gừ đe dọa Sekyung, người đang tỏ ra khó tính suốt cả ngày. Khi cả hai rẽ vào con hẻm, một người đàn ông mặc đồ đen và đội mũ đen chặn đường họ.
Sekyung lập tức kéo Yi-heon lại, bảo vệ cậu bằng cách vòng tay qua vai. Người lái xe của chiếc sedan màu đen đang chờ sẵn gần đó nhanh chóng xuống xe và chạy đến, hét lớn.
"Này, anh kia! Lùi lại!"
Người duy nhất không tỏ ra phòng thủ là Yi-heon, dường như cậu biết người đàn ông này. Người đàn ông lạ mặt ngước lên và nâng vành mũ. Trong ánh sáng mờ của vành mũ, Kim Dong-soo lộ diện, hắn dùng ngón tay cái chỉ về phía sau.
"Nói chuyện chút đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.