Đại Đường Đạo Soái

Chương 302: Mượn xác hoàn hồn




Huyện Tức Mặc, Hà Nam, Lai Châu !
Huyện Tức Mặc là một huyện nhỏ giáp biển, cũng là một tiểu huyện không ai biết, nguyên do nổi tiếng không phải vì ở đây xuất ra đại nhân vật gì, mà nổi tiếng vì rượu, loại rượu lưu truyền thời kì Xuân Thu Chiến quốc …Tức Mặc lão tửu.
Loại rượu này đã có lịch sử rất lâu đời, công nghệ sản xuất đặc biệt và phong vị địa phương điển hình nhận được sự yêu thích và khen ngợi của mọi người. Sau khi Đỗ Hà tới Tức Mặc cũng uống thử qua mấy ngụm, phát hiện rượu ở đây trong suốt, mùi rượu nồng đậm, khẩu vị thuần hậu, hơi đắng nhưng dư hương không dứt, thật sự rất ngon, chẳng trách có thể truyền lưu ngàn năm, kéo dài không suy.
Lúc này Đỗ Hà vừa vặn săn bắn trở về, trên người choàng một tấm da thú, lưng đeo trường cung, trong tay cầm một cây xiên sắt, ăn mặc đúng theo tiêu chuẩn thợ săn. Trên lưng còn cõng năm con gà rừng lông dài và một con hoẵng, khoảng chừng hơn ba mươi cân.
Tiến vào một hẻm nhỏ bình dân của thành tây, Đỗ Hà đi vào một căn nhà! Ngôi nhà này rất nhỏ, chỉ có một cái sân và mấy gian phòng, bên trái là vườn hoa, bên phải là một vườn rau, đúng theo tiêu chuẩn nhà ở của dân chúng.
Lúc này, bên nhà hàng xóm có một lão phu nhân tóc trắng xoá, tuổi đã thất tuần, thấy Đỗ Hà kéo hàng rào ra, thân mật gọi:
- Ồ, Tường nhi đã trở về rồi sao, đến chỗ bà dùng cơm đi, chỗ bà còn ít đồ ăn, ăn qua bữa cũng được, đừng so đo!
Đỗ Hà cười nói:
- Vương bà đừng khách khí, hôm nay thu hoạch không tệ, đợi ta rửa đống gà này xong sẽ đưa cho bà một con.
Hắn đẩy cửa phòng, thở dài một hơi, trong thời gian một tháng, hắn đã sáp nhập vào hoàn cảnh mới, trở thành một người khác!
Ban đầu khi tới huyện Tức Mặc, Đỗ Hà dựa theo yêu cầu của người chết đã tìm được nhà Đỗ Phi, lại phát hiện người đi nhà trống.
Hắn tìm hiểu nguyên do mới biết được ngọn nguồn.
Thì ra Đỗ gia cũng được xem là đại hộ ở đây, nhưng song thân chết sớm, hai huynh đệ, một văn một võ, sống nương tựa lẫn nhau. Người giỏi võ tên là Đỗ Tường, người giỏi văn tên là Đỗ Phi. Năm 15 tuổi, Đỗ Tường được một dị nhân để mắt, rời quê học nghệ, giao tổ nghiệp lại cho đệ đệ Đỗ Phi, thoắt cái đi hơn mười năm, mịt mù không tin tức.
Đỗ Phi ở quê hương làm ăn sinh sống, lấy vợ sinh con, thời gian trôi qua rất là an nhàn, nhưng hai năm trước, Đỗ Phi mắc phải quái bệnh, vì chữa bệnh cho hắn, phu nhân của hắn phải bán sạch tất cả gia sản, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào cứu được Đỗ Phi.
Phu nhân của hắn cũng vì bạo bệnh của trượng phu mà liên lụy, tâm lực lao lực quá độ, thân thể suy yếu, hai mẫu tử không thể duy trì cuộc sống, dựa vào hàng xóm tiếp tế đắp đổi qua ngày, nhưng như vậy cũng không phải kế lâu dài, vì vậy mấy tháng trước, hai mẹ con đã đến Bắc Thượng nương nhờ một người bà con.
Đỗ Hà nghĩ thầm:
- Nhất định là Đỗ Tường thông qua con đường nào đó biết được tình huống trong nhà, cho nên cầm tiền bạc, vội vàng quay về. Nhưng không ngờ trên đường đi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn biết thế gian nhân tâm hiểm ác, lo lắng mình nuốt riêng, cho nên mới đưa cho mình hai mươi ngân lượng, hi vọng mình có thể thay hắn hoàn thành tâm nguyện.
Nghĩ tới đây, Đỗ Hà cười lạnh lùng, nhưng tình hình lúc đó cũng không trách được hắn.
Đối mặt với tình huống này, Đỗ Hà cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đến Tức Mặc xem như đã trì hoãn hành trình, chẳng lẽ còn muốn mình đến Bắc Thượng tìm người, lập tức lắc đầu, quyết định chủ ý, tất nhiên mình đã thu nhận số bạc, dù thế nào cũng phải giao đến tận tay, chỉ cần hỏi thăm chỗ ở của Đỗ Phi phu nhân, lập tức điều động trạm dịch khoái mã viết thư đến Trường An, kêu La Thông xử lý việc này.
Hắn gõ cửa nhà bên cạnh, hỏi thăm câu chuyện góa phụ con côi của Đỗ gia.
Người đi ra chính là vị Vương bà tóc trắng xoá, nghe Đỗ Hà hỏi thăm tin tức của vợ chồng Đỗ Phi, liền đưa đôi mắt lờ mờ không ngừng dò xét hắn, nhìn một hồi lâu, giống như tìm tòi gì đó trong đầu mới nói:
- Ngươi là Tường nhi sao! Ngươi đó, tại sao lại về trễ như vậy! Phi nhi đã không còn rồi, mẹ góa con côi cũng lên Bắc Thượng nương nhờ người thân, ài, một nữ nhân mang theo một đứa trẻ thật không dễ dàng, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.
Đỗ Hà giật mình, mặc dù hắn đã ăn mặc thành bộ dạng 20 tuổi, nhưng chênh lệch giữa hắn và Đỗ Tường cũng còn quá lớn.
Hắn lại không biết năm đó khi Đỗ Tường ra đi chỉ có 15 tuổi, dáng người của người 15 tuổi ngày xưa có thể có bao nhiêu? Hơn nữa hắn từ biệt hơn mười năm, còn ai nhận ra hắn.
Đỗ Hà vốn định nói mình không phải Đỗ Tường, nhưng nghĩ lại, âm thầm lập kế hoạch. Mình đang cần một thân phận, một thân phận không khiến người khác hoài nghi, chi bằng cứ để như vậy, trở thành Đỗ Tường, cũng có một thân phận danh chính ngôn thuận, trà trộn vào Giang Nam cũng không bị người khác hoài nghi.
Vì vậy, hắn cải trang thành Đỗ Tường, dừng chân ở Tức Mặc.
Nếu đã diễn trò thì phải diễn cho đến cùng, Đỗ Hà biết rõ đạo lý này, nếu hắn trở thành Đỗ Tường, nhất định phải hiểu rõ quê quán, hiểu rõ người Đỗ gia, hiểu rõ Đỗ Tường.
Vương bà đã từng là vú em cho Đỗ Tường, Đỗ Phi. Đỗ gia có địa vị rất cao, cũng luôn xem Đỗ Tường, Đỗ Phi là con cháu, tất cả mọi chuyện liên quan đến huynh đệ Đỗ gia, Đỗ Tường phần lớn đều biết được từ miệng Vương bà, cũng may nhờ Vương bà xác minh, hiện giờ toàn bộ huyện Tức Mặc không ai biết hắn là giả mạo.
Trong nửa tháng này, Đỗ Hà đã hòa mình vào cuộc sống ở huyện Tức Mặc. Huyện này không lớn, hàng xóm láng giềng giống như người nhà, người trong huyện đều cho rằng Đỗ Hà chính là Đỗ Tường vắng nhà hơn mười năm qua, cũng tương đối hữu hảo với hắn, hiện giờ ngay cả khẩu âm của hắn cũng biến thành giọng nói địa phuong của Tức Mặc.
Đêm nay, một thương nhân vân du gánh hàng rong đi đến nơi ở hiện giờ của Đỗ Hà, gõ cửa.
Đỗ Hà đón người này vào, người đến vừa vào trong phòng, ánh nến soi rõ diện mạo của hắn, chính là Hoàng Phủ Hạo Hoa.
Hoàng Phủ Hạo Hoa ẩn núp ở Giang Nam đã hai tháng, mấy ngày trước nhận được tin của Đỗ Hà, kêu hắn đến Tức Mặc tìm mình, báo cáo tình huống. Hắn nhìn dáng vẻ hiện giờ của Đỗ Hà, giật mình, một lúc sau mới nói:
- Tài ngụy trang của công tử thật sự tuyệt vời. Ta cũng không dám nhận là người quen.
Đỗ Hà nghe vậy liền tỏ ra vui mừng:
- Đúng là hiệu quả, ngươi cũng không dám nhận, những người khác càng không cần phải nói…Được rồi, đi vào việc chính đi, nhớ kỹ hiện tại ta tên là Đỗ Tường, ngươi truyền đạt xuống dưới, khi có người ngoài đừng kêu sai, tình hình Giang Nam thế nào rồi?
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:
- Các huynh đệ dựa theo phân phó của công tử ẩn núp ở Giang Nam, cải trang thành các nhân vật âm thầm điều tra tin tức. Chúng ta đều là người mới, phần lớn đều chưa từng đi qua Giang Nam, chưa quen cuộc sống nơi đây. Nhiệm vụ công tử giao cho cũng không có bất cứ đầu mối gì, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra cái gì, nhưng tin tức công tử cung cấp chúng ta đã tra xét rồi, thì ra sợi tơ tằm rất trân quý. Toàn bộ Giang Nam chỉ có Tô gia nắm giữ nguồn cung cấp, hơn nữa chỉ có ở những thành trì lớn mới có bán. Bởi vì giá trị chế tạo rất cao, một món đồ dệt thủ công tinh xảo khoảng 20 lượng bạc, cửa hàng nhỏ nhà nghèo đừng hòng mua được. Căn cứ vào điều tra của chúng ta, toàn bộ Giang Nam chỉ có Tô Châu, Hàng Châu, Nghiễm Châu, Minh Châu, Phúc Châu mới có hàng.
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, âm thầm tính toán, xem ra muốn điều tra rõ ràng, mấu chốt duy nhất chỉ có Tô gia Giang Nam, Lý Thế Dân đã từng kêu mình chú ý Tô gia, chắc hẳn cũng cho rằng Tô gia là mấu chốt duy nhất trong tình báo bọn họ nắm giữ, liền nói ngay:
- Tô gia Tô Châu là mấu chốt duy nhất, phải trọng điểm đối đãi, ngươi hãy nghĩ cách thu xếp một số người tiến vào Tô gia, ta phải biết tất cả tình huống của Tô gia.
Hoàng Phủ Hạo Hoa hổ thẹn nói:
- Chuyện này rất khó, ta đã thử qua rồi, không được, người của Tô gia rất bài ngoại, Tô gia dựa vào kỹ thuật thêu thùa lập nghiệp, có thể có được gia nghiệp hiện tại phần lớn cũng dựa vào kỹ thuật thêu thùa, cho nên bọn hắn rất xem trọng tay nghề, sợ người khác học được. Tất cả gia đinh tỳ nữ đều phải là người Giang Nam, hơn nữa yêu cầu gia sự trong sạch, những người đến từ xứ khác như chúng ta căn bản đừng nghĩ đến chuyện tiến vào Tô gia làm thợ, chỉ có thể sắp xếp người làm thợ thủ công giản đơn trong cửa hàng của Tô gia.
- Nghiêm mật như vậy sao?
Đỗ Hà nhíu mày.
- Đúng vậy!
Hoàng Phủ Hạo Hoa bất đắc dĩ nói:
- Ta đã nghĩ nát óc cũng không thể thu xếp người vào, ta sợ làm cho người ta chú ý, cũng không dám cưỡng ép quá mức.
- Đúng!
Đỗ Hà cũng gật đầu tán thưởng:
- Ngươi làm rất đúng, Tô gia là một đầu mối, nhưng chưa chắc là mấu chốt duy nhất, nóng vội khiến người khác chú ý, ngược lại hỏng việc.
Hoàng Phủ Hạo Hoa hỏi:
- Vậy công tử có cao kiến gì?
Đỗ Hà tự tin nói:
- Không có cửa đột phá, chúng ta có thể tìm ra cửa đột phá! Mục đích dư nghiệt của Lý Kiến Thành là gì, không phải là tạo phản sao? Tạo phản cần cái gì? Cần người, cần tiền! Mà làm thế nào trong thời gian ngắn có thể kiếm được tiền, được người.
Hắn cố tình khai phát trí tuệ của Hoàng Phủ Hạo Hoa, không trực tiếp nói ra.
Hoàng Phủ Hạo Hoa chợt bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta hiểu rồi, lôi kéo tài trợ! Bọn hắn không tiếc mạo hiểm lấy ra số vàng bạc còn sót lại của Lý Kiến Thành năm đó, hiển nhiên là rất cần tiền. Nhưng kế hoạch của bọn hắn lại bị công tử phá hủy, muốn có được món tiền khổng lồ, chỉ có thể dựa vào tài trợ, ủng hộ của thương nhân địa phương! Chỉ cần chúng ta theo dõi sát sao những đại phú địa phương, đương nhiên sẽ có một số kẻ bụng dạ khó lường tự động tìm tới cửa.
Hắn vui vẻ nói:
- Công tử, ta biết phải làm thế nào rồi!
Nhưng lập tức vẻ mặt hắn lại mê man:
- Về phần làm thế nào để dân chúng ủng hộ….cái này, Hạo Hoa không hiểu!
Đỗ Hà nhắc nhở:
- Lời nói của người như thế nào có thể khiến người ta tin phục nhất, người như thế nào có thể được nhiều người ủng hộ?
Hoàng Phủ Hạo Hoa vỗ đùi, kinh hỉ nói:
- Công tử quả nhiên cao trí, chúng ta hoàn toàn không có đầu mối, không ngờ lại có thể tìm được nhiều sơ hở như vậy.
Đỗ Hà nói:
- Đây chỉ là lẽ thường suy đoán, bọn chúng ẩn núp ở Giang Nam hơn mười năm, đã có tâm tạo phản, sẽ tìm cách thu nạp nhân tâm, hoặc là làm việc thiện để cho người ta xưng tụng, hoặc là tài trí hơn người để cho người ta kính yêu, bọn chúng sẽ không ngừng biểu hiện bản thân, thời gian lâu dài, sẽ là tồn tại đức cao vọng trọng ở địa phương, nhất cử nhất động có thể ảnh hưởng đến ngàn vạn người. Trong số những kẻ này rất có khả năng sẽ có những đại nhân vật là dư nghiệt của Lý Kiến Thành, ngươi cũng phải chú ý!
Hoàng Phủ Hạo Hoa vốn không cách nào an bài nhân thủ tiến vào Tô gia mà cảm thấy hổ thẹn, nóng lòng biểu hiện vỗ ngực nói:
- Công tử yên tâm, sau khi Hạo Hoa quay về Giang Nam sẽ lập tức an bài xong xuôi! Về phần Tô gia…
Đỗ Hà cười nói:
- Mấy ngày nữa ta sẽ xuôi nam, Tô gia cứ giao cho ta!
Hoàng Phủ Hạo Hoa quỷ dị cười nói:
- Kỳ thật Tô gia cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở, chỉ là chúng ta bất lực! Đệ nhất mỹ nữ Giang Nam, đại tiểu thư Tô gia Tô Tử Vân, chính là một cửa đột phá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.