Đây là một cao thủ!
Lý Dật Phong cảm thấy bất ngờ, bây giờ là
thời kì thái bình thịnh thế, học tập võ nghệ đã không được trọng dụng.
Vào thời này, du đãng khắp nơi, chi bằng thành thật ở nhà trồng trọt, có thể an cư lạc nghiệp. Học võ vốn giống như đọc sách, cần quanh năm suốt tháng khổ luyện, những người có thể kiên trì bền bỉ thật sự không nhiều lắm. Huống chi mặc dù ngươi luyện được võ nghệ, nhiều nhất cũng chỉ làm gia đinh hộ viện hoặc là bộ khoái các loại.
Đường triều quả thật thượng võ, nhưng chỉ giới hạn trong toàn dân luyện tập sức khỏe, người
chính thức tốn công phu nghiên cứu khổ luyện rất ít. Cho nên cao thủ
chân chính phần lớn là vì bảo vệ tính mạng trong loạn thế, vì trở nên
nổi bật mà khổ luyện, bọn họ phần lớn đều đã trải qua vô số chém giết
sinh tử. Còn người trẻ tuổi vì hoàn cảnh điều kiện không giống vì vậy
người có thể trở thành cao thủ thật sự vô cùng ít.
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi không rõ sâu cạn, Lý Dật Phong vừa cảm thấy bất ngờ cũng có chút hiếu kỳ.
Lý Dật Phong cắm ngọc tiêu vào bên hông, cáo lỗi nói:
- Biển cả vô lượng, đứng ở nơi này chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé, giống
như một con thuyền trong đại dương mênh mông, không khỏi sinh lòng cảm
khái, quấy rầy tâm tình các hạ, thật sự có lỗi!
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Ngươi nói gì vậy, nếu ta thật sự bị khúc nhạc này quấy nhiễu, ta đã
không xuất hiện ở đây, nhưng cảm giác của chúng ta có lẽ bất đồng….
Hắn đi đến đầu thuyền, sóng vai đứng cạnh Lý Dật Phong, ngắm nhìn trời xanh mây trắng xa xa, cười nói:
- Ta thấy biển cả lại mang tới cho ta một cảm giác khác, trời cao biển
rộng, không phải là không gian khiến cho người sôi trào khát vọng? Nếu
có cơ hội, thật sự muốn tranh tài cao thấp với ông trời.
Lý Dật
Phong kinh ngạc nhìn Đỗ Hà, sắc mặt hắn tràn đầy tự tin kiêu ngạo. Loại
kiêu ngạo này thực sự không phải là loại mèo khen mèo dài đuôi, khiến
người ta chán ghét, mà là sự tự tin đối với năng lực của mình, hắn cũng
biết người trước mặt không phải loại thích khoác lác, nói hươu nói vượn, mà thật sự là hào kiệt ôm chí lớn, cười nói:
- Chí hướng này của huynh đài, ta thật sự không sánh bằng, không sợ huynh đài chê cười, chí hướng cả đời của Lý Dật Phong ta chính là ngao du thiên hạ, tìm hiểu
phong tục nhân tình các nơi, đợi sau khi có tuổi, quay về cố hương, lấy
vợ sinh con, không cầu phú quý, không cầu vinh hoa, chỉ cầu có thể sống
tiêu sái! Chỉ có điều đáng tiếc, tạo hóa trêu người, thế sự thế gian lại há có thể như con người mong muốn?
Đỗ Hà hứng thú quan sát người thanh niên trước mặt, người này nhiều nhất chỉ hơn 20 tuổi, nhưng tính
tình cương trực, thần quang nội liễm, võ nghệ hiển nhiên không tầm
thường, chỉ có điều người này tựa hồ đang ẩn chứa muộn sầu, phảng phất
như cất giấu một bí mật rất lớn, khiến người ta cảm giác muốn tìm hiểu
đến cùng.
Nhưng Đỗ Hà cũng không hỏi, hắn biết bất luận người nào cũng có tâm sự của mình, cũng đều có bí mật không thể nói với người
khác, nếu cứ tìm cách tìm hiểu đến cùng sẽ khiến người ta chán ghét. Hắn cười nói:
- Nghe ngữ khí của ngươi hình như là một lão đầu đã đi qua rất nhiều nơi.
Lý Dật Phong cười đắng chát, rất nhanh chuyển đổi tâm tình, cười nói:
- Kỳ lạ thật, chính ta cũng có cảm giác này! Tại hạ là Lý Dật Phong ở
Hàng Châu, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài, đến Giang Đô có việc gì?
Đỗ Hà khách khí nói:
- Tại hạ là Đỗ Tường ở Tức Mặc,
lần này chỉ đi ngang qua Giang Đô, mục đích là tiến về Giang Nam Tô Châu tìm một người bạn cũ! Chúng ta lâu rồi không liên lạc, cũng không biết
hiện giờ hắn còn sống hay đã chết?
Trong mắt Lý Dật Phong hiện lên thần sắc cổ quái nói:
- Giang Nam là cố hương của ta, Đỗ huynh tìm người nào, có lẽ ta biết cũng không chừng.
Đỗ Hà không chút do dự đáp:
- Vậy thì rất tốt, ở Giang Nam hắn cũng rất nổi tiếng, có lẽ ngươi từng
nghe qua tên của hắn rồi. Hắn tên là Chu Sâm, còn có một cái tên khác ở
Tô Châu là Khai Bi Thủ.
Sắc mặt Lý Dật Phong trở nên nghiêm nghị, hồi lâu mới nói:
- Thì ra là Chu lão anh hùng, rất đáng tiếc, lần này Đỗ huynh đi uổng
công rồi, hai năm trước lão anh hùng đã qua đời, một anh hùng như vậy
cũng không thoát khỏi vận mệnh, thật sự là thế sự vô thường!
Đỗ
Hà sớm đã biết rõ, đồng thời cũng biết hai mươi năm trước Chu Sâm là một hảo hán rất nổi tiếng trong lục lâm, giao hữu khắp thiên hạ, giả mạo
bằng hữu của hắn, không ai biết là thật hay giả. Lần này xuôi nam, chính là mượn danh vọng của hắn, đến danh chính ngôn thuận. Hắn cố ý ngây
người hồi lâu, cúi đầu nói:
- Không ngờ Chu lão ca đã qua đời,
ngươi có biết hắn chôn cất ở nơi nào, còn có người nhà gì không? Năm đó
Chu lão ca cứu ta một mạng, hôm nay cũng chỉ có thể thắp cho hắn nén
hương bày tỏ tâm ý.
Lý Dật Phong an ủi:
- Tâm ý của Đỗ huynh tin tưởng Chu lão anh hùng cũng sẽ cảm nhận được.
Đỗ Hà vẫn tỏ vẻ khổ sở, thở dài nói:
- Chỉ hy vọng như thế!
Lý Dật Phong gãi gãi đầu, trong mắt có vẻ mê man.
Trong lúc nhất thời không khí có vẻ nặng nề, hai người cứ đứng nhìn biển cả mênh mông.
- Không đúng, không hay rồi!
Lý Dật Phong đột nhiên thấp giọng hô lên, nhìn xung quanh, thần sắc lo lắng.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà vẻ mặt mờ mịt, cũng nhìn xung quanh, biển vẫn là biển, bốn phía cũng không có gì khác thường, duy chỉ có rời xa đại lục, đã không nhìn thấy
lục địa Tây phương.
Lý Dật Phong trầm giọng nói:
- Ta đã
ngồi thuyền qua đây mấy lần, đây không phải đường đến Giang Đô, trên
đường đến Giang Đô vẫn có thể mơ hồ trông thấy lục địa, hiện tại hoàn
toàn không thấy bóng dáng lục địa đâu nữa.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Hà đi thuyền, cho nên cũng không nhận ra bất kỳ dị thường nào, lúc này
đưa mắt nhìn lên trời, sắc mặt cũng biến đổi. Theo tính toán, hiện tại
sắp là hoàng hôn, mặt trời ở phía tây, nhưng lúc này bọn họ lại chạy tới phương hướng quay lưng với mặt trời, không biết từ lúc nào thuyền đã
đổi hướng.
Đúng vào lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng “Vù vù”.
- Coi chừng!
Đỗ Hà cao giọng kêu lên, tóc gáy khẽ dựng đứng, hắn ở trong quân lâu, có
thể nghe ra đây là tiếng tên bắn, hơn nữa số lượng không ít.
Hắn
không quay đầu lại, nhưng lập tức người đã hóa thành một thanh lợi kiếm
lao ra khỏi vỏ, tản mát ra hàn quang lạnh lùng, trong nháy mắt xuất hiện trước người Lý Dật Phong, rút Đường đao ra khỏi vỏ, liên tục bổ chém,
chỉ nghe thấy những tiếng kêu “đinh đinh” không dứt, mỗi đao của hắn đều trúng tên, gạt bỏ tất cả mũi tên bay đến, lực độ vừa đủ, biểu hiện ra
nhãn lực và tốc độ vung đao siêu tuyệt.
Đỗ Hà nhớ rõ binh khí của Đỗ Tường là Đường đao, cho nên khi ở Tức Mặc đã mua một cây
Đường đao, bổ sung đao pháp, học Thiết gia đao pháp trong “Lưu Hương bảo giám”. Con đường võ học này, một khi đã ngộ đạo, đao pháp và kiếm pháp
cũng không sai biệt nhiều.
Bản lĩnh võ công của Đỗ Hà vốn không kém, huống chi Đường đao là đao thẳng, sử dụng không khác gì kiếm, rất là thuận tay.
Lý Dật Phong thần sắc hoảng sợ, hắn phát hiện ra tình huống không ổn trước Đỗ Hà, cũng đã có chuẩn bị, cho dù lúc này Đỗ Hà không chắn trước người hắn, hắn cũng có tự tin đánh rơi mũi tên như Đỗ Hà, nhưng hắn tự thấy
mình hoàn toàn không thể nào làm được như Đỗ Hà, đồng thời vừa phản ứng, còn chắn ngang phía trước giúp đỡ, đồng thời ung dung đánh rơi tất cả
mũi tên.
Mũi tên bắn tới vô cùng nhanh, người tên là Đỗ Tường này có thể làm được điều này, thật sự cần tốc độ, nhãn lực và kỹ xảo lớn
lao, chiêu thức vừa rồi có thể nói là thần kỹ, nhất là bộ pháp hắn thi
triển. Trong một cự ly rất gần, mình lại không biết hắn làm thế nào xuất hiện trước người mình.
Đỗ Hà cũng thầm kêu may mắn, nguy hiểm
thật, tốc độ của tên nỏ này thật sự quá nhanh, với thực lực của hắn dùng khinh công tự bảo vệ mình tuyệt đối không có vấn đề, nhưng muốn cứu Lý
Dật Phong lại có chút mạo hiểm. Mặc dù hắn nhìn ra Lý Dật Phong có võ
nghệ không tệ, nhưng không biết thực lực của hắn có thể đỡ được những
mũi tên này không?
Đối với vị bằng hữu vừa mới quen biết này, Đỗ
Hà tỉnh táo lựa chọn biện pháp bảo vệ, rất hiển nhiên không biết kẻ trộm từ lúc nào đã chiếm cứ con thuyền này, Đỗ Hà không biết bọn chúng có
bao nhiêu người, nhưng có thể khẳng định, đối phương có lợi khí như tên
nỏ. Với võ nghệ trước mắt của hắn, đối mặt với số lượng cường cung kình
nỏ quá nhiều cũng không thể làm gì, muốn đánh bại đám đạo tặc này, cứu
người vô tội, để thuyền đưa bọn họ trở về phải cần sự giúp đỡ, không hề
nghi ngờ, trước mắt người duy nhất có thể giúp đỡ, chỉ có Lý Dật Phong.
Sau khi ngăn cản số mũi tên bay đến, Đỗ Hà cũng âm thầm toát mồ hôi, đối
phương hiển nhiên không được huấn luyện chính quy, không thể bắn tên
cùng lúc, mà là cao thấp không đều trước sau phóng tới hướng bọn họ, cho nên hắn mới có thể đánh bại.
Càng may mắn tên nỏ của đối phương
thực sự không phải liên nỏ quân dụng của Đường triều, có thể bắn ra 10
mũi tên cùng lúc. Nếu như vậy, lúc này bọn họ cũng chỉ có lựa chọn nhảy
xuống biển chạy trốn.
Thấy bọn chúng đang chuẩn bị nhét đạn dược, Đỗ Hà quát to:
- Lên!
Sau ba bước, cả người hắn đã ép về phía trước, kẻ trộm đang còn nhét đạn
dược làm sao ngờ rằng Đỗ Hà có thể đến nhanh như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán, kinh hãi kêu lên, định bỏ chạy.
Đỗ Hà há lại cho bọn
chúng như ý nguyện, mũi đao lóe lên, cắt vỡ cổ họng ba người. Sáu người
còn lại trong tay chỉ có tên nỏ chứ không có binh khí nào khác, thấy Đỗ
Hà đến thần tốc như vậy, vứt bỏ tên nỏ quay đầu bỏ chạy.
Nếu bọn
chúng kiên trì, còn có thể duy trì mấy hiệp, nhưng bọn chúng quay đầu bỏ chạy, chẳng khác gì tạo cơ hội cho Đỗ Hà chém sau lưng. Tốc độ của bọn
chúng làm sao so được với Đỗ Hà?
Luận về tốc độ, Lý Dật Phong xác thực kém hơn Đỗ Hà rất nhiều, nhưng luận võ nghệ cũng không thua kém
bao nhiêu, vận kiếm như gió, nhảy vào trong đám người lúc chọc lúc đâm,
một hơi cũng đã giết chết sáu người, chỉ là tốc độ không khỏi thua kém
một bậc, đã có người trốn vào buồng nhỏ trên thuyền.
Lý Dật Phong vung vẩy trường kiếm, máu tươi trên thân kiếm hoàn toàn không thấy nữa, lạnh lùng nói:
- Đỗ huynh, hai ta xông vào!
- Không!
Đỗ Hà kéo hắn lại, trong mắt có vẻ tỉnh táo khác hẳn với thường nhân, trầm giọng nói:
- Trốn, chúng ta nhảy xuống biển trốn!