Đại Đường Đạo Soái

Chương 309: Hàm ý ẩn sau




Phương pháp của Đỗ Hà rất đơn giản, chính là chờ đợi.
Biện pháp này nghe rất ngu xuẩn nhưng dùng vào thời điểm này lại là hợp lý nhất.
Chỉ vì phòng bếp có hai khoang trên thuyền, một khoang tuy trang trí xa hoa, nhưng lại chỉ có thể xem không thể ăn, trên tầng cao nhất không có cả nước lẫn đồ ăn. Bên Đỗ Hà vì nhân số đông nên có thể thay phiên nghỉ ngơi còn đám tặc nhân trong buồng nhỏ chỉ vẹn vẹn có mười người. Bọn chúng phải luôn duy trì chĩa cung tên vào đầu cầu thang, nếu bên Đỗ Hà có thể nắm được cơ hội xông lên thì thế phục kích cũng không còn.
Có thể duy trì qua một hai canh giờ coi như may mắn, lâu hơn nữa thì không thể.
Hơn nữa bên đám tặc nhân ở thế yếu, tinh thần lúc nào cũng khẩn trương, trông gà hoá cuốc, thời gian càng kéo dài thì càng nguy hiểm.
Bên Đỗ Hà có rất nhiều thời gian để chờ đợi nhưng đám tặc binh thì lại lâm vào tiến thối lưỡng nan.
Đối mặt với loại tình huống này, chỉ cần không phải kẻ đần sẽ quyết định liều chết đánh cược một lần. Bọn chúng đương nhiên không phải kẻ đần, trước khi kiệt sức sẽ công kích.
Quả nhiên chỉ sau một lúc, đối phương đã minh bạch dụng tâm của Đỗ Hà, không thể không ra tay công kích trước.
Trong khoảng cách quá gần, lực uy hiếp của tên nỏ yếu hơn bình thường, chỉ còn cách tập trung nhắm vào Đỗ Hà và Lý Dật Phong ý đồ bắt giặc trước hết bắt vua, may ra có cơ hội thủ thắng.
Nhưng trước đó, Đỗ Hà cũng đã thông báo cho Lý Dật Phong sẵn sàng, đối mặt với tên nỏ bắn tới đều ung dung né tránh.
Đám tặc binh còn chưa kịp lắp tên thì Đỗ Hà đã lệnh cho phía sau xông lên. Vốn đám người chèo thuyền đang tràn đầy căm phẫn, được Đỗ Hà khích lệ nên trong nháy mắt đã băm nát tám tên tặc binh.
Lần công kích thứ nhất của tặc binh thảm bại, Đỗ Hà thậm chí còn cảm thấy khó hiểu, công kích xằng bậy như vậy chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội duy nhất.
- Chuyện giang hồ, dùng thủ đoạn giang hồ giải quyết! Hai ngươi có gan cùng lên đánh với chúng ta một trận.
Vào lúc này, trên tầng truyền đến một giọng âm hàn.
Đỗ Hà bật cười, nghĩ thầm:
- Não đậu phụ chắc, trong tình huống địch yếu ta mạnh như vậy, chỉ cần ùa lên, lập tức giết được hai tên thủ lĩnh, có ai ngốc đi đơn đả độc đấu!
Hắn vừa nghĩ như vậy thì bên cạnh đã nghe một giọng lạnh lùng:
- Ta dám.
Lý Dật Phong nói xong thực sự đi lên lầu.
Đỗ Hà ngẩn ra, cũng biết đây là cách mà người trong giang hồ hành xử với nhau. Cách nghĩ của người giang hồ khác với thông thường, hai gã thủ lĩnh trên lầu nhìn đúng điểm này nên mới cố ý để bộ hạ tìm chết để chứng minh quyết tâm đơn đả độc đấu.
Hắn ngẫm nghĩ, nhìn thoáng qua đám đầu bếp chèo thuyền vì giết người mà e ngại, nắm chặt Đường đao cùng theo đi lên.
Đám chèo thuyền đầu bếp dù có chút huyết khí nhưng chưa từng trải qua huấn luyện, dù để bọn họ cùng xông lên có thể loạn đao chém chết hai tên thủ lĩnh nhưng phối hợp không thành thục tất sẽ có thương vong. Bọn họ đều là dân chúng vô tội, trong nhà còn có thân nhân, không tất phải mạo hiểm như vậy, không bằng dùng thủ đoạn giang hồ để giải quyết.
Hắn dù không phải người trong giang hồ nhưng lại có tự tin vào bản lĩnh của mình.
Cho nên sau khi đánh giá xong, Đỗ Hà quyết định sẽ đối mặt với hai tên thủ lĩnh để xem có thăm dò việc này có quan hệ tới dư nghiệt của Lý Kiến Thành hay không.
Vừa bước lên tầng, Đỗ Hà quan sát chung quang thấy nơi này rộng rãi, bài trí chỉnh tề, hai bên có sáu phòng, diện tích gấp ba khoang hai, không khỏi cười khổ
Khoang trên cùng và khoang dành cho khách cách biệt nhau khá xa.
Khoang dành cho khách bài trí cực kỳ sơ sài, chỉ hận không thể bớt xén, quả thật là bản sắc gian thương.
Đỗ Hà quan sát hai tên đứng trước mặt bọn họ.
Một tên hắn đã từng thấy qua, chính là hán tử dữ tợn tầm bốn mươi tuổi lúc trước lấy con tin uy hiếp, trong tay lăm lăm Hoàn Thủ Đao. Bên cạnh hắn là một cự hán còn to lớn hơn cả Úy Trì Kính Đức, khuôn mặt chằng chịt vết sẹo trông cực kỳ đáng sợ. Cho dù Đỗ Hà đã trải qua chiến trường cũng không dám nhìn kỹ mặt hắn: Có vết sẹo đã làm ngũ quan hắn biến dạng, có vết sẹo kéo chéo khiến gò má lồi lõm, lại có vết sẹo cắt sâu một tảng thịt lớn ngay hốc mắt….., con mắt duy nhất còn lại chỉ còn lòng trắng đảo đi đảo lại, nhìn vào lạnh toát, tự hỏi không biết nguyên nhân gì đã khiến hắn như vậy.
Lúc này Đỗ Hà phát hiện cự hán độc nhãn đang nhìn chằm chằm vào hắn vẻ hung lệ cùng với sát cơ nồng đậm. Sát khí như vậy chỉ có ở những kẻ từng kinh qua chiến đấu sinh tử trên chiến trường.
Thấy Đỗ Hà đi lên, Lý Dật Phong thấp giọng nói:
- Cẩn thận rồi, cự hán này tên là Ngụy Tượng, có biệt hiệu “Ngụy nhất hung”, là mãnh tướng dưới trướng Đậu Kiến Đức, vũ tịch siêu quần, hung bạo cấm ngao, dị thường lợi hại! Tại cuộc chiến Hổ Lao Quan từng ác chiến với mãnh tướng đệ nhất Đường quân là Tần Quỳnh hai mươi hiệp mới bị thua. Khuôn mặt kia nghe nói là do sau khi bị Đậu Kiến Đức thất bại, hắn trốn vào thâm sơn khổ luyện võ công với dã thú tìm Tần Quỳnh rửa nhục.
Đỗ Hà cũng cảm giác bất ngờ, vào lúc cuộc chiến Hổ Lao Quan xảy ra thì Tần Quỳnh đang độ tráng niên, có thể ác đấu với hắn hai mươi hiệp quả thực có bản lĩnh, bất quá lại liếc Lý Dật Phong, vào lúc đó hắn còn là một oa nhi, sao có thể biết, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười hắc hắc:
- Chắc không có bản sự đối phó Tần tướng quân nên mới co đầu rút cổ đi làm cướp.
Cự hán Ngụy Tượng trừng mắt:
- Tiểu tặc, ngươi sẽ phải trả giá vì lời này.
Mỗi chữ phun ra đều tràn đầy hung ác, bại dưới tay Tần Quỳnh năm xưa khiến hắn cực kỳ không phục, vẫn là nghịch lân, giờ lại có người động vào khiến nổi giận.
Đỗ Hà cũng không nhanh chóng khai chiến mà cười nói:
- Chó cắn người sẽ không sủa, ngươi cũng chỉ đáng đi làm cướp thôi, dựa vào đâu tìm Tần tướng quân báo thù, mơ mộng hão huyền?
Ngụy Tượng tức giận đến rống lên oa oa:
- Nếu như tên vương bát đản Tần Quỳnh còn ở chiến trường đã bị ta sớm cắt đầu rồi. Đừng tưởng rằng trốn đi thì lão tử sẽ bỏ qua, cứ chờ đi, sớm muộn có ngày lão tử sẽ vào Trường An đem Tần gia cao thấp đánh thành thịt vụn cho chó ăn.
Hắn gầm lên, Đại Khảm Đao múa lên vù vù.
Đỗ Hà thấy Ngụy Tượng nộ phát như điên, trong lòng cũng giận dữ vì Tần Quỳnh tính ra như một nửa sư phụ của hắn, tuy nhiên lại nghĩ đến câu “cứ chờ đi, có ngày lão tử sẽ vào Trường An”.
Ngụy Tượng sau khi thương thế khôi phục, thì Tần Quỳnh đã bị bệnh cũ tái phát, không thể địch lại. Hắn không phải không muốn tìm Tần Quỳnh báo thù, chỉ là Tần Quỳnh vẫn một mực ở trong nhà, không cho hắn cơ hội.
Tần Quỳnh dù sao cũng là khai quốc công huân, bên cạnh hộ vệ rất nhiều, bình thường hắn không thể tiến gần.
Cơ hội như vậy xuất hiện chỉ khi Trường An lâm nguy, nhưng với hạng cường đạo thì sao có thể làm được.
Câu cuối cùng này chỉ có thể giải thích là việc làm cường đạo của hắn là chờ cơ hội.
Cơ hội gì?
Đáp án chính là cơ hội để đánh vào Trường An.
Trường An với tư cách thủ đô Đại Đường, Ngụy Tượng lại tỏ vẻ đang đợi cơ hội tiến vào, vô tình lộ ra tâm làm phản
Một tay không thể vỗ nên tiếng, kẻ tạo phản tất có đồng mưu, với một kẻ lỗ mãng như hắn sao có thể làm được việc gì.
Tại Giang Nam ngoại trừ dư nghiệt của Lý Kiến Thành thì ai có thể đứng ra tạo phản.
Tâm niệm Đỗ Hà thay đổi thật nhanh, đã ẩn ẩn phát giác được kế sách Lý Thế Dân dồn cho một đám phản tặc manh động. Thấy qua một năm mà Lý Thế Dân không có động tĩnh gì, bọn chúng lại cần tiền khởi sự nên nhịn không nổi, vừa khéo làm cướp lại không cần vốn.
Bên cạnh Lý Dật Phong lại cao giọng nói:
- Đỗ huynh, đánh một trận đi, không cần nhiều lời!
Trường kiếm hắn rung lên, đâm thẳng về trước.
Ngụy Tượng thấy Lý Dật Phong động thủ, cũng không nói chuyện, nhào vào Đỗ Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.