Rạng sáng ngày thứ hai, những ngôi nhà gần Từ phủ bị âm thanh gào thét
đêm qua tập kích, không hẹn mà cùng tra tìm ngọn nguồn phát ra tạp âm
giữa đêm khuya.
Không bao lâu, tất cả mọi người đều biết chuyện
Từ phủ bị mất trộm, biết được tiếng rống to đêm qua là vì Từ Mạn Thành
bị trộm Dạ minh châu bi thống phát ra. Đối mặt với tin tức như vậy,
trong lòng mọi người đều tràn đầy khoái cảm, cũng không so đo chuyện đêm qua bị quấy nhiễu giấc ngủ.
Từ Mạn Thành là người ngạo mạn, ức
hiếp người lương thiện, sợ hãi kẻ ác bá, quan hệ giao tế cũng không tốt
lắm. Phần lớn mọi người nhìn thấy phủ hắn bị mất trộm, đều cảm thấy hả
hê, chỉ có một phần nhỏ xem việc này không liên quan đến mình nên không
để ý, chỉ có rất ít người thương tiếc cho hắn.
Nguyên nhân của
chuyện gặp trộm cướp cũng được mọi người bắt đầu truyền bá, danh tiếng
Đạo soái rốt cuộc lần đầu được truyền ra ở Dương Châu.
Những
người biết chuyện không người nào không líu lưỡi kinh ngạc, bọn họ đã
gặp nhiều đạo tặc, nhưng chưa bao giờ gặp phải một đạo tặc như vậy,
trước khi động thủ để lại giấy báo, sau khi rời đi lại để lại dấu hiệu
biểu thị.
Tên trộm này làm được đến mức độ này, quả thật xứng danh là Đạo soái.
Hắn vô cùng tự tin, thủ đoạn đến đi vô tung, hoàn toàn xứng đáng là Đại soái Trung Nguyên.
Trước đó còn có người hoài nghi tính chân thật của việc này, nhưng sau khi Từ Mạn Thành tỉnh lại, lập tức kêu trời trách đất, chạy đến quan phủ báo
quan. Lúc này mới khiến dân chúng tin rằng chuyện này có thật, quan phủ
bắt trộm, kinh thiên động địa. Nhưng ai là trộm? Trộm ở đâu? Bộ dạng như thế nào?
Ba vấn đề này Từ Mạn Thành hoàn toàn không cách nào trả lời, hắn căn bản không biết Đạo soái lưu thiếp lại đó đã dán chú giải
lên sau lưng hắn từ lúc nào, chứ đừng nói là lấy đi Dạ minh châu từ lúc
nào. Hắn là người trong cuộc, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy,
hỏi gì cũng không biết, cái này kêu quan phủ phải truy nã như thế nào
đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới Dương Châu bắt đầu
thảo luận chuyện của “Đạo soái”, tin tức lan truyền xôn xao, phần lớn
đều tán thưởng Đạo soái có bản lĩnh, thủ đoạn giỏi, những lời nói xấu
hắn lại không nhiều, bởi vì Từ Mạn Thành vốn không được mọi người yêu
thích.
Nhà trọ Quảng Nguyên!
Nơi này là một trong những nhà trọ tốt nhất Dương Châu, hiện giờ Vũ Mị Nương và Vân Trác đang ở nơi này.
Vũ Mị Nương lười nhác mở mắt, đêm qua nàng lại nhớ đến từng hình ảnh trước khi Đỗ Hà biến mất, từng chi tiết trôi qua trong đầu giống như một cuốn phim quay chậm, nàng muốn tìm ra một chút manh mối trong đó, nhưng rất
đáng tiếc, suy tư hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn không thể nào đoán được,
khi nàng chợp mắt, trời đã rạng sáng.
Khi mở mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao.
Vũ Mị Nương đứng dậy rửa mặt, ra khỏi phòng, phát hiện Vân Trác chờ mình đã lâu, nhưng biểu lộ vẫn không có gì thay đổi.
Thấy nàng đã đến, Vân Trác cười tiến lên phía trước nói:
- Mị Nương, đây là bánh bao nổi danh nhất Dương Châu, hương vị vô cùng đặc biệt, đảm bảo Trường An không mua được.
Vũ Mị Nương trực tiếp đi qua người hắn, xem hắn như một người qua đường,
đúng hơn là một cây cột điện, đừng nói là để ý, còn không liếc mắt một
cái, ngồi xuống bên cạnh, kêu tiểu nhị mang điểm tâm.
Vân Trác xấu hổ đứng đấy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, yên lặng một lát, cuối cùng ngồi xuống đối diện Vũ Mị Nương:
- Vũ cô nương, hương vị của loại bánh bao này thật sự rất ngon, không tin nàng nếm thử đi!
Nghe hắn gọi “Vũ cô nương”, lúc này Vũ Mị Nương mới nhìn hắn, tiện tay cầm một cái bánh, khẽ cắn, nhai chậm rãi.
Lúc này, bàn bên cạnh đang xôn xao bàn tán chuyện Từ phủ bị trộm đêm qua, vừa vặn nói đến chú giải thông báo của Đạo soái.
Vũ Mị Nương thoáng chốc ngây người, lỗ tai dựng thẳng, trong đôi mắt vô
tình lóe ra thần quang lấp lánh, trên mặt đột nhiên lộ ra vạn phần vui
sướng…Vũ Mị Nương vốn có đã trở về!
Thì ra, Vũ Mị Nương biết người tên là Đạo soái đó chính là Đỗ Hà.
Đương nhiên Đỗ Hà cũng không nói chuyện này cho nàng biết, nhưng cần phải nhớ kỹ một điều, cho dù người ta có hoài nghi địa cầu tròn hay không, cũng
không thể hoài nghi chỉ số thông minh của Vũ Mị Nương.
Khi ở Lạc
Dương, Vũ Mị Nương đã nhận thức khinh công xuất quỷ nhập thần của Đỗ Hà. Mặc dù nàng không nói cho bất cứ người nào, nhưng trải qua đêm hôm đó,
cả đời nàng cũng không cách nào quên được.
Sau khi gặp lại ở
Trường An, Vũ Mị Nương có tâm sự với Đỗ Hà, kể lại chuyện đáng giận của
người nhà Hạ Lan, Đỗ Hà cũng cảm thấy bất bình cho các nàng, Vũ Mị Nương vẫn nhớ rõ.
Ngày hôm sau, tất cả những người nhà Hạ Lan có lỗi
với đại tỷ Vũ Thuận lần lượt bị trộm, bị một Đạo soái võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần, trộm đi tất cả bảo bối.
Vũ Mị Nương lập tức hiểu, đây là Đỗ Hà báo thù cho các nàng.
Đồng thời cũng biết Đạo soái đang gây huyên náo xôn xao lúc ấy chính là Đỗ
Hà, chỉ có điều lo lắng tin tức này sẽ mang đến bất tiện cho Đỗ Hà, cho
nên cũng không lộ ra với người nào, xem đó là bí mật ghi tạc đáy lòng,
một mình chia sẻ.
Hôm nay nàng bất ngờ lại nghe được tin tức của
Đạo soái, lập tức ý thức được Đỗ Hà đang ở Dương Châu, để lại lời nhắn
trước khi hành động cũng là một trong những cách hắn đối phó với người
nhà Hạ Lan lúc trước, thầm nghĩ:
- Đỗ đại ca mất tích hẳn là
phụng mệnh xử lý chuyện cơ mật, hắn đến Dương Châu, ta cũng đến Dương
Châu, cái này có gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ không?
Nghĩ đến đây, nàng bất giác cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng, mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười khuynh thành của nàng khiến Vân Trác đang ở đối diện suýt rớt
tròng mắt, cũng lộ ra vẻ vui mừng như điên: Hắn còn tưởng rằng tâm ý của mình rốt cục dựa vào chiếc bánh bao này đã đả động được vị giai nhân
xinh đẹp trước mặt, khiến nàng bỏ đi vẻ ngoài cao ngạo, trở nên thẹn
thùng, cầm chiếc bánh bao còn lại đưa tới, cười nói:
- Vũ cô nương, nếu ngon nàng ăn thêm một cái nữa đi.
Mấy tháng qua Vũ Mị Nương vì không biết an nguy của Đỗ Hà, tâm tình không
tốt, ăn gì cũng không thấy ngon, bình thường dùng cơm chỉ là tùy tiện
lấp đầy bao tử, hôm nay biết được tin tức Đỗ Hà không việc gì cũng an
tâm, khẩu vị cũng tốt hơn, mỉm cười đưa tay tiếp nhận chiếc bánh bao Vân Trác đưa tới, vui vẻ ăn, nhớ tới thân ảnh mình nhìn thấy ngày hôm qua,
thầm nghĩ:
- Nếu đã cùng ở Dương Châu, bóng lưng ta nhìn thấy
ngày hôm qua có lẽ chính là Đỗ đại ca...... Sớm biết như vậy lúc ấy nên
gọi hắn rồi.
Nghĩ đến đây trong lòng lại có vài phần hối hận, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thầm nghĩ:
- Đỗ đại ca cải trang vào Giang Nam nhất định thân mang trọng trách, ta
há có thể làm bại lộ thân phận của hắn, làm hỏng đại sự của hắn? Biết rõ hắn bình an, ta cũng thỏa mãn rồi! Nếu có thể gặp hắn một lần thì càng
tốt hơn. Đỗ đại ca ở Dương Châu, chi bằng….
Thần sắc nàng khẽ động, cười nói thản nhiên:
- Vân công tử, không biết hôm nay còn có thời gian đi dạo với ta không?
Vân Trác chỉ cảm thấy cả người như bay bổng, vội nói:
- Vũ cô nương sở cầu, Vân Trác không dám không theo!
Vũ Mị Nương che miệng cười khẽ, nghĩ đến nếu có thể gặp nhau trên đường,
cho dù chỉ nhìn thoáng qua cũng được rồi. Về phần Vân Trác, nàng căn bản không có suy nghĩ. Tên gia hỏa này sống hay chết cũng không liên quan
đến nàng, trong lòng nàng chỉ có một mình Đỗ Hà mà thôi, những nam nhân
khác thật sự không cách nào lọt vào mắt nàng.
Đỗ Hà lắc lắc cổ,
tỉnh dậy, chỉ cảm thấy choáng váng, thân thể rất khó chịu, đứng dậy đi
đến chỗ chậu rửa mặt bên góc phòng, vỗ vỗ mặt, vẫn cảm thấy đau nhức như kim đâm, thầm nghĩ:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ mình sinh bệnh rồi sao?
Nhìn thoáng qua số Dạ minh châu trên giường, đột nhiên nhớ lại Dạ minh châu có phóng xạ rất nặng, vỗ đầu một cái, kêu lên:
- Đáng đời, tại sao mình có thể quên được chứ!
Hành động đêm qua có thể nói là vô cùng thành công, lúc trở lại, Đỗ Hà không biết đặt túi Dạ minh châu ở chỗ nào. Túi Dạ minh châu này tính toán ra
không dưới hơn một ngàn vạn nhân dân tệ, thật sự quý trọng, không thể
tiện tay ném lộn xộn được.
Hắn nghĩ một hồi, dứt khoát nhét túi
Dạ minh châu lên giường, như vậy cũng tiện chăm sóc, thuận tiện nếm thử
cảm giác gối đầu lên châu báu ngủ thế nào, lúc ấy cảm giác cũng không tệ lắm, lại quên Dạ minh châu có chất phóng xạ rất lớn.
Chỉ qua một đêm, Đỗ Hà đã mơ hồ không chịu được, vừa xoa ót, vừa nảy sinh kính ý
với Từ Mạn Thành, một buổi tối mà mình còn không chịu được, vậy mà hắn
lại có thể ôm Dạ minh châu ngủ hơn mười mấy năm, năng lực ngăn cản bách
độc này, trong thiên hạ chắc cũng chỉ có mình hắn.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, Đỗ Hà mới cảm thấy khá hơn, cõng túi Dạ minh châu ra cửa.
Đỗ Hà tỏ vẻ hoàn toàn không để ý đến oanh động “Đạo soái” tạo ra tối qua,
dáng vẻ như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, ngủ trong
phòng cả đêm, cũng không biết chuyện gì.
Luật pháp Đường triều đối đãi rất rộng rãi với dân chúng, cũng không quấy nhiễu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân.
Mặc dù bọn họ biết rõ Đạo soái đang ở trong thành, cũng không ngang ngược
đến điều tra quấy rối từng nhà, càng không bắt người lung tung, tìm kiếm bọc đồ của bọn hắn, tạo thành khủng hoảng. Bọn hắn tối đa chỉ phong tỏa tứ môn, kiểm tra vật phẩm tùy thân của dân chúng ra vào thành, sau đó
quan viên phụ trách xử lý việc này điều tra cẩn thận, truy nã hung phạm.
Cho nên Đỗ Hà rất tự nhiên vác bao tang vật đi trên đường cái, cũng không
có người nào hoài nghi chiếc túi cõng trên lưng hắn chứa Dạ minh châu.
Ngoài ra vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn, căn bản không có vẻ giật mình, càng khiến người ta không thể nghi ngờ.
Xuyên qua phố tây, Đỗ Hà định đi đến cuối đường tìm Hoàng Phủ Hạo Hoa. Để
truyền tin tức tốt hơn, Đỗ Hà đã kêu Hoàng Phủ Hạo Hoa mở các tửu quán
nhỏ ở tất cả thành phố lớn của Giang Nam, làm cứ điểm, tiến hành liên
lạc, bố trí nhiệm vụ rất tốt.
Dương Châu không phải Giang Nam,
nhưng lại là thành phố lớn nhất Đông Nam, cũng là một trong những đối
tượng trọng điểm cần điều tra, cho nên cũng mở một tửu quán nhỏ ở đây.
Đỗ Hà bước nhanh, bỗng nhiên nhìn thấy ở phía trước Vũ Mị Nương đang chậm
rãi đi về hướng bên này, bên cạnh còn có vị công tử đẹp trai hôm qua,
không khỏi cười khổ, Dương Châu này thật sự nhỏ như vậy sao?
Hắn
muốn tìm chỗ né tránh, đã phát hiện mình đang ở chính giữa đường, không
có chỗ nào tránh được, dứt khoát giả bộ như không hề để ý, trực tiếp đi
tới.
Hai người đi lướt qua nhau.
Đỗ Hà né tránh ánh mắt của nàng.
Vũ Mị Nương cũng chỉ nhìn hắn như một người xa lạ.
Nhưng khóe mắt nàng đã lấp lánh niềm vui, chỉ cần nhìn mặt một lần là thấy đủ rồi, thỏa mãn mỉm cười nói với Vân Trác:
- Chúng ta tới Hàng Châu tìm đại tỷ của ta!
Đỗ Hà vẫn không biết Vũ Mị Nương vừa nhìn đã nhận ra hắn, còn cảm thấy may mắn, sau khi xác định không có người theo dõi, đi vào một tửu quán nhỏ ở cuối phố.
Tửu quán này không lớn, vắng vẻ không có mấy người, Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng đã chờ trong tửu điếm đã lâu.