Khi khắp nơi trong Ẩn Long cốc đang vô cùng hỗn loạn, Đỗ Hà đã
rời khỏi sơn cốc, xuất hiện trong quân doanh Đường quân, gặp mặt thống
soái chinh phạt lần này Tô Định Phương.
- Bái kiến Tô tướng quân
Tô Định Phương là Tả võ vệ Tướng quân, luận chức vị cùng cấp với hắn.
Nhưng Tô Định Phương là lão tướng mười năm trước, chỉ vì bọn người Lý
Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích quá mức xuất sắc, Tô Định Phương mới không
có cơ hội một mình lãnh binh tác chiến, tạm thời chưa hiển hách uy danh
trong lịch sử, nhưng tài hoa quân sự thì không thể nghi ngờ.
Đối với vị danh tướng tiền bối tương lai này, Đỗ Hà biểu hiện vô cùng tôn trọng.
Tô Định Phương cũng rất biết xử sự, trong lòng biết mặc dù mình có tư lịch tương đối cao, nhưng Đỗ Hà thân mang thánh chỉ của Lý Thế Dân, trước
khi đến Lý Thế Dân đã từng dặn dò hắn, kêu hắn tất cả mọi việc đều nghe
theo Đỗ Hà phân phó hành sự, cũng không cậy già lên mặt, cười nói:
- Đỗ tướng quân không cần đa lễ, ta chẳng qua chỉ hơn ngươi vài tuổi mà
thôi. Chúng ta còn từng nhận chỉ điểm của Vệ công, nói ra cũng xem ra là huynh đệ bán đồng môn, kêu ta một tiếng Tô lão ca là được rồi.
Lý Tĩnh không thu nhận đồ đệ, chỉ phát giác trong quân có người thiên tư
thông minh, thỉnh thoảng chỉ điểm. Trong Đường quân người được hắn tự
mình chỉ điểm chỉ có ba người Hầu Quân Tập, Tô Định Phương và Đỗ Hà.
Mặc dù Lý Tĩnh cũng không thu nhận Tô Định Phương, nhưng Tô Định Phương
luôn xem Lý Tĩnh như ân sư, đối với “sư đệ” Đỗ Hà đương nhiên là rất
thân thiết.
Đỗ Hà cũng vui vẻ tương giao với vị danh tướng Tô Định Phương, kêu một tiếng “Tô lão ca”.
Tô Định Phương cười nói:
- Căn cứ vào lộ tuyến của lão đệ, chúng ta đã mai phục, bắt người tên là
Vân Trác gì đó. Tối nay ta thấy trong sơn cốc mơ hồ xuất hiện ánh lửa,
trong cốc cũng truyền đến thanh âm lộn xộn, không biết có phải thời cơ
tiến công đã đến hay không. Ta đã xem qua địa hình sơn cốc này, thực sự
khó đánh. Nếu nội bộ bọn chúng không loạn, thật sự cần tốn một phen công phu.
Đỗ Hà tự tin cười nói:
- Sơn cốc này là một tử cốc,
không có đường ra, càng không có vật tư tiếp tế. Hiện giờ tất cả đồ ăn
của bọn chúng đều bị ta cho một mồi lửa đốt sạch, ngoại trừ đầu hàng,
không thì không còn con đường sống nào cả. Chúng ta chỉ cần im lặng chờ
đợi là được.
Cách dùng binh thượng thừa nhất chính là không chiến mà khuất người, mặc dù Đỗ Hà biết Tô Định Phương tài hoa, cường công
sơn cốc này không cần tốn nhiều sức, nhưng sơn cốc địa thế hiểm ác,
cường công chắc chắn tổn binh hao tướng. Hùng binh Đại Đường cho dù muốn bỏ mình, cũng phải bỏ mình trên chiến trường chinh phạt dị vực, chứ
không thể bỏ mình ở nơi bé nhỏ này.
Cho nên Đỗ Hà ngay từ khi mới bắt đầu đã mưu đồ làm thế nào mới có thể bắt toàn giặc mà không tổn
thương người nào, bởi vậy mới quẩn quanh như vậy, hao tổn chút ít thời
gian, nhưng thành quả rất rõ ràng.
Tô Định Phương hiểu ý mỉm
cười, lúc này hạ lệnh tăng cường phòng thủ, để phòng ngừa người trong
sơn cốc tranh giành tuyệt địa, gần chết phản công.
Ẩn Long cốc.
Có lẽ là tự làm tự chịu, kho lúa trong Ẩn Long cốc kiến tạo cực kỳ nghiêm
mật, cấu tạo cửa nhỏ trong rộng, cửa vào không lớn, nhưng dung lượng bên trong lại vô cùng kinh người, hơn nữa không gian hoàn toàn phong bế.
Đỗ Hà nhóm lửa đốt kho lúa này, vì cửa vào nhỏ hẹp ngăn trở, rất khó cứu lương thực trong kho hàng ra.
Ngoài ra lúa gạo cũng sinh ra khói đặc, chất trữ trong kho hàng, không phát
ra ngoài. Người ở bên trong không cách nào nhìn thấy, càng không thể ở
lâu, chỉ có thể ở bên ngoài trơ mắt nhìn thóc lúa hóa thành than cốc,
khóc không ra nước mắt.
Trần Tử Du ngây người nhìn nhà kho bề bộn, mặt như tro tàn, không còn huyết sắc nào nữa, lẩm bẩm nói:
- Xong rồi, tất cả kết thúc rồi.
Chu Chấn Uy bước đến cạnh hắn nói:
- Chúng ta liều mạng đi, như vậy có lẽ còn con đường sống.
Trần Tử Du biết hắn nói rất đúng:
- Cũng chỉ có thể như thế...... Người đâu, đi mời Đỗ tiên sinh đến.
Hắn còn không biết tất cả chuyện này đều là trò quỷ của Đỗ Hà, vẫn cho rằng trong số bọn họ Đỗ Hà giỏi dùng quân lược nhất, muốn cho hắn chỉ huy
cuộc chiến phá vòng vây.
Nhưng một lát sau, người đến truyền tin vội vàng trở về, hai mắt chết trừng nhìn Trần Tử Du:
- Tìm khắp nơi cũng không thấy Đỗ tiên sinh, nhưng trong phòng hắn phát hiện một phong thơ gửi cho chúng ta.
Trần Tử Du kỳ quái thò tay tiếp nhận phong thơ, đọc qua loa, khuôn mặt trở
nên vô cùng nghiêm túc, sau khi nhìn thấy ở phần đề chữ có ghi “Đỗ Hà”,
thân thể không tự chủ được, toàn thân phát run, hét lớn:
- Tức chết ta rồi?
Trong cổ mát lạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn đã tức giận đến mức hộc máu.
Người truyền tin mặt âm trầm, tay giữ chuôi kiếm hỏi:
- Trần đại nhân, không biết tất cả những điều ghi trên thư là sự thật hay tất cả là dã tâm vọng tưởng xưng đế của ngươi?
Thì ra Đỗ Hà trước khi đi, lo lắng Trần Tử Du tụ tập một đám người ngoan cố chống cự, cho nên chế tạo cho hắn một chút phiền toái, vừa lộ ra mình
là Đỗ Hà, vừa đem chuyện Vân Trác là con của Trần Tử Du công khai cho
mọi người. Câu chuyện này chính là vũ khí của hắn, nói Vân Trác nói cho
hắn biết bí mật này như thế nào, giết chết con trai của Lý Kiến Thành
như thế nào, câu chuyện này thật thật giả giả, khiến người ta không thể
không tin.
Người truyền tin địa vị không cao, nhưng đã từng là hộ vệ của Lý Kiến Thành, thấy trên thư nói Trần Tử Du vì để con mình giả
mạo con trai của Lý Kiến Thành đã giết chết con thật của Lý Kiến Thành,
chỉ hận không thể bầm thây hắn thành vạn đoạn. Nhưng bởi vì kiêng kỵ Chu Chấn Uy ở bên cạnh cho nên mới chậm chạp không có động thủ.
Trần Tử Du vội vàng nói:
- Làm gì có chuyện này, Đỗ Tường chính là Đỗ Hà, là người của Lý Nhị
tặc, chuyện hắn nói há có thể dễ tin. Chúng ta đã bị hắn dồn đến bước
đường cùng, lại theo kế sách của hắn nội chiến. Mọi người đừng trúng kế.
Trong lòng hắn phiền muộn đến chết, biết rõ Đỗ Hà nói dối, nhưng hắn vẫn không biết giải thích như thế nào.
Đúng như Đỗ Hà suy nghĩ, Vân Trác xác thực là nhi tử của Trần Tử Du, nhưng trong chuyện này có chút sai lệch.
Trần Tử Du biết Lý Kiến Thành còn sót lại nhi tử trên đời, cũng từng tận tâm tận lực đi tìm, nhưng không thấy tin tức, vừa vặn lúc ấy con của hắn
bốn tuổi, chính là thời điểm còn ngô nghê, cái gì cũng không biết, hắn
liền nổi dị tâm, muốn lợi dụng thân phận của Lý Kiến Thành để nâng đỡ
nhi tử của mình thượng vị, tạo nên đế nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông.
Vì vậy, Vân Trác đã trở thành đứa con mồ côi của Lý Kiến Thành, ngay cả Vân Trác cũng không biết thân thế của mình.
Cho nên Vân Trác căn bản không thể nói chuyện này với Đỗ Hà.
Nhưng cho dù Trần Tử Du biết dụng tâm của Đỗ Hà cũng không biết làm thế nào chứng minh sự trong sạch của mình?
Nhưng trong chốc lát, tin tức này đã lan truyền trong Ẩn Long cốc.
Lúc này người tin tưởng Trần Tử Du còn rất ít, trên dưới không đồng lòng,
căn bản không có khả năng đồng tâm hiệp lực, vượt qua nguy khốn.
Một phong thơ rất bình thường của Đỗ Hà đã làm tan rã lòng nhất trí của bọn hắn.
Núi Hội Kê, sơn cốc vô danh.
Phùng Đông Vũ lén lút về tới nơi thí nghiệm thuốc, trốn tránh giống như ăn
trộm, thấy trong sơn cốc không có người, nhẹ nhàng thở ra, âm thầm mắng
Lý Dật Phong mấy lần, thầm hận nói:
- Nếu ngươi làm hỏng chuyện đại sự của ta, ta không hạ độc cả nhà ngươi thì ta không làm người.
Hắn tức giận bất bình nói, đi vào chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên tai xác
thực nghe trong hầm ngầm truyền đến những thanh âm rên rỉ, thần sắc biến động, bước nhanh vào hầm, kéo nóc ra, đã thấy hơn mười người ngã xuống
đống thi thể rên rỉ.
Toàn thân bọn họ lộ ra màu xanh, sắc mặt ửng hồng, toàn thân nổi lên chấm đỏ, tựa như hoa ban lộc, hơi thở người nào cũng mong manh, không ngừng rên rỉ, tay chân cào cấu khắp người, vết
máu loang lổ.
Phùng Đông Vũ ngẩn ngơ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ:
- Nhất định là Lý Dật Phong, toàn bộ sơn cốc chỉ có chỗ này có thể nhốt
người, hắn liền nhốt tất cả bọn họ vào hầm, để bọn họ sống chung với
đống thi thể, để bọn họ sám hối, không ngờ trong lúc vô tình giúp ta
hoàn thành thí nghiệm ha ha...... Ha ha...... Thành công rồi, ta thành
công rồi......
Hắn cười to như điên, không ngừng kêu “thành công
rồi”, đến mức thanh âm thành công như mắc trong cuống họng, yếu hầu đau
rát cũng không có cảm giác, cho đến khi gọi ho ra máu, lúc này mới dừng
lại.
Trong mắt hắn lộ ra hận ý vô cùng điên cuồng, máu từ trên khóe miệng chảy xuống, cười nói:
- Tô gia, Phùng Đông Vũ ta trở về rồi......
Tiếng cười của hắn khiến người ta cảm thấy còn lạnh hơn hàn băng.
Trong một ngày ngắn ngủi, Ẩn Long cốc đã chia làm hai phái, một phái là bè
đảng tín nhiệm Trần Tử Du, một phái là những nhân vật hận Trần Tử Du đến tận xương tủy.
Bè đảng của Trần Tử Du không nhiều lắm, nhưng bọn hắn nắm giữ binh quyền trong cốc, cho nên cho dù người hận Trần Tử Du
đến tận xương cốt chiếm cứ đa số, thực sự không dám vọng động, chỉ giằng co lẫn nhau.
Bọn hắn không còn đồ ăn, chỉ có một số người có
thân phận địa vị còn có thể ăn cơm thừa rượu cặn còn sót lại, số người
còn lại chỉ có thể uống nước cho đỡ đói, cũng may trong sơn cốc có mạch
nước ngầm, đủ cho bọn hắn uống, bằng không bọn hắn không kiên trì nổi
một ngày.
Chu Chấn Uy không thuộc về phái phản Trần Tử Du, cũng không thuộc về phái bè đảng với Trần Tử Du.
Hắn đã quyết định rời khỏi, không tham dự vào lục đục bên trong. Chỉ có
điều hắn biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, không quay lại được. Hắn
hiện giờ cũng đã cao tuổi, không sợ chết, chỉ là không muốn liên lụy đến nghĩa nữ đồ đệ của mình, muốn nghĩ cách bảo toàn tính mạng của bọn họ.
Lý Dật Phong ở bên cạnh nhíu mày trầm tư, không ngừng ngứa ngáy, sắc mặt có vẻ trắng bệch.
Chu Linh Linh thò tay gãi lưng cho hắn, thấp giọng nói:
- Làm sao vậy, Đại sư huynh, gần đây ngươi có vẻ không được khỏe, sắc mặt cũng không được khá lắm.
Lý Dật Phong tiếp tục gãi nói:
- Ta cũng không biết, cả người cứ cảm thấy ngứa ngáy, giống như côn trùng leo lên vậy, trên người còn nổi những chấm đỏ, có thể là bị côn trùng
trên núi cắn.
- Hắc, Đại sư huynh, trùng hợp thật, gần đây ta cũng có loại cảm giác này ngươi xem… chấm đỏ này, ta cũng có.
Tào Nghi ở cùng phòng với Lý Dật Phong đưa tay ra, những chấm đỏ cũng xuất hiện trên cánh tay của hắn.