Một vật cực tất phản, chuyện quái tất thật.
Đỗ Hà biết đạo lý
này, trên đường trở về nơi trú quân suy nghĩ sâu xa: Di Nam có kiêu hùng nhưng cũng có lực nhẫn nại không giống bình thường, cũng có được khí
phách, viễn kiến, tuyệt đối sẽ không xuất bài lung tung. Hắn để cho mình đảm nhiệm thống soái đánh Úc Quân sơn nhất định có dụng tâm kín đáo.
Lúc này một hồi gió bấc thổi qua, Đỗ Hà bất giác rùng mình, trong gió mang
theo cái lạnh thấu xương. Hắn nhìn lên bầu trời thấy một màu xám ngắt
mới tỉnh ngộ: Bây giờ là trung tuần tháng mười hai, đã bắt đầu mùa đông
rồi.
Khí hậu phương Bắc lạnh hơn nhiều so với khí hậu Trường An, trong lòng khẽ động, thầm kêu không ổn, vội vã về tới nơi trú quân.
Quân tốt ngoài nơi trú quân đang đứng trong gió lạnh, tuy đã mặc thêm y phục nhưng trên mặt vẫn tím tái, nguyên một đám quân tốt vẫn đứng sừng sững, hiển thị phong phạm thiết huyết.
Khắp nơi trú quân đều có đốt lửa nhưng ở nơi khí hậu đột biến này cũng như muối bỏ biển.
Đỗ Hà đã tìm được La Thông.
La Thông cũng đang đau đầu vì việc này, tiết lộ tin tức là quần áo mùa
đông chuẩn bị chưa đủ, đã có hơn mười quân tốt cảm lạnh ngã bệnh.
- Ta đi tìm Di Nam mượn y phục mùa đông.
Đỗ Hà biết việc này là do hắn chủ quan, kỳ thật cái này cũng trách không
được hắn. Lúc trước bọn họ vì cứu viện A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực
nên cần tới nhanh, không có thời gian chuẩn bị y phục mùa đông.
Trở lại Trường An, thụ mệnh đi sứ Tiết Duyên Đà, Đỗ Hà đã từng cân nhắc qua vấn đề y phục mùa đông, đã sai người chuẩn bị. Bất quá nhân thủ hơi có
vẻ chưa đủ, bốn trăm người mang theo y phục một ngàn người, lại thêm
chút lễ vật của Sứ giả nên không chịu nổi phụ trọng. Tuy mang đủ lượng
của một ngàn quân tốt nhưng cũng không nhiều. Nếu là ở Trung Nguyên thì
hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Vấn đề ngay ở chỗ bọn họ không ở Trung Nguyên mà là thảo nguyên phương bắc.
Khí hậu thảo nguyên phương bắc khắc nghiệt hơn Trung Nguyên gấp mấy lần, độ ấm vừa hạ xuống thì gió lạnh đã tràn tới khảo nghiệm sức chịu đựng của
quân tốt.
Đỗ Hà yêu dân như con, không muốn quân tốt dưới trướng chịu lạnh nên giục ngựa chạy như bay tới lều lớn của Di Nam mượn áo bông.
Di Nam là một kiêu hùng, tự sẽ không keo kiệtngàn bộ áo bông, không nói
hai lời sai người mang một ngàn hai trăm bộ áo choàng da đến quân doanh.
Đỗ Hà lập tức lại nói:
- Khả Hãn, khí hậu phương bắc khắc nghiệt vượt quá dự đoán của Đỗ mỗ,
trong quân tốt nhiều người bị lạnh khiến chiến lực phát huy không được
một nửa chỉ sợ khó có thể tham gia chiến đấu. Về phần thân vệ của ta,
làm phiền Khả Hãn từ quân tùy ý phân phối một chi.
Hắn nói vẻ thản nhiên.
Di Nam sắc mặt không thay đổi đồng tử hơi co rút, cười nói:
- Vậy cứ như thế, Đỗ tướng quân đi tốt!
Đỗ Hà đi ra doanh trướng, lộ ra nụ cười quỷ dị, trong nội tâm nói một câu:
- Trời cũng giúp ta!
Cùng một thời gian, trong doanh trướng.
- Phụ hãn!
Đại Độ Thiết kêu một tiếng, hắn phát hiện trên trán Di Nam đã toát ra mồ hôi vì một câu cuối cùng của Đỗ Hà.
Di Nam trên mặt âm tình bất định, quyền đầu hết nắm chặt lại buông lỏng,
trong lòng đã dâng lên sóng gió ngập trời. Theo kế sách của Vũ Văn Bác
Vĩ, Tiết Duyên Đà để cho Đỗ Hà thống soái mười ba vạn đại quân, vây công Úc Quân sơn.
Mục đích của Đỗ Hà tấn công lên núi là để bắt giữ
Mạc Hạ Ba Cáp để lấy được tin tức bất lợi cho Tiết Duyên Đà. Đã như vậy
thì Đỗ Hà hiển nhiên sẽ không vây khốn dưới chân núi. Hắn tất sẽ dẫn
ngàn thân vệ dưới trướng, suất lĩnh mười ba vạn binh sĩ Tiết Duyên Đà
lên núi tham dự vây quét. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác nhận đã bắt giữ Mạc Hạ Ba Cáp. Bọn chúng sẽ nhân cơ hội địa thế Úc Quân sơn hiểm
trở, chỉ có mấy đường lên, hơn nữa nguy cơ tứ phía, rất dễ dàng bị phục
kích. Đỗ Hà không chút quen thuộc với Úc Quân sơn, binh mã dẫn đường sẽ
do Tiết Duyên Đà làm chủ, chỉ cần bọn chúng dẫn Đỗ Hà vào vòng mai phục
của Mạc Hạ Ba Cáp tại đường núi nhỏ hẹp thì Đỗ Hà sao còn mạng?
Đến lúc đó, Đường triều truy vấn, bọn chúng có thể không chút sợ hãi nói là Đỗ Hà tham công liều lĩnh trúng mai phục mà chết.
Tiết Duyên Đà cũng là người bị hại, cho dù Lý Thế Dân có tin Đỗ Hà như thế
nào cũng không thể bỏ qua danh vọng Thiên Khả Hãn, không nói đạo lý đem
hết thảy sai lầm trút lên đầu bọn chúng.
Kế này rất cay độc, xem
như không sơ hở tí nào. Nhưng Đỗ Hà đột nhiên xuất chiêu như vậy, tỏ vẻ
sẽ không xuất động người nào trong chốc lát làm rối loạn toàn bộ kế
hoạch của Vũ Văn Bác Vĩ.
Di Nam không thể không hoài nghi Đỗ Hà đã đi trước một bước khám phá quỷ kế của bọn chúng, trong lòng tràn đầy kinh hãi.
- Đi, nhanh đi mời Vũ Văn đến đây! Kế hoạch của chúng ta chỉ sợ sắp sửa thất bại rồi.
Di Nam rất không cam lòng, nhưng vì an toàn đã quyết định bỏ kế hoạch, tính cách hắn rất cẩn thận, không làm chuyện mạo hiểm.
Vũ Văn Bác Vĩ nghe nói xong thì lộ vẻ không thể tin. Hắn không tin Đỗ Hà
có bản sự nhìn thấu kế hoạch hoàn hảo của hắn nhưng hành động quỷ dị này của Đỗ Hà lại khiến hắn không thể đối phó.
Trầm tư hồi lâu, hắn bình tĩnh hỏi:
- Vậy Khả Hãn định như thế nào?
- Đình chỉ hết thảy kế hoạch!
Di Nam chém đinh chặt sắt mà nói:
- Đỗ Hà còn giảo hoạt hơn cả sói trên thảo nguyên, không cầu được lợi, nhưng cầu không sai.
- Khả Hãn, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp! Biểu hiện của Đỗ Hà càng lợi hại, chúng ta càng phải trừ khử. Tuy ta không biết Đỗ Hà tại sao có chiêu thức ấy, nhưng ta có thể khẳng định, hắn không có khả năng biết
rõ tất cả kế hoạch của ta. Ta tin tưởng dù là thần cũng làm không được
điểm này.
Vũ Văn Bác Vĩ mặt đỏ tới mang tai, hắn là tiểu nhân nên dù tài hoa cũng không thoát khỏi tâm tính tiểu nhân, từ lúc mới bắt đầu hắn đã không cho rằng một thằng nhãi ranh như Đỗ Hà lại có tài trí vượt lên hắn.
Di Nam như trước lắc đầu nói:
- Ta không đồng ý, Vũ Văn tiên sinh, không phải Di Nam ta không tin ngươi. Là Tiết Duyên Đà ta thua không nổi.
Vũ Văn Bác Vĩ sớm biết tính cách kiên nhẫn của Di Nam nên biết nhiều lời vô dụng, cũng không bắt buộc, lui một bước nói:
- Đừng vội quyết định, để xem Đỗ Hà nói như thế nào. Hắn hành động quái
dị như thế chắc hẳn không chỉ chúng ta mà cả mấy tướng quân dưới trướng
cũng không hiểu ra sao. Chúng ta có thể dò xét tính toán của hắn rồi
quyết định.
Di Nam lúc này nhớ lại hết thảy những gì Đỗ Hà nói,
cũng không vội quyết định mà để cho Vũ Văn Bác Vĩ toàn lực giám thị nhất cử nhất động của Đỗ Hà.
............
Đúng như Vũ Văn Bác Vĩ phỏng đoán, hết thảy đều bình thường.
Đỗ Hà đem áo khoác da của Tiết Duyên Đà về phát cho tướng sĩ trong quân
thì ba tướng La Thông, Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi đều không hẹn mà
cùng tụ tập trong soái trướng của Đỗ Hà.
Thấy Đỗ Hà đang trong lều thảnh thơi thảnh thơi đọc qua binh thư, La Thông kêu toáng:
- Thanh Liên, ngươi có ý tứ gì? Xem thường chúng ta sao?
Đỗ Hà cổ quái nhìn qua bọn họ, vẻ ngơ ngác.
Tiết Nhân Quý cũng có chút bất bình, nhưng từ trước đến nay ổn trọng, kéo La Thông lại, tiến lên một bước nói:
- Tướng quân, nghe nói ngươi dùng lý do khí hậu khắc nghiệt, cự tuyệt chúng ta tham chiến?
Đỗ Hà cũng không giấu diếm nói:
- Đúng có chuyện như vậy, làm sao vậy?
Tịch Quân Mãi bất mãn nói:
- Đời ta hành quân tác chiến, há lại sẽ vì khí hậu mà bị ngăn cản? Năm đó Vệ công Lý Tĩnh suất lĩnh hùng binh Đại Đường công phạt Thổ Dục Hồn
hành quân qua hai ngàn dặm không hề có một bóng cây ngọn cỏ, nhất cử phá tàn binh bại tốt Thổ Dục Hồn. Một trận chiến này, tướng sĩ Đại Đường ta người đóng băng, ngựa trùm trong tuyết, không một người nói khổ, không
một người kêu mệt. Hiện tại chỉ vì chút phong hàn lại muốn tránh chiến,
các tướng sĩ sao chịu được.
Đỗ Hà hiểu ý cười cười, nói:
- Đây là ý của ta, bất quá cũng không có xem nhẹ ý nghĩ của các ngươi. Bị lạnh chỉ là lấy cớ, nguyên nhân chính thức là trong kế hoạch của ta
không có đất dụng võ cho các ngươi.
Tiết Nhân Quý khó hiểu nói:
- Tướng quân vừa nói như vậy, ta lại càng không minh bạch. Dụng ý tướng
quân là bắt giữ Mạc Hạ Ba Cáp. Chúng ta không xuất chiến, chẳng lẽ đem
nhiệm vụ này giao cho quân tốt Tiết Duyên Đà hay sao? Tướng quân sẽ
không sợ bọn chúng sát nhân diệt khẩu?
Đỗ Hà khen ngợi nói:
- Câu hỏi của Nhân Quý thật hay! Kỳ thật ta một mực vẫn còn một vấn đề
chưa được giải đáp, nếu Tiết Duyên Đà thành tâm giết người diệt khẩu,
mặc dù chúng ta xuất mã, cũng không giữ được tính mạng của Mạc Hạ Ba
Cáp. Nhân thủ của chúng ta quá ít, lại không biết ai là Mạc Hạ Ba Cáp,
muốn trong đám loạn quân tìm người nói dễ vậy sao? Huống chi, ta căn bản không tin dụng tâm của Tiết Duyên Đà. Úc Quân sơn là địa phương của
Tiết Duyên Đà, chúng ta hoàn toàn không biết. Ta tuy là chủ soái, nhưng
mọi cử động đều bị Tiết Duyên Đà hạn chế, không chừng bọn chúng từ một
nơi bí mật làm khó chúng ta, khiến chúng ta có khổ nói không nên lời,
cái này cần gì phải thế?
Ba tướng cũng cảm nhận được dụng ý của Đỗ Hà, gật đầu minh bạch.
La Thông hiếu kỳ hỏi:
- Thanh Liên định làm như thế nào?
Đỗ Hà quỷ dị cười nói:
- Rau trộn, bọn chúng đưa ta lên làm chủ soái là muốn nhìn ta gặp khó.
Vậy ta sẽ diễn hài cho chúng cười! Ta coi như một Triệu Quát, chỉ biết
lý luận suông. Với mười ba vạn quân ta có thể khống chế thương vong
trong vòng một trăm người vẫn bắt giữ toàn bộ quân của Mạc Hạ Ba Cáp
nhưng hôm nay cứ đánh bừa.
Có chết cũng không phải binh sĩ Đại
Đường ta. Có các ngươi ở đó, ta sẽ cố kỵ một hai, các ngươi không ở đó,
ta có thể cố tình làm bậy, muốn chơi thế nào thì chơi. Về phần Mạc Hạ Ba Cáp, hắn có chết hay không cũng không gấp. Hắn nếu không chết, chúng ta y theo kế hoạch tiến hành. Hắn mà chết vậy chúng ta có thể nói Tiết
Duyên Đà giết người diệt khẩu. Dù sao đều do chúng ta nói.
La Thông, Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi thấy ánh mắt âm hiểm của hắn thì không rét mà run, thầm mặc niệm cho Tiết Duyên Đà.
Đỗ Hà nhìn thoáng qua dưới mặt đất, thầm nghĩ:
- Các ngươi đã bố cục ta vậy ta cũng phản bố cục, xem đến cùng thủ đoạn ai cao minh hơn.