Một phen nói chuyện của Đỗ Hà cùng La Thông, Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi truyền tới không sót một chữ vào tai Khả Hãn Di Nam của Tiết
Duyên Đà.
- Đồ hỗn trướng!
Di Nam từ trước đến nay không
dễ tức giận, nhưng nghe Vũ Văn Bác Vĩ nói xong, tức giận đến vỗ án, chửi ầm lên. Hắn còn tưởng rằng Đỗ Hà là khám phá tất cả kế hoạch của bọn
hắn nên có chủ ý như thế. Nào ngờ là Đỗ Hà lợi dụng quyền chỉ huy của
mình cho hắn để làm suy yếu binh lực mình, hoàn toàn không xem binh mã
Tiết Duyên Đà ra gì.
- Đáng giận, đáng hận!
Đại Độ Thiết
cũng tức giận đến nổi trận lôi đình, tính cách dân thảo nguyên vốn bộc
trực nên nghe xong ý định ti tiện của Đỗ Hà thì mắt như bốc hỏa.
Trong lều duy nhất cao hứng chỉ có Vũ Văn Bác Vĩ, hắn ngay cả dân tộc mình
cũng có thể ruồng bỏ, há lại sẽ để ý chết sống của Tiết Duyên Đà. Hắn
vẫn một mực không thể tin được Đỗ Hà khám phá kế hoạch của mình, chỉ là
không thể nào lý giải hành động kỳ quái của Đỗ Hà.
Hôm nay chân
tướng bị vạch rõ, đoạn đối thoại của Đỗ Hà cùng ba tướng đủ để chứng
minh kế sách của hắn cũng chưa bị Đỗ Hà phát giác. Hắn thở dài nói:
- Khả Hãn, chúng ta chúng ta vẫn là khinh thường Đỗ Hà...... Đỗ Hà thật
sự giảo quyệt, hắn tuổi còn nhỏ nhưng chẳng những sở trường lãnh binh
tác chiến, tâm kế còn thâm trầm như vậy khiến người không rét mà run.
Người này đã có phong phạm Lý Tĩnh, lại có sự giảo hoạt quyết đoán của
cha hắn Đỗ Như Hối, thành tựu tương lai chỉ sợ còn trên bọn hắn. Tiền đồ kẻ này không cách nào đánh giá...... Hắn tồn tại ở thế gian sẽ là
chướng ngại lớn nhất của Tiết Duyên Đà trong tương lai.
Vẻ giận dữ trên mặt Di Nam không giảm, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Kẻ này xác thực đáng chết...... Chỉ là như thế nào giết hắn? Vốn ý định chúng ta là dẫn bọn chúng vào vòng mai phục của Mạc Hạ Ba Cáp, mượn đao Mạc Hạ Ba Cáp chém tận giết tuyệt. Nhưng hiện giờ binh mã mà Đỗ Hà mang đến đã không có ý định tham chiến, kế sách của tiên sinh cũng không thể nào thực hiện.
Vũ Văn Bác Vĩ điềm nhiên nói:
- Thực sự
không phải là kế sách của ta không thể nào thực hiện mà Khả Hãn không hạ được quyết tâm. Tại hạ cho rằng, dùng 2000 binh mã Tiết Duyên Đà đổi
lấy một mạng Đỗ Hà là tuyệt đối có giá trị. Sự nguy hiểm nếu Đỗ Hà tồn
tại đã vượt qua giới hạn binh mã rất xa. Hắn nói rất rõ ràng, bất luận
Mạc Hạ Ba Cáp sống hay chết cũng sẽ bình định Tiết Duyên Đà. Hôm nay Khả Hãn không trừ khử hắn, chờ sau khi hắn trở lại Trường An cũng là lúc
Tiết Duyên Đà ta diệt vong.
Vẻ mặt Di Nam không ngừng giãy dụa,
không phải hắn không biết đạo lý mà Vũ Văn Bác Vĩ nói nhưng bảo hắn đem
2000 dũng sĩ Tiết Duyên Đà vào đường chết thật sự có chút không đành
lòng.
Vũ Văn Bác Vĩ không chút nào chú ý nói:
- Khả Hãn,
kỳ thật hành động kia của Đỗ Hà ngược lại còn giúp bọn ta một tay. Kế
hoạch ban đầu của chúng ta là đem Đỗ Hà và thân vệ của hắn dẫn vào vòng
mai phục của Mạc Hạ Ba Cáp, như thế Đỗ Hà cùng thân vệ của hắn sẽ bị tai họa ngập đầu. Nhưng thương vong quân ta không phải rất lớn, rất dễ dàng để cho người nhìn ra vấn đề. Đỗ Hà làm vậy lại coi như giúp chúng ta
một đại ân. Đỗ Hà xác thực đã chết nhưng chúng ta cũng bỏ ra 2000 mạng
người, thương vong đồng dạng thảm trọng, dù ai cũng không cách nào nói
cái gì. Ta nói như vậy xác thực xin lỗi quân tốt uổng mạng, bất quá ta
hi vọng Khả Hãn có thể dùng đại cục làm trọng.
Đại Độ Thiết cũng không cam lòng, nhưng vẫn đồng ý sách lược của Vũ Văn Bác Vĩ, đỏ hồng mắt nói:
- Phụ hãn, đại cục làm trọng.
Di Nam không nói gì, nhẹ gật đầu, hồi lâu mới điềm nhiên nói:
- Tiết Duyên Đà ta bỏ ra nhiều như vậy, Đỗ Hà nhất định phải chết. Ta không hy vọng chứng kiến Đỗ Hà còn sống trở về......
Đại Độ Thiết nói:
- Phụ hãn yên tâm, hài nhi sẽ xếp vào trong đám hộ vệ của Đỗ Hà một ít tử sĩ, bảo bọn họ theo sát Đỗ Hà. Cho dù công phu Đỗ Hà cao thế nào cũng
không thể phòng được âm đao phía sau.
Di Nam lại nói:
- Vũ Văn tiên sinh, hết thảy bố trí do ngươi toàn quyền phụ trách. Vô luận như thế nào, nhất định phải đem Đỗ Hà trừ khử.
Vũ Văn Bác Vĩ cúi đầu thật sâu, nghiêm nghị nói:
- Hết thảy tại hạ đều có kế hoạch thỏa đáng, tối nay ta khởi hành tiến về Úc Quân sơn thuyết phục Mạc Hạ Ba Cáp. Bất quá muốn thuyết phục Mạc Hạ
Ba Cáp phối hợp cũng không dễ dàng, cần hạ vốn lớn. Theo ta được biết,
Mạc Hạ Ba Cáp rất có dã tâm. Đã vậy Khả Hãn cứ đồng ý trợ giúp hắn phục
quốc, tề lực đối phó Đường triều. Như thế chẳng những thuận lợi trừ khử
Đỗ Hà cũng có thể phân tán một phần lực lượng Đường triều.
Di Nam cũng biết kế này của Vũ Văn Bác Vĩ không thể tách rời sự phối hợp của Mạc Hạ Ba Cáp nên vui vẻ đồng ý.
Sắp tới cuối giờ hợi, áng chừng là mười một giờ đêm.
Trong gió lạnh gào thét, một bóng đen núp trên đồng cỏ, trên người mặc áo
choàng dày, đôi mắt sáng lóe trong đêm tối như bảo thạch. Một tuấn mã
phủ phục bên cạnh, vừa vặn che đi gió lạnh thấu xương.
Thác Bạt Vô Song nén cơn buồn ngủ, một mình im im lặng lặng trong đêm.
Hắn đã tới đây trước một bước khi Đỗ Hà đến hãn đình. Vì là người Thiết Lặc đồng tông với Tiết Duyên Đà nên hắn dung nhập rất nhanh, chỉ có điều
cũng không dò hỏi được tin tức gì hữu dụng. Cho đến giữa trưa hôm nay,
hắn nhận được tin tức mà Mãnh nhi truyền về. Mãnh nhi tuy nhận hắn làm
chủ nhưng bởi vì Đỗ Hà đối đãi với nó vô cùng tốt nên nguyện ý nghe theo Đỗ Hà triệu hoán. Người hiện giờ có thể chỉ huy được thần ưng Mãnh nhi
cũng chỉ có hắn và Đỗ Hà.
Trong thư Đỗ Hà bảo hắn tiến trước chờ ở thành Tây Nam, muốn hắn chú ý người qua lại Úc Quân sơn, phát hiện thì
giám thị phía sau, đến khi thấy tận mắt đối phương vào núi mới thôi.
Hắn chờ đến nửa đêm, chỉ là không có bất cứ tin tức gì.
Không trung truyền đến tiếng vỗ cánh quen thuộc của thần Ưng, lượn trên đỉnh đầu hai vòng rồi phá không bay đi.
Thác Bạt Vô Song chấn động, biết người mình chờ đã đến, hắn nấp kỹ sau bụng
ngựa, tận lực để không bị phát giác, hồi lâu xác định đối phương đi xa
mới lên ngựa đi theo.
Hắn có vệ tinh di động Mãnh nhi dẫn đường, căn bản không lo đuổi không kịp địch nhân, chỉ đề phòng đối phương phản theo dõi.
Hắn đi theo một đường thẳng tới Úc Quân sơn mới đẩy nhanh tốc độ, từ một nơi bí mật theo dõi bóng đen lên Úc Quân sơn.
Đúng tại lúc này trên không trung vang lên một tiếng rít rồi một bóng đen nhỏ lượn quanh.
- Đây là......
Thác Bạt Vô Song biến sắc, hắn là hảo thủ thuần Ưng, chỉ nghe tiếng kêu cũng đã ý thức được bóng đen là Hải Đông Thanh, hơn nữa là thụ qua huấn
luyện, bản thân đã bị phát hiện.
Hắn khẽ quát một tiếng.
Trên không trung lại vang lên một tiếng kêu lảnh lót.
Hải Đông Thanh ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, trực tiếp bị Mãnh nhi chụp cứng xé làm hai.
Thác Bạt Vô Song đã hoàn thành nhiệm vụ, không dám dừng lại, rất nhanh ra
khỏi Úc Quân sơn, trong đêm đem tin tức thông qua Mãnh nhi truyền cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà nhìn tin nhắn trong tay, lộ vẻ tươi cười, người quen
hắn cũng biết một khi hắn cười như vậy sẽ khiến cho người bị hắn tính
toán gặp phải bi kịch!