Khả Hãn Di Nam của Tiết Duyên Đà vừa hạ chỉ lệnh thì bộ lạc khắp nơi nhao nhao hưởng ứng.
Chưa quá mười ngày, đại quân mười ba vạn đã tập kết gần hãn đình, đồng thời
hai mươi vạn con dê sữa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đủ để chinh chiến
trong thời gian dài.
Quân tốt của Tiết Duyên Đà hiển nhiên không
có tiêu chẩn của quân tốt Đại Đường, bọn họ không có áo giáp thống nhất, hết thảy binh khí ngựa đều là tự chuẩn bị, đủ loại. Mười ba vạn người
tụ cùng một chỗ nhìn xem hoa mắt, bất quá tinh thần lại vô cùng phấn
chấn, đứng nghiêm trong gió lạnh cho thấy tố chất cực cao.
Đỗ Hà
biết mình chỉ là thống soái trên danh nghĩa, tất cả binh lính ở đây chỉ
nghe lệnh Di Nam, không hề có chút kính sợ hắn nên cũng lười phát biểu
làm chuyện vô nghĩa, trực tiếp truyền lệnh Đại Độ Thiết dẫn đại quân
mười ba vạn tiến nhanh đến Úc Quân sơn.
Sau lưng Đỗ Hà là đội ngũ kỵ binh 2000 chỉnh tề, cả đám đều là long tinh hổ mãnh, có khí tức dũng mãnh, đây chính là những thân vệ Đỗ Hà yêu cầu, Di Nam cũng không bố
trí qua loa, nhìn đám chiến sĩ kiêu dũng thiện chiến cũng biết Di Nam bỏ hết tiền vốn.
Đỗ Hà đi ở giữa không chút nào để ý, ngược lại có chút đắc ý nhìn chung quanh, trên mặt nở nụ cười lạnh.
Đại Độ Thiết cũng cười lạnh, so với Đỗ Hà càng đắc ý hơn, thầm nghĩ:
- Cười đi, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ không cười nổi rồi......
Hãn đình Tiết Duyên Đà cách Úc Quân sơn một đoạn, đường đi cũng bằng phẳng.
Tất cả kỵ binh đều mang theo ngựa dự phòng, chưa qua một ngày thì quân tiên phong đã đến nơi.
Bọn họ cắm trại tại chỗ, vây quanh dãy Úc Quân sơn trùng điệp hiếm thấy trên thảo nguyên.
Nghỉ ngơi và hồi phục một ngày Đỗ Hà chiêu tập tất cả tướng lĩnh Tiết Duyên
Đà đến trong soái trướng thương nghị chuyện công phạt Úc Quân sơn.
Thoáng cái trong quân trướng đã tề tụ hơn mười vị đại tướng Tiết Duyên Đà, tất cả đều lưng hùm vai gấu, chỉ là ánh mắt không dấu nổi vẻ bất mãn.
Đỗ Hà quét mắt nhìn xem thái độ chư tướng trong quân, cười vẻ lơ đãng. Hắn cũng dự liệu tình huống này, dù không ai cũng không thể chịu được một
tên tiểu tử chưa ráo máu đầu ra lệnh trên đầu, huống hồ tên tiểu tử này
còn không phải là người bản tộc.
- Đại Độ Thiết, chuyện ta cho lệnh cho ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Đối mặt với Đỗ Hà, Đại Độ Thiết cung kính lấy ra một tấm da dê, bày trước mặt:
- Theo Đỗ tướng quân phân phó, ta đã ra lệnh cho những người Tiết Duyên
Đà quen thuộc địa hình Úc Quân sơn hợp lực vẽ thành bức bản đồ này.
- Rất tốt!
Đỗ Hà mỉm cười cầm địa đồ lên xem kỹ, nói:
- Truyền quân lệnh của điều đội ngũ đủ hai vạn, chia làm năm đội, 100 tổ, mỗi tổ mười người, chia thành tốp nhỏ truy tìm từng cọng cây ngọn cỏ
giữa núi.
Đại Độ Thiết cùng chư tướng trong lều đều khó hiểu.
Một tướng lĩnh của Tiết Duyên Đà khó hiểu đứng dậy, khinh thị giễu cợt nói:
- Đỗ tướng quân định làm gì? Mã tặc trên Úc Quân sơn đều ẩn nấp trên đỉnh núi, ngươi lại tìm giữa núi làm gì? Tìm Quỷ sao?
Hắn tên là Ba La Tư, là lão tướng đi theo Di Nam sớm nhất, tuổi gần năm
mươi, chiến công huy hoàng, có uy tín cực cao trong Tiết Duyên Đà, chính vì vậy càng khó có thể chịu tuân lệnh một tiểu tử như Đỗ Hà.
Trong lều dẫn phát một hồi cười khẽ.
Thương nghị quân sự là chuyện trang trọng thế nào, tướng lĩnh Tiết Duyên Đà
dám làm càn như thế, có thể thấy được thái độ của bọn hắn như thế nào,
Đại Độ Thiết giả bộ như không nghe thấy, hiển nhiên có chủ tâm muốn nhìn Đỗ Hà gặp khốn.
Đỗ Hà cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười nói:
- Ngu ngốc.
Hắn khinh thường nhìn đối phương:
- Động cái óc heo của ngươi mà suy nghĩ thật kỹ......, mã tặc trên Úc
Quân sơn có thể tiến thoái nhanh như gió là dựa vào cái gì, chẳng phải
dựa vào bốn chân ngựa? Ngươi cho rằng ngựa có thể vượt ngàn trượng lên
đến đỉnh núi sao, còn trốn trong rừng rậm, sao ngu xuẩn vậy?
- Ngươi.
Ba La Tư bị cười nhạo, mặt đỏ tới mang tai, cũng nói không nên lời.
Hắn không phục Đỗ Hà, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có đầu óc.
Đỗ Hà nói tuy khó nghe nhưng ý tứ lại là thật.
Ngựa ở trên đất bằng có tốc độ không gì sánh kịp nhưng khi gặp gỡ những địa
thế như núi rừng, đầm lầy, dòng suối thì uy lực đại giảm.
Mọi
người đều biết ngựa không thể trèo đèo lội suối, cũng biết mã tặc không
thể giấu ngựa ở đỉnh núi. Mặc dù miễn cưỡng bắt buộc ngựa lên núi, cũng
không thể giải quyết vấn đề cỏ khô.
Đỉnh núi cũng không thích hợp ngựa sinh tồn, không hề nghi ngờ là mã tặc trên Úc Quân sơn có ngựa,
hơn nữa còn là chiến mã tốt, bằng không không có khả năng tiến thoái như gió.
Chỗ cất giấu ngựa tự nhiên không thể trống trải mà phải kín đáo bí ẩn như giữa sườn núi.
Ba La Tư kinh hãi nhìn Đỗ Hà, trong lòng đủ vị cảm xúc, mã tặc trên Úc
Quân sơn làm mưa làm gió trong lãnh địa Tiết Duyên Đà, đám tướng lĩnh
như bọn họ không chỉ một lần muốn cắt bỏ khối u nhưng lại không biết ra
tay như thế nào. Tên tiểu tử chưa ráo máu đầu trước mặt này ngay lập tức đã nhạy cảm nhận ra chỗ trí mạng của mã tặc khiến hắn có cảm giác không thể nào theo kịp.
Đỗ Hà cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:
- Mã tặc khó đối phó ở chỗ bọn chúng xuất quỷ nhập thần, qua lại như gió, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra chỗ chúng cất giấu ngựa thì coi như đã
chặt đùi của chúng, vây khốn bọn chúng trên núi, trở thành cá trong chậu chúng ta...... Toàn lực tìm tòi chỗ mã tặc cất giấu đàn ngựa, không thể bỏ sót một chỗ.
Chỉ qua một mệnh lệnh nhưng chư tướng Tiết Duyên Đà lập tức ý thức được sự lợi hại của Đỗ Hà, không dám biểu lộ bất luận khinh thị, cao giọng lĩnh mệnh.
Vạn người chia thành năm đội 100 tổ lần lượt triển khai từ chân núi tìm lên.
Một ngày sau, một sơn cốc cực kỳ bí ẩn hiện ra trước mặt mọi người, trong
sơn cốc không một bóng người nhưng lại có 500 con ngựa cường tráng đang
nhàn nhã ăn cỏ.
Tiếp đó là sơn cốc thứ hai, thứ ba, thứ tư.....
Mọi sơn cốc bí ẩn, khe núi đều bị Mạc Hạ Ba Cáp lợi dụng thành nơi chăn ngựa.
Dưới sự chỉ huy của Đỗ Hà, quân tốt Tiết Duyên Đà mất ba ngày tìm trọn Úc
Quân sơn, khám phá ra mười ba sơn cốc chăn ngựa, chỗ ít thì khoảng bốn
năm trăm con, nhiều khoảng một ngàn, toàn bộ không dưới vạn con.
Tướng sĩ Tiết Duyên Đà mừng rỡ không thôi. Việc mưu sát Đỗ Hà chỉ có một số
ít biết, đại đa số không biết rõ tình hình còn tưởng rằng vì vây quét
Mạc Hạ Ba Cáp mới động binh đao, hết thảy đều nổi sĩ khí.
Đối với thống soái Đỗ Hà, từ quân đến tướng đã không còn dám khinh thị.
Úc Quân sơn phân thành tiền phong, trung phong và hậu phong (phong = đỉnh
núi), vách núi dốc đứng, tình thế hiểm cố, hậu phong hiểm yếu nhất, vách đá như gọt, kết nối duy nhất là một con đường chỉ lọt năm người đi.
Sâu trong hậu phong là một sơn trại đủ để dung nạp năm ngàn người, đứng sừng sững tại chỗ hiểm yếu nhất.
- Phanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Mạc Hạ Ba Cáp phẫn nộ vỗ án.
Bình rượu trên án nhảy lên rồi đổ vật, rượu màu trắng từ trong chảy ra, Mạc Hạ Ba Cáp phẫn nộ nhìn Vũ Văn Bác Vĩ.
Hắn vừa nhận được tin tức chỗ giấu ngựa cuối cùng đã bị Tiết Duyên Đà tìm ra, trong tay không còn một vật bảo đảm.
Vũ Văn Bác Vĩ cũng vì một chiêu này của Đỗ Hà mà cảm thấy tim đập nhanh,
đồng thời càng kiên định tâm tư trừ khử đối phương, Mạc Hạ Ba Cáp đang
trong cơn giận dữ, trầm giọng nói:
- Mạc Hạ đại nhân, an tâm một
chút, chớ vội. Việc này cũng không phải là thiếu tộc trưởng Khả Hãn sai
lầm, hết thảy đều là Đỗ Hà giở trò quỷ. Hắn mới thật sự là chủ soái,
cũng chỉ có hắn có thể hiệu lệnh hai vạn đại quân làm ra chuyện như thế.
Đáy lòng Mạc Hạ Ba Cáp cực kỳ hối hận. Vài ngày trước, khi Vũ Văn Bác Vĩ
tìm tới hắn thì hắn có chút do dự, có thể một lần nữa lập nghiệp, khôi
phục hãn quốc Đột Quyết dĩ nhiên là khát vọng của hắn nhưng vì giấc mộng này mà đổi lấy tính mạng lại không đáng. Chỉ có điều Vũ Văn Bác Vĩ xảo
ngôn như hoa, đem chuyện nói quá hoàn mỹ khiến hắn nảy lòng tham đồng ý.
Ý định của hắn vốn là trợ giúp Di Nam cùng Vũ Văn Bác Vĩ trừ khử Đỗ Hà,
cũng tương đương cầm được thóp Di Nam, đến lúc đó có thể rao giá trên
trời, trùng kiến hãn đình Đột Quyết. Giả như Tiết Duyên Đà nói không giữ lời, hắn có thể đem việc này nói cho Lý Thế Dân để thu thập Tiết Duyên
Đà. Dù sao hắn có Kim Lang quân nơi tay, thiên hạ chỗ nào không thể đi.
Hắn tuyệt đối không thể ngờ chuyện lại như vậy, Đỗ Hà vừa ra chiêu này khiết toàn bộ ngựa của chúng bị mất, thân lâm tử lộ.
Kim Lang quân là bộ đội cường đại nhất trên thảo nguyên, cho dù gặp hoàn
cảnh bất lợi thì bọn chúng cũng có thể phá vòng vây tập hợp lại. Nhưng
một khi không có ngựa thì đối mặt với mười ba vạn binh Tiết Duyên Đà
binh hoàn toàn mất đi năng lực chống cự. Chuyện cho tới bây giờ, hắn
phát hiện mình đã lâm vào tử địa.
Chỉ là hiện giờ hối hận đã trễ, hắn cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Vũ Văn Bác Vĩ thấy biểu hiện trên mặt Mạc Hạ Ba Cáp đã hòa hoãn, nói:
- Đỗ Hà là một nhân vật vừa liếc đã thấy nhược điểm của ngài, há có thể
cho phép hắn trở thành kình địch? Hết thảy ta đã có kế hoạch thỏa đáng,
địa đồ Úc Quân sơn đã giao cho Đỗ Hà, hắn đã biết đường đến đây, chỉ chờ xem đại nhân.
Mạc Hạ Ba Cáp dữ tợn cười nói:
- Tiên sinh yên tâm, ta sẽ tự mình đem đầu Đỗ Hà vặn xuống!