Sau khi Đỗ Hà ra kế bắt trọn đoàn ngựa của đám mã tặc Mạc Hạ Ba Cáp thì đám tướng sĩ lần lượt yêu cầu tấn công.
Theo như bọn họ thấy mã tặc khi không có ngựa thì chỉ có một nước bị sỉ nhục.
Đỗ Hà cũng không đồng ý bọn họ xuất chiến, chỉ không ngừng phái ra nhân thủ vào núi điều tra tin tức, không nhanh không chậm.
Bởi vì cái gọi là Hoàng Đế không gấp thái giám gấp, Đỗ Hà không hề có ý
xuất chiến nhanh chóng lại khiến Đại Độ Thiết như kiến bò trên chảo
nóng, đứng ngồi không yên.
Ngày hôm đó, hắn rốt cục không chịu nổi tìm tới cửa.
- Đỗ tướng quân, chúng ta có mười ba vạn binh há lại sợ dám tôm tép trên Úc Quân sơn?
Hắn giả bộ như một bộ gấp khó dằn nổi, sát quyền mài chưởng.
Đỗ Hà không chút nào chú ý nói:
- Ngươi gấp cái gì, ta tự có ý định.
Đại Độ Thiết nói:
- Cũng không phải ta gấp, chỉ cảm thấy không nên. Đám mã tặc của Mạc Hạ
Ba Cáp không quá ba ngàn, chúng ta xuất động đại quân mười ba vạn, chênh lệch như thế, bắt không được đám mã tặc cũng quá mất thể diện.
Đỗ Hà cười nói:
- Không sao, chỉ cần chiến thắng, ai dám hồ ngôn loạn ngữ. Úc Quân sơn dị thường hiểm trở, tùy thời tùy chỗ đều có thể bị phục kích. Cẩn thận
luôn là chuyện tốt, ta đã có kế hoạch. Mạc Hạ Ba Cáp không có ngựa cũng
không cần mười vạn đại quân vây khốn. Ý của ta là sau khi xác định trừ
khử hết tai mắt của đối phương thì chia làm năm đường cùng tiến vào sào
huyệt ở hậu Phong.
Đại Độ Thiết nghe xong kế này, tức giận muốn
bùng nổ: Một chiêu này của Đỗ Hà xác thực là “diệu kế”: Chia năm đường
sao, trong tình huống địch nhân quen thuộc địa hình, phân chia ưu thế
binh lực, đem lực lượng phân hóa thành năm phần, chẳng phải là tương
đương cho Mạc Hạ Ba Cáp cơ hội tiêu diệt từng bộ phận?
Hắn hoàn
toàn có thể tưởng tượng, giả như bọn hắn không kết minh với Mạc Hạ Ba
Cáp, một khi sử dụng kế này của Đỗ Hà, kết cục sẽ là như thế nào. Năm
đường đại quân, ngoại trừ một đường Đỗ Hà tự lĩnh thì bốn đường còn lại
đều bị tai họa ngập đầu.
Một kế thật ngoan độc.
Đại Độ Thiết cưỡng chế lửa giận trong lòng, cưỡng ép nặn ra một nụ cười, khen:
- Đỗ tướng quân xác thực rất cao minh, quân ta năm đường phát ra cùng một lúc, nhất định có thể toàn diệt đám mã tặc Mạc Hạ Ba Cáp.
Đỗ Hà đắc ý ngẩng đầu cười to, lập tức lại ra vẻ điềm nhiên:
- Đi, hôm nay chúng ta tự mình đi dò xét địa hình, nhìn xem Úc Quân sơn đến tột cùng hiểm trở thế nào.
Nói xong hắn không đợi Đại Độ Thiết cự tuyệt, lôi ra ngoài doanh trướng.
Đại Độ Thiết bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.
Đỗ Hà mang theo Đại Độ Thiết cùng với hơn mười tên hộ vệ của Tiết Duyên Đà đi ra nơi trú quân, nghiên cứu địa hình Úc Quân sơn, nhìn xem nơi nào
thích hợp tiến công, nơi nào có khả năng bị tập kích, đến hoàng hôn lúc
mới phản hồi nơi trú quân.
Màn đêm buông xuống, vầng trăng treo lơ lửng trên chân trời.
Trên đường núi Úc Quân sơn xuất hiện hai bóng đen, một lớn một nhỏ, lớn hùng tráng khôi ngô, nhỏ kỳ thật cũng không tính là nhỏ nhưng so với người
bên cạnh quả thật là nhỏ hơn một đoạn.
- Tần Dục, ngươi nói trong hồ lô của Đỗ tướng quân tột cùng bán thuốc gì?
Bóng đen cao lớn khẽ hỏi.
Tần Dục lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá chỉ là cảm thấy công tử đang bố cục
một ván lớn, cũng sắp để lộ nội tình rồi...... Hiện tại bốn phía của hắn đều là binh mã Tiết Duyên Đà, ngay cả ta cũng không thể tiếp cận.
Đột nhiên hắn dừng bước, nhìn thoáng qua bốn phía, dưới ánh trăng phát hiện đại thụ bên tay phải có một ký hiệu, kinh hỷ nói:
- Đến rồi, là bên này.
Nói xong hắn đốt cây đèn được bao phủ vải đen trên tay.
Ánh lửa xuyên thấu qua miếng vải đen, chỉ còn lại hào quang như ẩn như
hiện, dù trong đêm đen cũng không lo người khác phát giác.
Hắn đi vào rừng cây bên tay phải, chưa qua một khắc thì truyền đến tiếng mừng rõ:
- Đã tìm được......
Lúc ra khỏi thì cầm theo một cái bao nhỏ.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, nhìn rõ bóng đen cao lớn là Tiết Nhân Quý.
Tần Dục đi tới trước Tiết Nhân Quý, đưa cây đèn ***g cho hắn, miệng nói:
- Trong này có mệnh lệnh tiếp theo, chỉ cần chúng ta theo nếp làm việc, có thể hoàn thành bố cục công tử.
Nói xong hắn tự mình mở ra một bao bùn cát nhỏ.
Trong bao cũng không có những vật khác, chỉ có một bức địa đồ cùng một phong thơ.
Tiết Nhân Quý không hiểu ra sao, vội hỏi:
- Trên thư viết gì?
Tần Dục mở ra, xem xong rồi nói:
- Trên thư nói bản đồ này là lộ tuyến đại khái của Úc Quân sơn, bên trong còn vẽ năm đường lên núi, bảo Hiệu úy căn cứ vào bốn đường đánh mực
đen, tự mình dò xét địa hình, nhìn xem chỗ đó có thích hợp bố trí phóng
hỏa hay mai phục, như thế nào bố trí mai phục. Còn lại đường đánh vạch
đỏ phải cẩn thận, hắn yêu cầu Hiệu úy trước hết dùng thân phận Mạc Hạ Ba Cáp tìm ra chỗ thích hợp phục kích, sau đó cách một chỗ không xa lại
tìm một chỗ thích hợp phóng hỏa bố trí mai phục, kế tiếp là chuyện của
ta.
Tiết Nhân Quý tài trí hơn người, loáng thoáng đã ý thức được, hiểu ý cười cười, nhíu mày không nói thêm, trầm giọng nói:
- Chúng ta trước hết phải giữ bí mật, trời vừa sáng lập tức hành động.
Hậu phong Úc Quân sơn.
Người sốt ruột không chỉ có chỉ có Đại Độ Thiết, Mạc Hạ Ba Cáp cùng Vũ Văn Bác Vĩ cũng lâm vào lo lắng.
- Vũ Văn tiên sinh, tiểu tử Đỗ Hà này đang làm cái gì, tay cầm đại quân mười ba vạn, thực không đủ sảng khoái!
Mạc Hạ Ba Cáp bởi vì một kế của Đỗ Hà đẩy hắn vào trắng tay nên hận thấu
xương, chỉ có thể trông vào mình chém đầu đối phương mới hả giận.
Vũ Văn Bác Vĩ cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, mấy ngày nay một mực không ngủ ngon giấc, chờ Đại Độ Thiết gởi thư.
Hiện giờ hắn làm con tin giam lỏng trên núi, khi chưa có được tin tức của
Đại Độ Thiết cũng không cách nào biết được hành động dưới núi.
- Có tin tức!
Liền tại lúc này, một người Đột Quyết linh hoạt như chuột bước nhanh đi tới trước Mạc Hạ Ba Cáp, đem một phong thơ giao cho hắn.
Mạc Hạ Ba Cáp ra vẻ rộng lượng đem thư giao cho Vũ Văn Bác Vĩ.
Vũ Văn Bác Vĩ cười tiếp nhận, không lâu vui vẻ nói:
- Đã có tin tức xác thật, Đỗ Hà ý định mười ngày sau chia năm đường cường công Úc Quân sơn.
Mạc Hạ Ba Cáp ngây người một lát, cười to nói:
- Gia hỏa này óc bị trâu đạp, còn chia ra năm đường, đây không phải muốn chết sao?
Vũ Văn Bác Vĩ lạnh lùng nói:
- Cái này là chỗ cao minh của Đỗ Hà, hắn muốn tiêu hao binh mã của chúng
ta, cố ý cho các ngươi cơ hội đánh bại. Hắn chặn lối đi của các ngươi,
chỉ cần tiêu diệt các ngươi là đủ.
Mạc Hạ Ba Cáp chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, thì thầm nói:
-Gia hỏa này quá âm hiểm.
Vũ Văn Bác Vĩ không để ý:
- Âm hiểm thì như thế nào? Hắn nghìn tính vạn tính cũng không thể tính ta và ngươi là một. Mười ngày sau là ngày giỗ của hắn.
Lúc này ở chân núi, Đỗ Hà cũng đang nhìn qua Úc Quân sơn, thấp giọng nói:
- Các ngươi xếp đặt kế trong kế, ta bố cục trong bố cục. Mười ngày sau để xem ai cao hơn một bậc!