Thời gian mười ngày thoáng chốc trôi qua.
Cuối cùng cũng đến ngày công sơn, hôm nay Đỗ Hà chiêu tập chư tướng.
Hơn mười vị tướng quân của Tiết Duyên Đà như trâu đực động dục, vằn đỏ hai mắt.
Dân tộc thiện chiến trên thảo nguyên có chấp nhất khác biệt với quân công,
Đỗ Hà trốn chiến đấu liên tục trong nửa tháng như áp lò xo, đè ép ý chí
chiến đấu của bọn họ lại một chỗ, vào ngày xuất chiến chính thức bộc
phát.
Đỗ Hà cao giọng nói:
- Trải qua nhiều ngày điều tra
đã xác định đám mã tặc Mạc Hạ Ba Cáp đã bị chúng ta bức bách tới sâu
trong sơn lâm. Ta quyết định chia binh làm năm đường, từ năm con đường
chủ đạo này tiến lên bao vây đám mã tặc. Đại quân năm đường ai công phá
Mạc Hạ Ba Cáp ở sơn trại sau núi trước người đó sẽ lập đại công, dũng sĩ phá cửa tiến vào sẽ được coi là dũng giả phá trộm. Ta tất nhiên sẽ bẩm
báo công tích của bọn họ với Di Nam Khả Hãn... Chỉ là, nếu để đại quân
ta suất lĩnh công phá sơn trại trước một bước, phần thưởng gì đó sẽ
không có phần của các ngươi.
Hắn nhếch miệng cười khẽ, tựa hồ thắng lợi với hắn là chuyện rất dễ dàng.
Chư tướng vừa nghe Đỗ Hà nói thế, hai mắt vốn đỏ ngầu càng hiện lên dị sắc.
Mặc dù bọn họ đã không còn bất cứ lòng coi thường nào đối với Đỗ Hà, nhưng
trong mắt bọn họ Đỗ Hà vẫn là một tên tiểu tử nhãi ranh, là một người
ngoại tộc. Bọn họ há có thể để mình chịu thua một tên tiểu tử nhãi ranh
ngoại tộc như vậy?
Cách khích tướng vô hình này đã kích phát tình tự tranh đấu của tất cả tướng sĩ.
Đại Độ Thiết lạnh lùng nhìn, trong lòng hắn đương nhiên rất hiểu rõ dụng ý
của Đỗ Hà. Đây là hắn muốn khích tướng, làm cho những tướng quân này làm quân tiên phong chịu chết.
Chỉ có điều hắn cũng không nói ra,
chỉ thờ ơ lạnh nhạt, hắn đã biết bố cục chỉnh thể, kế sách của Đỗ Hà
cuối cùng sẽ thất bại, nói hay không nói kết quả đều như nhau.
Dưới điều phối của Đỗ Hà, năm đường đại quân, mười vạn nhân mã, đồng thời từ năm hướng đông, nam, tây, bắc, tây nam đồng loạt tiến lên.
Đỗ Hà để một vị tướng lĩnh của Tiết Duyên Đà tên là Khiếu Hề, dẫn hai vạn
binh mã mở đường phía trước, còn mình và hai vị thân vệ đi theo phía
sau.
Bốn đường còn lại đều có đại tướng của Tiết Duyên Đà tự mình suất lĩnh.
Đại Độ Thiết không đi theo quân.
Đỗ Hà có ý định để hắn suất lĩnh một đường, chỉ là bị hắn mượn cớ đại
doanh cần thủ hộ cự tuyệt. Hắn biết rõ kế hoạch của Vũ Văn Bác Vĩ, biết
ngoại trừ Đỗ Hà ra, bốn đại quân còn lại sẽ không gặp phải bất cứ địch
quân nào, hắn căn bản không cần phải đi theo.
Thống soái phụ
trách đại quân đường phía đông chính là Ba La Tư, người đứng lên chống
đối Đỗ Hà gay gắt nhất trong hội nghị quân sự, bị Đỗ Hà mắng là đồ đầu
heo. Trong hội nghị quân sự, hắn bị Đỗ Hà cho ăn một trận nhục nhã, đã
vô cùng ghi hận, không thể tiêu tan, muốn trả thù, nhưng đối mặt với
người chủ soái tam quân là Đỗ Hà, hắn lại có thể làm càn?
Cho đến hôm nay hắn mới kiếm được một cơ hội rửa nhục, trong đầu nghĩ đến dáng
vẻ đắc ý của Đỗ Hà trước khi xuất chinh, thầm nghĩ:
- Hắn dám xem thường tất cả dũng sĩ Tiết Duyên Đà chúng ta, đợi ta phá xong sơn trại, trở về sẽ tính sổ với hắn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Ba La Tư cảm thấy có thêm sức mạnh, không ngừng thúc giục binh mã tăng tốc.
Úc Đốc Quân sơn sơn thế hiểm trở, sơn đạo rất khó đi, quân sĩ của Tiết
Duyên Đà sớm đã quen cảnh đi ngựa thay đi bộ, trèo đèo lội suối, chính
là khuyết điểm của bọn hắn. Hơn nữa một lòng tốc hành, đi không quá ba
canh giờ, hai vạn binh mã do Ba La Tư suất lĩnh đã mệt mỏi thở hồng hộc, thể lực tiêu hao cực lớn.
Lúc này đã đến buổi trưa, tuy là mùa
đông, nhưng Ba La Tư vẫn toát mồ hôi như mưa hạ, cảm thấy cổ họng như
tắc nghẽn. Hắn liếm bờ môi khô khốc, lấy bình nước lắc lắc, đổ vào
miệng, nhưng trong bình đã không còn giọt nào, nửa giờ trước hắn đã sớm
uống cạn rồi. Hắn cởi bỏ tấm áo khoác bằng da gấu, cơ thể đang đầy mồ
hôi bị gió lạnh thổi qua, bất giác rùng mình, bỗng nhiên kinh hãi nhìn
xung quanh, thấy bọn lính cũng không sai biệt gì, thầm kêu:
- Không hay rồi!
Dù sao hắn cũng là lão tướng có kinh nghiệm chiến trận phong phú, nhìn
thấy tình hình trong lòng lập tức hiểu ra, mình vì muốn đại công cáo
thành, nóng ruột giành chiến thắng, ngược lại quên các chiến sĩ tiêu hao thể lực. Hắn nhìn xung quanh, chỗ bọn họ đang ở là một sơn đạo hẹp dài, hai bên đều là vách núi, bụi gai khô quắt, ngay cả một chỗ nghỉ ngơi
cũng không có:
- Giảm tốc độ lại, tìm một chỗ chỉnh quân nghỉ ngơi.
Đám sĩ binh tuân lệnh, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng vào lúc này
đã xảy ra biến hóa kinh người. Bọn họ bất ngờ nghe thấy một tiếng huýt
sáo bén nhọn.
Bang bang bang bang!
Thanh âm như các loại ngói rơi xuống đất liên tiếp truyền đến.
Các tướng sĩ Tiết Duyên Đà đều không chuẩn bị tâm lý, vô cùng kinh hãi.
Ba La Tư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra xa, không khỏi hít một ngụm lãnh
khí, từng nồi đất nối dây thừng từ trên trời giáng xuống, nện vào trong
đám người, nồi đất không có nắp, khi rơi xuống đất, đập vào trong đám
người, dịch thể trong nồi văng khắp nơi.
Trong nháy mắt, một mùi vị khó chịu tràn ngập khắp sơn đạo.
Ba La Tư nhất thời biến sắc, đó là mùi dầu.
- Rút...
Hắn còn chưa dứt lời, hỏa tiễn đã phá không bay đến. Hỏa tiễn không nhiều
lắm, nhưng nồi đất từ trên trời giáng xuống lại có hơn nghìn cái.
Hỏa gặp dầu thì cháy, đúng vào lúc này chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn “Ầm
ầm”, sau đó khói đặc theo gió phun ra, lửa cháy ngập trời.
Nơi này là sơn đạo hẹp dài, bốn phía lại đầy bụi gai khô khốc.
Đồng thời, khí hậu trên thảo nguyên rất khô ráo, mặc dù lúc này đang là mùa đông, lại chỉ có cuồng phong, không có mưa tuyết.
Gió thổi, dầu cháy, cộng thêm bụi gai khắp nơi, hỏa tiễn lẻ loi giống như
những đốm lửa nhỏ lan ra khắp đồng cỏ, phát tác rất nhanh, trong nháy
mắt đã thiêu đỏ nửa bầu trời. Hỏa thế như ngựa chạy khuếch tán ra xung
quanh, dẫn phát hỏa diễm ngập trời.
Đội hình bộ đội chỉnh tề
trước đó dưới uy lực của cảnh tượng thiên nhiên này lập tức tán loạn
thành, đối mặt với tình huống bất ngờ, binh sĩ Tiết Duyên Đà vốn không
hề chuẩn bị, chen chúc chạy trốn trong sơn đạo nhỏ hẹp.
Dưới tình huống ác liệt, bọn họ thất hồn lạc phách ý đồ chạy ra khỏi sơn đạo, vũ
khí, y giáp đều vứt bỏ trên mặt đất. Những kẻ chậm chạp đều biến thành
tế phẩm của hỏa thần, bọn họ hóa thành một từng đoàn hỏa cầu, phát sinh
tiếng la khóc chói tai, điên cuồng giãy dụa trong hồng quang lửa cháy,
cho đến khi sinh mệnh bị hỏa diễm hoàn toàn thôn tính.
Con người
thường ích kỷ, nhất là khi gặp phải tình huống uy hiếp đến tính mạng của mình, rất ít người có thể thể hiện ra ý chí đại công vô tư.
Lúc
này, nhân tính tàn nhẫn cũng hoàn toàn được biểu lộ, chen chúc, xô đẩy,
không ngừng dẫm đạp lên nhau. Mặc dù bọn họ không muốn giơ dao mổ với
đồng đội của mình, nhưng nếu không làm như vậy, bọn họ sẽ là người bỏ
mạng.
Khi Ba La Tư đang gặp nạn, đại quân ba đường khác cũng gặp phải tao ngộ như vậy.
Bọn họ vội vã chạy đi, cũng không hành quân chậm chạp, thậm chí còn nhanh hơn Ba La Tư.
Dưới tình huống không nhìn thấy thân ảnh kẻ địch, bốn đại quân của Tiết Duyên Đà đều phải trả cái giá thảm thiết.
Lại nói đến Đỗ Hà đang suất lĩnh đại quân đường phía nam.
Binh sĩ Tiết Duyên Đà không giỏi đi sơn đạo, tất cả đều sức cùng lực kiệt,
nhưng Đỗ Hà lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Hắn mang khinh công cái
thế, đi đường từ trước đến nay không phí sức, đừng nói là sơn đạo, cho
dù là vách núi vách đá dựng đứng cũng không làm gì được hắn.
Hắn bước đi từng bước dễ dàng tự , thân vệ bốn phía nhìn thấy Đỗ Hà không đổ giọt mồ hôi nào cũng mơ hồ lộ ra ánh mắt kính nể.
Dân tộc trên thảo nguyên rất coi trọng vũ lực, bọn họ có lòng sùng bái hâm
mộ mãnh liệt với cường giả. Đỗ Hà có võ nghệ còn lợi hại hơn Đại Độ
Thiết, danh tiếng của hắn từ lâu đã lan truyền khắp Tiết Duyên Đà, chỉ
là người tin tưởng cũng không phải nhiều. Biểu hiện hiện của Đỗ Hà khiến cho bọn họ ý thức được vị thiếu niên còn rất trẻ này có năng lực hơn cả tưởng tượng. Chí ít về mặt thể lực, hắn thắng hết tất cả mọi người.
Ánh mắt Đỗ Hà không ngừng tra xét xung quanh, âm thầm tính toán toàn bộ kế hoạch của mình.
Ba La Tư và đại quân ba đường khác gặp tao ngộ đương nhiên là Đỗ Hà giở trò quỷ.
Lúc đầu khi Di Nam đề cử hắn làm thống soái tam quân, Đỗ Hà đã cảm thấy
nghi hoặc, cảm thấy Tiết Duyên Đà lòng dạ bất thiện, chỉ là trong lúc
nhất thời không nhìn ra dụng ý của hắn, cho đến khi phát hiện áo bông
không đủ, trong lòng mới có cảm ngộ, nhận ra dụng tâm hiểm ác của Di
Nam.
Đỗ Hà vốn chỉ định lợi dụng bọn họ đối phó với Mạc Hạ Ba
Cáp, chỉ cần báo thù bọn họ tập kích A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực là được rồi. Dù sao mục đích của hắn đã đạt được, trước khi Tiết Duyên Đà
không có lực lượng ở Đại Đường sẽ không dám âm thầm giở thủ đoạn.
Chỉ có điều khi hắn phát hiện ra dụng tâm của Di Nam đã lập tức thay đổi chủ ý, tất cả mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Đỗ Hà chưa bao giờ là người lương thiện, không phải loại người bị người
khác ám toán đến cùng vẫn thờ ơ. Hắn từ trước đến nay luôn thờ phụng tư
tưởng người kính ta một thước, ta trả người một trượng, là loại người ăn miếng trả miếng.
Di Nam ngầm giở thủ đoạn, muốn lấy mạng của hắn, hắn đương nhiên không dự định để Di Nam sống thoải mái.
Vì vậy hắn âm thầm bày ra tất cả.