Trước mặt văn võ trong triều và Hoàng Đế, Đỗ Hà nói có chín thành nắm chắc, chứng tỏ hắn rất có tự tin.
Sở dĩ nói chín thành, đây là định luật quan trường.
Trên đời không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, vạn sự vạn vật, không thể
hoàn toàn dự liệu, nói chín thành chỉ là tự cấp cho mình một con đường
phía sau, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Lý Thế Dân cũng biết định luật này, liếc nhìn văn võ trong triều nói:
- Trẫm nghĩ Đỗ ái khanh là người hành sự vô cùng cẩn thận, mặc dù khoai
lang chưa được nhiều người biết đến, nhưng có tương lai, chư vị nghĩ thế nào?
Ngụy Chinh đứng ra nói:
- Thần cũng cảm thấy có thể
được, sau khi Đỗ tả tư lang trung có được khoai lang, cũng không mạo
muội kính hiến, mà làm căn cứ thực nghiệm trước. Có thể thấy được hắn có nắm chắc nhất định với chuyện này, chúng ta không biết tình hình cụ
thể, không tiện nhiều lời, nhưng thần cho rằng Đỗ tả tư lang trung có
thể tin.
Ngụy Chinh đã đứng ra nói, các vị đồng liêu của Thượng Thư Tỉnh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Lý Thế Dân đưa mắt nhìn về phía Đại Ti Nông Diệp Tông Diễn.
Diệp Tông Diễn chưởng quản khối nông nghiệp, việc này có quyết định hay không, ý kiến của hắn là trọng yếu nhất.
Diệp Tông Diễn vội nói:
- Nếu khoai lang mà Đỗ tả tư lang trung nói thần kỳ như vậy, vậy còn chờ
gì nữa? Cây giống ở đâu, làm sao trồng trọt, chúng ta chờ được, nhưng
thời tiết vụ xuân lại không chờ được.
Hắn còn cấp bách hơn Lý Thế Dân và Đỗ Hà vạn phần.
Lúc này Đỗ Hà cũng cảm nhận đầy đủ được tầm quan trọng của uy tín và danh vọng cá nhân.
Năm trước, hắn từng đề nghị trồng hai mùa lúa nước rộng khắp ở Giang Nam,
để mở rộng kho lương Đại Đường, giảm bớt vấn đề chiến tranh mấy năm liên tục dẫn đến tồn lương không đủ. Kết quả tất cả đồng loạt phản đối,
khiến kế hoạch của Đỗ Hà hoàn toàn thất bại, cuối cùng phải lựa chọn một nơi ở Tô Châu trồng thực nghiệm, sau khi đạt được hiệu quả, mới mở rộng ra.
Đó chính vì uy tín và danh vọng chưa đủ.
Hiện tại thì khác, biểu hiện của Đỗ Hà trong một năm qua khiến tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Lần này hắn vẫn nói ra chuyện khiến văn võ cả triều đều không thể tưởng
tượng, nhưng vẫn được nhiều người tin tưởng, trong đó thậm chí bao gồm
cả vị tể tướng Ngụy Chinh.
Lý Thế Dân giải quyết xong vấn đề nan giải này, tâm tình vô cùng vui sướng.
Sau khi tảo triều kết thúc, Đỗ Hà được Lý Thế Dân triệu kiến một mình.
Lý Thế Dân ở Cam Lộ điện xem thư pháp, thấy Đỗ Hà
đến, bình thản hỏi:
- Trường Nhạc gần đây thế nào?
Đỗ Hà còn tưởng Lý Thế Dân tìm mình có chuyện gì quan trọng, nhưng nghe
hắn hỏi tình hình của Trường Nhạc, âm thầm buồn cười, minh bạch Lý Thế
Dân nhớ nữ nhi. Hắn vội lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:
- Vô cùng tốt, chỉ là rất nhớ nhạc phụ đại nhân, nàng nói mấy ngày nữa sẽ tiến cung thăm người.
Bình thường Đỗ Hà cũng không nói như vậy, đối mặt với vấn đề này của Lý Thế
Dân, hắn chỉ ứng phó vài câu khách sáo cho qua chuyện.
Nhưng Lý
Thế Dân là vị phụ hoàng yêu con đến tận xương tủy, có một lần Đỗ Hà tùy ý trả lời “Cũng được” đã bị vị Hoàng Đế Đại Đường này giáo huấn cho một
trận, nói trẫm gả con gái đến Đỗ gia ngươi, không phải để nó đi chịu
khổ, cũng được là thế nào, qua loa cho xong, rốt cuộc có tận tâm hay
không?
Lý Thế Dân vừa là nhạc phụ thái sơn vừa là Hoàng Đế Đại
Đường đế quốc, bị hắn giáo huấn làm sao có thể nói lại một câu, muốn
phản bác cũng không có lực lượng, chỉ có thể ủy khuất chịu đựng. Từ đó
về sau, Đỗ Hà biết ý, chỉ cần Lý Thế Dân vừa hỏi thăm Trường Nhạc đã
dùng đủ loại ngôn từ hoa mỹ, ca ngợi hết lời.
Lý Thế Dân hiển nhiên rất thỏa mãn với câu trả lời của Đỗ Hà, vuốt râu gật đầu nói:
- Vẫn là nha đầu Trường Nhạc có hiếu tâm, còn nhớ đến trẫm.
Hắn nói đến đây, liền vui vẻ nói tiếp:
- Còn đợi lúc nào nữa... Ngày mai... mà không hôm nay đi, hoàng hậu ba
tháng rồi không gặp Trường Nhạc, cũng thường nhắc tới nha đầu, để nha
đầu tiến cung ở vài ngày.
Đỗ Hà thầm nói:
- Nhớ con gái thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tìm cớ.
Mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng vẫn đáp ứng. Người ta đã hảo ý
đưa nữ nhi bảo bối cho mình, làm sao mình có thể không ý tứ để phụ tử họ gặp mặt.
Lý Thế Dân lấy cớ như vậy, kỳ thực chính là không có can đảm.
Trời mới biết nếu Đỗ Hà cự tuyệt, người yêu con gái điên cuồng như Lý Thế
Dân sẽ bộc phát ra lực lượng diệt sát hắn cường đại như thế nào.
Đỗ Hà ra khỏi hoàng cung, kêu người tới Đỗ phủ, báo Trường Nhạc chuẩn bị,
tiến cung ở mấy ngày. Còn hắn ở lại Thượng Thư Tỉnh xử lý chuyện khoai
lang, đây là lần đầu tiên khoai lang xuất hiện rộng khắp, phương thức
trồng trọt, nuôi dưỡng đều rất ít người biết.
Định Châu cần khoai lang để giải quyết vấn đề nan giải hiện nay, nhưng bách tính địa phương không biết tập tính của khoai lang cũng không thể nào trồng, chuyện này còn cần hắn phụ trách an bài thỏa đáng mọi việc, để tránh khỏi lãng phí cây giống.
Hắn kêu người tới Giang Nam trước, tập hợp những
người nông dân trồng khoai lang năm ngoái thành một tổ chuyên gia trồng
khoai lang, đưa bọn họ đến Định Châu phụ trách truyền thụ cho dân bản xứ kỹ thuật trồng khoai lang.
Vào ban đêm, bởi vì Trường Nhạc vào cung, trên bàn cơm thiếu một người, không khỏi lộ vẻ quạnh quẽ.
Nhưng trong hoàng cung lại rất náo nhiệt.
Người ta nói nữ nhi đi lấy chồng như nước chảy ra ngoài.
Nhưng điều này không đúng với Trường Nhạc, ngược lại bởi vì không thể thường
xuyên gặp mặt, Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu lại càng thương yêu
Trường Nhạc hơn trước.
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu, Trường Nhạc, Lý Trì, Tiểu Hủy Tử cùng tụ tập lại một chỗ, chuyện trò vô cùng vui vẻ.
Tiểu Hủy Tử ỷ vào tuổi nhỏ, ngồi trên đùi Trường Nhạc, nói chuyện với nàng rất thân thiết.
Tiểu hài tử Lý Trì có chút đố kỵ nhìn Tiểu Hủy Tử, bĩu môi tỏ vẻ ghen tị.
Tiểu Hủy Tử kéo tay Trường Nhạc nói:
- Trường Nhạc tỷ tỷ, vì sao tỷ phu không tới, ta nhớ hắn