Đỗ Hà không quá lý giải tâm tư của nhi đồng, nhưng cũng tò mò nói:
- Chữ miết trong thổ miết không cần ta dạy sao?
Hài đồng có chút vong ân bội nghĩa lườm Đỗ Hà nói:
- Không nhờ đại ca ca dạy cho tự nhiên là biết viết!
Không đợi Đỗ Hà hỏi tiếp, tiểu hài giải thích:
- Cha ta bán ô quy, trên sọt có dán chữ “Miết”, ta xem thấy từ nhỏ tới bây giờ, tự nhiên biết viết!
Nói xong tiểu hài nhìn chữ “thổ” Đỗ Hà viết trên mặt đất ghi nhớ trong đầu, nói tiếng đa tạ liền đắc ý bỏ chạy.
Một chút tiểu nhạc đệm cũng không làm chậm trễ thời gian của ba người Đỗ Hà.
Theo dòng người, Đỗ Hà dẫn nhị nữ đi tới cổng Hoằng Phúc Tự.
Tấm biển “Hoằng Phúc Tự” lóng lánh chiếu sáng, lạc khoản có dòng chữ “Tiêu Vũ” ở bên dưới.
Trường Nhạc thấp giọng nói:
- Hoằng Phúc Tự đúng thật phô trương, thế nhưng có thể mời được Đại Đường tể tướng tự tay viết lưu niệm.
Tiêu Vũ là quốc cữu của Dương Quảng tiền triều, tỷ tỷ của hắn chính là Tiêu hoàng hậu tiếng tăm lừng lẫy.
Thái độ làm người của Tiêu Vũ thật chính trực, được Lý Uyên vô cùng tin
tưởng, xem như tâm phúc, mỗi lần lâm triều nghe báo cáo cùng quyết định
công việc đều ban thưởng cho Tiêu Vũ đứng bên cạnh mình, thân thiết gọi
là “Tiêu lang”.
Sau khi Lý Thế Dân lên ngôi, thăng Tiêu Vũ làm tể tướng Đại Đường, tả tướng thượng thư.
Nhưng dù sao Tiêu Vũ cũng là tâm phúc của Lý Uyên, mà tâm phúc của Lý Thế Dân lại là Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối. Mỗi khi gặp đại sự đều xem
trọng ý kiến của hai người trước tiên. Tiêu Vũ cảm giác vô cùng khó
chịu, luôn tranh chấp mâu thuẫn cùng Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối.
Hai bên tranh chấp đương nhiên Lý Thế Dân thiên vị cho Phòng, Đỗ hai người, bởi vậy Tiêu Vũ bị gạt bỏ, ly khai khỏi trung tâm quyền lực, thượng thư tả tướng cũng rơi vào trong tay Phòng Huyền Linh.
Tấm biển này
là do Tiêu Vũ viết trước khi từ chức tả tướng, lúc ấy Tiêu Vũ là người
đứng đầu trong các đại thần, có thể mời được hắn đích thân viết lưu
niệm, Hoằng Phúc Tự quả nhiên rất có mặt mũi.
Đi vào trong chùa, mùi nhang thơm cùng hương nến tràn ngập trong mũi.
Giữa quảng trường trong tiền viện có một thanh đồng đỉnh thật lớn, bên trong cắm đầy nhang thơm, hơn năm mươi tín đồ đang cúi lạy trước đỉnh. Khắp
bốn phía quảng trường thật nhiều gian hàng bán nhang đèn, phóng mắt nhìn qua cũng phải hơn mười gian hàng.
Ở bên ngoài các gian hàng đều tụ tập thật đông khách nhân, sinh ý dị thường náo nhiệt.
Đỗ Hà cười nói:
- Kinh thương không ngờ còn kéo tới tận chùa miểu thế này!
Cao Dương tựa hồ là lần đầu tiên đến chùa, đặc biệt hiếu kỳ, nhìn trái lại
nhìn phải, học theo tín đồ lễ bái đại đỉnh, nhưng thấy trong tay họ có
nhang lại có giấy vàng, cũng đòi mua một ít đến chơi đùa.
Đỗ Hà
thấy Cao Dương vui vẻ, cũng không muốn quét hứng trí của nàng, miễn cho
nàng còn gây nháo thêm khó khăn. Hắn đưa mắt ra hiệu cho phía sau, ý bảo hộ vệ âm thầm lưu ý xuống.
Trường Nhạc nói:
- Đỗ lang, mua nhiều một chút!
Đỗ Hà bật cười nhìn ái thê hỏi:
- Nàng cũng tin thứ này sao?
Trường Nhạc lắc đầu dịu dàng nói:
- Đã đến nơi này, tin hay không tin chỉ là chuyện nhỏ, vì phụ hoàng mẫu
hậu cùng công công bà bà cầu bình an là việc mà nữ nhi nên làm!
- Ta đi mua!
Đỗ Hà nhìn Trường Nhạc thật sâu, trong lòng thật cảm khái, được thê tử như thế làm trượng phu còn có đòi hỏi gì nữa đây.
Quả thật đúng là như thế, đi tới chùa cho dù tin hay không tin Phật cũng
không quan trọng, mấu chốt là ở chỗ vì người nhà cầu phúc bằng tất cả
chân tâm.
- Ta cũng đi!
Cao Dương cười đuổi theo Đỗ Hà.
Cả hai tùy ý chọn một gian hàng đi đến.
Chen chúc trong đám người, Đỗ Hà sợ Cao Dương bị lạc nên lôi kéo nàng chen vào phía trước.
- Khách quan, muốn mua thứ gì?
Chủ nhân gian hàng là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, vừa chỉnh sửa lại hàng hóa vừa thản nhiên hỏi.
Đỗ Hà quét mắt nhìn lên quầy hàng, rực rỡ muôn màu, Phật tượng, pháp bảo, lư hương, dầu thắp, giấy tiền, thứ gì cần có đều có.
- Dầu thắp, giấy tiền cùng nhang bán như thế nào?
Đỗ Hà không có tín ngưỡng, tượng Phật, pháp bảo cùng lư hương hắn không
chú ý, nhưng dầu thắp, giấy tiền cùng nhang đèn là những vật cần bái
Phật hắn cũng cần mua.
Chủ quầy hàng vốn mang theo thần sắc lơ
đãng, nghe được Đỗ Hà hỏi chỉ là loại hàng giá rẻ, lộ ra vẻ không kiên
nhẫn, thuận miệng nói:
- Dầu thắp mười tiền một phần, giấy tiền bốn tiền một phần, nhang hai tiền một phần.
Đỗ Hà giật mình, giá hàng hóa Đường triều hắn có chút hiểu biết, Lý Thế
Dân là một minh quân, hắn rất ít gia tăng gánh nặng cho dân chúng, giá
hàng hóa luôn rất rẻ, một đấu gạo bất quá chỉ khoảng bốn năm tiền. Ở
trong Hoằng Phúc Tự một phần dầu thắp lại cần tới mười tiền, giấy tiền
bái thần lại đòi tứ tiền, loại nhang thông thường lại hai tiền, hơn nữa
một phần nhang cũng chỉ có ba cây nhang.
- Giật tiền sao!
Đỗ Hà líu lưỡi thốt một câu.
Nhìn biểu tình của người mua khắp bốn phía, tựa hồ đối với giá tiền này hoàn toàn không chú ý.
Trong mắt chủ quầy hàng hiện lên tia xem thường, cả giận nói:
- Ngươi nói chuyện thế nào vậy, muốn mua thì mua, không tiền còn đòi bái phật, lăn qua một bên!
Đỗ Hà giận tới bật cười, không ngờ Phật tổ cũng thích tiền, ghét bỏ người nghèo.
Đôi mắt phượng của Cao Dương trừng lên, cũng có chút tức giận, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy một người còn kiêu ngạo hơn cả mình, một
tay chụp tượng Phật, hướng trên đầu chủ quầy hàng ném tới, trong miệng
quát:
- Lão bà tử, cho ngươi biết lợi hại của tiểu bà cô!