Ngoại trừ thái tử phi Lý Thừa Càn không cho hắn động tay động chân, hắn
không phản đối Biện Cơ vui vẻ với thị thiếp của hắn, để một hòa thượng
hưởng tư vị nữ nhân.
Biện Cơ là một trai lơ, trong xương cốt khắc sâu loại tình cảm tự ti. Để che giấu loại tự ti này, hắn bắt đầu sử
dụng quá mức lực lượng Lý Thừa Càn giao cho hắn, thông qua đó chèn ép
người khác để phát tiết để chứng minh lực lượng cường đại của chính
mình. Tự ti và nữ sắc mê hoặc, Biện Cơ bất luận là tư tưởng hay tinh
thần đều rơi xuống hoàn toàn.
Đêm Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, Lý Thừa Càn muốn làm cục cưng ngoan, thành thành thật thật đợi tại Đông cung.
Bởi vì được giáo huấn thỏa lòng, Biện Cơ không ở trong hoàng cung, mà ở
biệt viện bí ẩn, chỉ khi có nhu cầu mới có thể vào cung, hoặc là Lý Thừa Càn ra cung gặp gỡ. Biện Cơ biết Lý Thừa Càn sẽ không tìm tới hắn, chọn ba kỹ nữ tư sắc không tồi tại thanh lâu vui vẻ chơi đùa trên Vị Thủy.
Ngay khi hắn định hồi phủ, bất ngờ phát hiện Trưởng Tôn hoàng hậu.
Biện Cơ có thiên phú nhất định đối với nữ nhân, trượng phu của Trưởng Tôn
hoàng hậu chính là hoàng đế Đại Đường, không thể nghi ngờ là phụ nhân
cực phẩm trong cực phẩm. Tuy rằng gần bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì bảo
dưỡng tốt, không hề có vẻ già, dung mạo thua kém Trường Nhạc, nhưng có
năm phần giống nhau. Khí độ đẹp đẽ quý phái, làm là quốc mẫu, so với
Trường Nhạc còn cao hơn.
Lần này, khiến cẩu nhãn của Biện Cơ lóe sáng.
Trong lòng Biện Cơ, Trường Nhạc tựa như nữ thần, hắn không dám tưởng tượng,
còn phụ nhân trước mặt có năm phần giống Trường Nhạc, mặc bộ trang phục
thường dân, hoàn toàn là đối tượng chính mình có thể đụng tới, tâm niệm
khẽ động, oai tâm nổi lên, tiến tới đùa giỡn.
Trong lòng Trưởng
Tôn hoàng hậu vô cùng hạnh phúc, tuy rằng nàng không tán thành hành động mạo hiểm của Lý Thế Dân, thế nhưng mảnh thâm tình kia lại để nàng tươi
cười hạnh phúc bện tết hà đăng. Nàng hàng nghìn hàng vạn lần không ngờ
có người sẽ chủ ý tấn công tới thân thể nàng, hơn nữa miệng nói lời xấu
xa, hành động lả lướt, thậm chí còn đưa tay chạm tới khuôn mặt nàng, từ
khi nàng được gả cho Lý Thế Dân chưa từng gặp phải chuyện tình loại này.
- Càn rỡ...
Trưởng Tôn hoàng hậu tức giận đến mức sắc mặt đại biến, khuôn mặt xinh đẹp
chau lại phô lên tầng nghiêm nghị, trên người lộ rõ một cổ uy nghiêm
không thể đến gần. Dù sao Trưởng Tôn hoàng hậu cũng là người đứng đầu
hoàng cung, cai quản hậu cung, không chỉ dựa vào tính tình nhu hòa là có thể đủ giải quyết tất cả chuyện tình.
Mười mấy năm qua, phi tử
tỳ nữ phạm sai lầm do nàng đích thân hạ lệnh chưa đến một trăm cũng tám
mươi, nàng vừa ôn nhu hòa ái vừa nghiêm khắc vô tình, chỉ là không biểu
hiện ra ngoài mà thôi. Lúc này nàng thực sự phẫn nộ, thân thể nhỏ gầy
biểu lộ rõ khí thế.
Biện Cơ bị ảnh hưởng, không hiểu tại sao lui
lại một bước, không rõ chính mình vì sao đột nhiên chột dạ, nhưng thấy
trong mắt mười tên cận vệ phía sau hiện lên vẻ châm chọc, trong lòng
thầm giận dữ. Những cận vệ này đều là lính tinh nhuệ thuộc phủ thái tử
do Lý Thừa Càn sắp xếp bảo vệ hắn, là tử sĩ Hầu Quân Tập sắp xếp, trước
kia bọn họ đều sống chết chém giết trên chiến trường. Hôm nay được điều
bảo vệ đuôi theo phía sau nhóc con mặt trắng, thực sự là nhân tài không
được trọng dụng. Trong lòng những hán tử thiết huyết này sao lại không
ủy khuất, bất quá quân lệnh như núi, không thể không nghe.
Lúc này thấy Biện Cơ để một phụ nhân hù dọa, tự nhiên trong lòng tràn ngập ý khinh thường, biểu lộ rõ trên mặt.
Biện Cơ cảm thấy nhục nhã, thấy y phục của Trưởng Tôn hoàng hậu không giống
như đại nhân vật nào đó, tâm tư ngang tàng, nhe răng bước lên phía
trước, vừa đi vừa nói:
- Tiểu nương tử, không bằng nàng theo ta, ca ca đảm bảo nàng sướng muốn chết...
Sắc mặt Trưởng Tôn hoàng hậu u ám, có chút chột dạ, trong hoàng cung, phía
sau nàng là cả một quốc gia, nàng hiện tại cải trang ra khỏi cung, không được coi là cái gì.
Biện Cơ từ từ tới trước mặt, bóng người chợt lóe, nàng chưa thấy rõ mặt người, Biện Cơ đã kêu thảm bay ngược lại phía sau.
Đúng lúc Đỗ Hà chạy tới, trực tiếp đá một cước trúng khuôn mặt đẹp tên hòa
thượng gian xảo hắn cực ghét, máu thịt bắn tung tóe, mũi Biện Cơ sụp
xuống, răng cửa rớt hai cái, ngã mạnh xuống mặt đất. Đỗ Hà quay đầu lại
cười, không hề tiết lộ thân phận của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Lúc này Trường Tôn hoàng hậu mới nhìn rõ mặt người, tâm tư cũng được buông lỏng.
Biện Cơ để cận vệ nâng dậy, thấy rõ người quấy rối chính mình là đại địch Đỗ Hà, trong mắt bốc lên hỏa diễm.
Đỗ Hà lạnh lùng cười:
- Trước hết ta đánh ngươi sướng muốn chết...
Biện Cơ nhớ tới cừu hận với Đỗ Hà. Nếu không phải Đỗ Hà, hắn không đến mức
thành chó nhà có tang, nếu không phải Đỗ Hà, hắn không đến mức trở thành nam sủng như vậy, trong lòng tức giận phẫn nộ quát:
- Giết hắn, giết hắn...
Hắn mất hai răng cửa, nói thều thào, miễn cưỡng mới có thể nghe rõ.
Mặc dù Tử sĩ bảo vệ Biện Cơ coi khinh Biện Cơ, nhưng là quân nhân chân
chính, quân lệnh như núi, lúc này rút chiến đao bên hông ra, liều chết
xung phong về phía Đỗ Hà.
Đỗ Hà không muốn Trưởng Tôn hoàng hậu gặp họa, liền huy động kiếm bên thân xông lên.
Keng!
Đao kiếm tương giao, kiếm của Đỗ Hà giống như con mắt dài, kiếm sắc nhọn
trong tay lập tức đâm về phía cổ tay đối phương. Ai ngờ những hộ vệ kia
dĩ nhiên không tránh không né, động thân tiến lên. Đúng lúc này, hai đao xung quanh thay nhau chém tới hắn, chỉ công không thủ.
Đỗ Hà kinh sợ, đối phương đao đao không nhường hạ sát thủ, hiển nhiên thực sự muốn lấy mạng hắn.
Kỳ thực Biện Cơ không cố ý giết Đỗ Hà, cũng không dám làm như thế. Chỉ là lúc nổi nóng, nặng lời.
Hắn không biết hộ vệ bảo vệ hắn là quân nhân, quân nhân đối với mệnh lệnh từng câu từng chữ không dám cãi lời.
Trong lòng Đỗ Hà biết nếu như hắn đâm xuống một kiếm này, lưỡng đao trí mạng
này bức tới sẽ không chút lưu tình lấy tính mệnh hắn.
Hắn thu hồi kiếm, mười tên thủ vệ vây khốn hắn trong vòng tròn.
Bọn họ nhất tề hành động, tiến lui như một, nghiễm nhiên là trận thế cao minh.
- Lại chiêu này?
Đỗ Hà nhìn quanh bốn phía, trên mặt nhếch lên tia tươi cười châm biếm.
Đúng lúc này, Lý Thế Dân cầm mấy chiếc bánh trong tay, bước nhanh đi về phía trước.
Đối với trận thế cận vệ xung quanh Biện Cơ bày ra, Đỗ Hà rất quen thuộc: Đó là Tiểu Lục Hoa Trận do quân thần Đại Đường Lý Tĩnh dựa theo Võ Hầu Bát Quái Trận sáng tạo thành, Lý Tĩnh dụng binh linh hoạt, giỏi về luyện
binh. Sau thời kỳ Tùy Mạt, Lý Đường thống nhất thiên hạ. Đặc biệt tinh
binh dũng tướng các nước chư hầu dưới trướng Lý Đường, ngầm chiêu mộ
dũng sĩ ám sát tướng lĩnh cao cấp của Lý Đường.
Bên cạnh tướng
lĩnh cao cấp Lý Đường cũng không thiếu hộ vệ, nhưng đó cũng chỉ là những chiến sĩ sát thủ trên chiến trường, thường ngày chiến sĩ đối mặt với
sát thủ xuất quỷ nhập thần, võ nghệ cao cường thì có phần thua thiệt. Vì thế Lý Tĩnh hành quân bố trận, sáng chế một bộ chiến thuật. Lấy lực
lượng mười người phối hợp tương hỗ lẫn nhau, nhân vật rơi vào trong trận như đối mặt với vô số cao thủ vây công.
Trước kia lần đầu tiên
Đỗ Hà và Lý Thừa Càn giao phong, rơi vào trong trận, khoanh tay bó gối
không thoát được thân, nếu không phải hắn có khinh công cái thế, nếu
không có Dao Trì công chúa tương trợ, e là lúc đó để Lý Thừa Càn làm
nhục.
Mặc dù hiện tại hắn không được Dao Trì công chúa tương trợ, nhưng đã là bán đệ tử của Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh không thu đệ tử, nhưng đối với nhân tài Đại Đường mới xuất hiện,
cùng theo tài năng mà dạy, những cái biết đều dạy hết, không hề giữ
riêng, chỉ cần các địa phương trên phương quân sự, tới thỉnh giáo hắn,
đều được hắn giải thích tường tận.
Đỗ Hà có chút hiếu kỳ đối với
trận pháp khiến chính mình phải chịu thiệt thòi, hắn từng hỏi qua Lý
Tĩnh, đối với cách phá giải trận pháp hiểu rõ trong lòng.
Lúc này hộ vệ vây khốn hắn, trước mặt hắn bày trận thế này, thực sự là múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Trận pháp Tiểu Lục Hoa Trận tinh túy ở chỗ, mười người chỉ công không thủ,
từng chiêu từng chiêu liều mạng làm người ta bất lực chống đối. Đối mặt
với loại trận pháp này, cho dù võ nghệ cao tới đâu, trừ phi ngươi có thể một chiêu hạ sát mười người, bằng không không thể bảo lưu tính mạng.
Bởi vì sử dụng bất cứ chiêu thức gì điểm yếu nhất chính là phía sau lưng,
đối mặt với hơn mười người liên hoàn công kích, ngươi chỉ cần tấn công
một chiêu, phía sau ngươi sẽ rơi vào tay đối phương. Thế nhưng chỉ cần
có thể tìn được quy luật, phán đoán ra đầu trận tuyến Tiểu Lục Hoa Trận, sẽ phục chế phá được trận.
- Giết...
Đầu tiên động thủ
chính là trận thủ bên phía tay trái. Ngay sau đó trận thủ tả hữu, hai gã hộ vệ phía sau huy động chiến đao, để Đỗ Hà bị ba mặt giáp công rất
nguy hiểm. Thời gian này, hai tuy tùng theo sau Đỗ Hà cũng tấn công phía sau hắn. Ngay khi song phương động thủ, hai trợ thủ đắc lực của Đỗ Hà
cũng triển khai thế tiến công.
Bất quá trong nháy mắt, mười người trước sau lấy quy luật riêng, trước sau giơ chiến đao lên tiến về phía
Đỗ Hà, mỗi người đều biểu lộ tư thế ta là vô địch, đao đao trí mạng.
Đỗ Hà lúc này không vội tấn công, không vội phá trận, từ kỹ năng của những quân tốt này xuất đao, và thần tình coi cái chết như không, mơ hồ nhìn
ra những người này không phải cận vệ tầm thường, không phải chiến sĩ
từng nhiễm máu tươi trên chiến trường, tuyệt đối sẽ không tự nhiên thoải mái như vậy. Nhất là bọn họ rơi vào tình huống đuối lý.