Đại Đường Đạo Soái

Chương 612: Chỉ còn một con đường có thể đi




Giờ phút này Lý Thừa Càn mang theo thái độ hưng sư vấn tội, thanh âm mạnh mẽ, tựa hồ một khắc này chân của hắn cũng không có tật, eo thẳng tắp, uy phong bát diện. Khí phách của hắn làm cho người ta phải ngưỡng mộ ngẩng nhìn, hắn hoàn toàn không để ý tới người hầu trong phủ, thẳng vào đại sảnh.
Hắn cũng từng đi qua Đỗ phủ vài lần, đều mang theo nỗi oán hận rời đi, hiện tại ánh mắt hắn cực kỳ thâm trầm, cũng không cần người khác dẫn đường. Chỉ sau một khắc đã đi tới gần đại sảnh.
Trong đại điện Lý Thế Dân ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm, băng lạnh như sương. Đỗ Hà ngồi ở một bên cũng không nói gì, trong lòng đang tính toán làm thế nào lợi dụng việc kia đem đám tử sĩ của Lý Thừa Càn một lưới bắt gọn.
Tương xử ba bốn năm, Đỗ Hà tự hỏi mình có chút giải thích vị hoàng đế Lý Thế Dân trước mặt, ở mặt ngoài Lý Thế Dân tuy không giết Biện Cơ ngay tại bờ sông Vị Thủy, cũng không lập tức nổi trận lôi đình. Kỳ thật dù sao Lý Thế Dân cũng không phải người hồ đồ, cũng không phải một vị hoàng đế chuyện gì cũng làm ra được mà bất chấp hậu quả.
Nếu như Lý Thế Dân giết chết Biện Cơ ngay tại bờ Vị Thủy, như vậy lúc hưng sư vấn tội, chuyện Lý Thừa Càn nuôi dưỡng nam sủng trêu chọc chính mẫu thân của mình sẽ lan truyền ra ngoài.
Như vậy uy nghiêm của hoàng thất sẽ chịu tổn thương rất nhiều, Lý Thừa Càn cũng sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời, sa vào trò cười cho hậu nhân đời sau.
Đây là chuyện mà Lý Thế Dân không nguyện ý nhìn qua, cho nên hắn lựa chọn giải quyết riêng tư, muốn che giấu sai lầm lần này, dùng một loại tội danh khác trừng trị Lý Thừa Càn.
Về phần Trưởng Tôn hoàng hậu đã được đưa vào trong nghỉ ngơi, thân thể của bà vốn không tốt, mang bệnh nhiều năm, hiện giờ lại bị khó thở, có dấu hiệu muốn phát tác, đã cho người chạy đi mời ngự y đến. Giờ phút này đầu sỏ gây chuyện Biện Cơ đang run rẩy đứng ngay cửa đại sảnh, ánh mắt kính sợ thỉnh thoảng nhìn về hướng Đỗ Hà, trên mặt hắn dính theo máu đen, còn có một dấu chân thật lớn, mũi bị đánh sụp, thỉnh thoảng còn chảy máu, đột nhiên té lệch qua một bên, đầu trọc cũng ướt sũng, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Đối với Đỗ Hà, Biện Cơ vô cùng sợ hãi, vô cùng phẫn hận, không hề nghi ngờ giữa sợ hãi cùng phẫn hận, sợ hãi chiếm nhiều hơn phẫn hận.
Ở dưới trướng Lý Thừa Càn cũng không chỉ một hai ngày, dĩ vãng hắn chỉ là một hòa thượng, cũng không hiểu biết quyền lực của Đỗ Hà, sau khi xâm nhập hiểu rõ, hắn mới biết quyền lực của Đỗ Hà cường đại, không thua kém gì những đại thần khác trong triều, hắn biết Đỗ Hà không chỉ có phụ thân là một vị tể tướng, còn đảm nhiệm chức vụ trong cơ cấu hành chính đầu lĩnh Thượng Thư Tỉnh của Đại Đường, còn biết Đỗ Hà không chỉ là một vị tướng quân tay nắm binh quyền, còn có quan hệ sâu sắc với Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Uất Trì Kính Đức, Lý Tích, hơn nửa còn là nửa đồ đệ của Đại Đường quân thần Lý Tĩnh. Đồng dạng hắn còn biết Đỗ Hà không những là con rể của Lý Thế Dân, còn là một trong những thần tử mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất.
Đỗ Hà nhíu mày.
Biện Cơ làm sao còn băn khoăn được nhiều như vậy, vào lúc liên quan tới tính mạng, người thường đều sẽ phát ra tiềm lực không sao tưởng tượng được.
Hắn nhổm lên, hướng Lý Thừa Càn phóng tới.
- Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ cứu ta…
Biện Cơ cuồn cuộn chảy nước mắt, hướng trước người Lý Thừa Càn khóc đến kinh thiên động địa, giống như Đậu Nga cũng không oan uổng bằng hắn.
Lý Thừa Càn nhìn thấy hình dáng của Biện Cơ, miễn miễn cưỡng cưỡng mới nhận ra được hắn chính là Biện Cơ dưới trướng của mình. Giờ này khắc này nhìn hình dáng Biện Cơ làm gì còn chút nhân dạng, trong lòng Lý Thừa Càn vừa đau vừa hận, giận diễm vạn trượng trong nháy mắt nổ tung.
Vào lúc này câu nói “không thương giang sơn chỉ thương mỹ nhân” đã hoàn toàn được Lý Thừa Càn kế thừa, Hán Uy Đế, Lữ Phụng Tiên, Ngô Tam Quế đều giống như ám ảnh lên người hắn ngay trong giờ phút này!
Giờ khắc này hắn cũng không phải đang chiến đấu một mình, có được những vị đại tiền bối các thời đại như đang làm bạn với hắn, Hán Uy Đế vì Triệu Phi Yến giết con mình, Lữ Phụng Tiên vì Điêu Thuyền giết nghĩa phụ, Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên trở thành Hán gian cổ đại.
Lý Thừa Càn hiện tại đang vì nam sủng Biện Cơ mất đi hết thảy lý trí.
- Đỗ Hà, cô phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn…
Hắn chẳng khác gì một đầu bò Tây Ban Nha bị chọc điên, vọt vào đại sảnh.
Tĩnh…tĩnh…tĩnh…tĩnh…bốn phía không một tiếng động.
Lý Thừa Càn phẫn nộ biến thành một đầu bò đang chuẩn bị dùng sừng nhọn đâm chết Đỗ Hà, ánh mắt chợt phát hiện ra Lý Thế Dân đang ngồi trên đại sảnh. Lập tức giống như chuột gặp mèo, dê con gặp sư tử… giờ phút này Lý Thừa Càn trong nháy mắt liền mất đi năng lực tự hỏi, ngơ ngác đứng ngây người, một chân lơ lửng giữa không trung, sợ tới mức quên bỏ xuống đất.
Một màn đầy tính hí kịch này khiến Đỗ Hà cũng không biết mình nên lộ ra diễn cảm gì mới tốt, không biết nên cười hay nên bi ai cho vị thái tử ca này, tóm lại hắn biết thái tử ca đã rập khuôn theo Biện Cơ, toàn bộ biến thành bi kịch.
Lý Thế Dân cũng bị khí phách uy phong khi xuất tràng của Lý Thừa Càn làm rung động, qua thật lâu mới hồi phục lại, vỗ bàn dựng lên, giận dữ cười nói:
- Giỏi cho Đại Đường thái tử, thật uy phong, thật khí phách…Trẫm muốn hỏi xem, ngươi có phải cũng muốn đem trẫm bầm thây vạn đoạn?
Lúc này Lý Thừa Càn mới kịp phản ứng, vội quỳ rạp xuống đất, bi thúc nói:
- Nhi thần thật không biết phụ hoàng đang ở đây, mạo phạm long nhan, tội thật đáng chết…
Lý Thế Dân cười lạnh nói:
- Trẫm không ở đây, ngươi liền có thể sính oai thái tử…xông vào phủ đệ Đại Đường thần tử, làm xằng làm bậy sao?
- Hiểu lầm, phụ hoàng, thật sự là Đỗ Hà quá mức đáng giận, trong lòng nhi thần tức giận nên mới không tự chủ được…
Ở trước mặt Lý Thế Dân, Lý Thừa Càn làm sao dám càn rỡ, nhưng hắn vẫn không quên đâm thọc, lúc này hắn chính là có lý đi khắp thiên hạ, ở trước mặt Lý Thế Dân cũng muốn biện luận một phen.
- Môn khách Biện Cơ của nhi thần có tài ăn nói khéo léo, là một trong trợ thủ không thể thiếu của nhi thần, có đại tài, từ trước tới nay nhi thần thật xem trọng. Nhưng làm người cũng không ai hoàn mỹ, tính cách của hắn có chút tật xấu hoa tâm, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp cũng tiến lên trò chuyện vài câu. Nhưng Đỗ Hà không phân thị phi, đánh Biện Cơ bị thương, còn hạ sát thủ, giết năm tên hộ vệ của phủ thái tử…Thật sự là mắt không vương pháp…
Lý Thừa Càn cười lạnh nhìn Đỗ Hà, lời nói chuẩn xác, tựa hồ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đỗ Hà vỗ nhẹ lên đầu, vô lực nhún vai, nhìn Lý Thừa Càn với ánh mắt đáng thương hại, người này đã đến hiện tại còn muốn tố cáo mình, hết thuốc chữa.
- Ha ha…
Lý Thế Dân lại một lần nữa bị đứa con trai bảo bối của mình làm tức giận đến nở nụ cười:
- Giỏi cho câu trong mắt không còn vương pháp, ngươi còn biết vương pháp…Vậy ngươi có biết người mà vị môn khách trong miệng ngươi đã trêu chọc lại chính là mẫu hậu của ngươi!
Hắn gầm lên, “bang” một tiếng, chén trà trong tay đập ngay trước mặt Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn hoàn toàn choáng váng, trong não trống rỗng, tùy ý cho nước trà tưới ướt toàn thân. Hắn chưa từng nghĩ tới sự tình lại phát triển theo bước này, hắn không phải không nghĩ qua vì sao Lý Thế Dân lại xuất hiện tại Đỗ phủ, nhưng hắn không dám tưởng tượng lại có người có lá gan đi trêu chọc nhất quốc chi mẫu.
Biện Cơ ở sau lưng Lý Thừa Càn vừa nghe được lời này, cả người phát mộng, như bị trọng kích, dọa đến hôn mê bất tỉnh.
- Trở về tự mình nghĩ lại, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi…
Lúc này Lý Thế Dân hữu khí vô lực đuổi Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn không dám tiếp tục nhiều lời, thất hồn lạc phách lui xuống. Lúc hắn rời đi, cũng không hề liếc mắt nhìn Biện Cơ đang nằm trên mặt đất.
Lý Thế Dân cũng không trừng phạt Lý Thừa Càn, hành động hôm nay giống như dung túng hắn, nhưng kỳ thật theo Đỗ Hà xem ra, đây chính là sự trừng phạt nghiêm lệ nhất.
Một phụ thân ngay cả tâm lực trừng phạt nhi đồng cũng không còn, đây không thể nghi ngờ đã tỏ rõ hắn hoàn toàn thất vọng đối với con mình, không còn chút kỳ vọng nào.
Lý Thế Dân đứng trong đại sảnh hồi lâu, nói:
- Dâm tăng Biện Cơ này ngươi xử lý hắn đi…chuyện này không được truyền ra ngoài, nói là trẫm tới thăm Trường Nhạc, là ngươi bắt quả tang Biện Cơ đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành…Về phần thái tử, lấy tội danh dung túng môn khách làm ác, bao che môn khách, không tự trọng thân phận thái tử, đại náo Đỗ phủ mà xử lý.
Đỗ Hà thất kinh, một câu “không tự trọng thân phận thái tử” của Lý Thế Dân không thể nghi ngờ chính là tín hiệu hắn muốn phế thái tử.
- Dạ!
Đỗ Hà biết Lý Thế Dân quyết định chính xác nhất, vừa bảo vệ thanh danh hoàng gia, cũng cấp cho Lý Thừa Càn một kết quả giữ thể diện.
Thái tử vị của Lý Thừa Càn xem như không giữ được, nhưng ít ra không trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.
Lý Thế Dân đối với chính con trai trưởng của mình chứng thật đã tận hết chiếu cố.
Lý Thừa Càn thất hồn lạc phách rời khỏi Đỗ phủ, không bị trừng phạt gì, hắn cũng không hề cảm thấy vui vẻ, tâm như tro tàn, hắn đã phát hiện được dụng ý không trừng phạt của Lý Thế Dân.
Hắn biết hắn đã thất bại, bại thật thảm hại, đã mất hết cơ hội nghịch chuyển. Tuy rằng hắn có Hầu Quân Tập, nhưng bởi vì tên chết tiệt Biện Cơ, hắn mất đi sự ủng hộ của Lý Thế Dân, mất đi sự ủng hộ của Trưởng Tôn hoàng hậu, không có bọn họ có được Hầu Quân Tập thì lại thế nào?
Hắn thua…Lý Thừa Càn mờ mịt đi trên đường, nghĩ tới kình địch Lý Thái, lại thầm nghĩ:
- Mình bị phế, trở thành thái tử hẳn là hắn đi…
Trong đầu hiện lên thân ảnh mập mạp của Lý Thái đang cười thật đắc ý cuồng vọng, cười hắn vô năng, cười hắn không lượng sức đấu với mình…
Không được! Không thể nhận thua, tuyệt không!
Lý Thừa Càn cắn chặt răng, cũng không trực tiếp phản hồi hoàng cung, đi thẳng tới phủ đệ của Hầu Quân Tập.
Hầu Quân Tập lẳng lặng nghe xong lời nói của Lý Thừa Càn, ngẩng đầu, trong vẻ kiên định lại mang theo điên cuồng nói:
- Hiện tại chỉ còn một con đường để đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.