Một bên là đội ngũ được nghỉ ngơi dưỡng sức, một bên là đội ngũ mệt mỏi
kiệt lực, một bên là Đại Đường tinh nhuệ thân kinh bách chiến, một bên
là cường đạo quân cướp đoạt bức hiếp dân chúng.
Thắng bại giữa đôi bên đã không cần nói cũng biết.
Việc này không cần suy tính cũng đã hiểu được kết quả trước mắt.
Dưới sự xung phong mãnh liệt của Tuyển Phong quân, tình hình chiến đấu đã nghiêng hẳn về một bên.
Du kích quân Tiết Duyên Đà bị giết chết tổng cộng một ngàn ba trăm người,
còn lại một ngàn bảy trăm người cũng bị Tuyển Phong quân dọa đến vỡ mật, bó tay chịu trói, càng làm người ngạc nhiên chính là trên dưới Tuyển
Phong quân lại không hề có một ai thương vong. Mặc dù có hơn ba trăm
người bị thương, nhưng không một người nào hi sinh.
Chiến tích
như thế thật làm cho Đỗ Hà kinh nghi, hắn cũng lần đầu tiên bắt đầu nhìn thẳng vào sức chiến đấu khủng bố của đội ngũ trong ba đại đội ngũ mạnh
nhất Đại Đường này.
- Tướng quân, một ngàn bảy trăm người kia nên xử lý như thế nào?
Tịch Quân Mãi sửa sang lại chiến trường, kiểm kê nhân số, nhìn thấy binh khí chiến mã cùng quân tốt bị thu lại, trên mặt lộ ra sát khí dữ tợn. Theo
hắn xem ra, loại súc sinh ngay cả người già phụ ấu đều không chịu buông
tha, căn bản không cần nói đến nhân đạo, trực tiếp giết cho xong chuyện.
Đỗ Hà cũng cùng chung cảm thụ, nhưng không phải ở nơi này mà là ở Hắc
Thành, để cho bọn hắn vì những gì mình đã làm mà trả giá thật nhiều.
- Áp giải bọn hắn, chúng ta đi Hắc Thành!
Hiện giờ Hắc Thành đã biến thành tử thành, thành quỷ vực, đã không còn một
bóng người, không còn một ngôi nhà nguyên vẹn, chỉ còn lại quạ đen đầy
trời cùng những ngôi nhà bị thiêu cháy đen.
Đỗ Hà đi giữa ngã tư
đường tĩnh mịch, nhìn đống hoang tàn trong tòa thành, chỉ cảm thấy tinh
thần cùng thể xác mình như bị đặt trên lửa nướng.
Tiết Duyên Đà
cùng Hung Nô, Ô Hoàn trong lịch sử không có gì khác nhau, đều là cường
đạo giết người không chớp mắt. Nếu cường thịnh liền biến thành ngoại tộc xâm nhập như trong lịch sử ghi chép, phương pháp duy nhất tránh né
chính là hoàn toàn chinh phục bọn hắn, làm cho tên của Tiết Duyên Đà
hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.
- Tướng quân, hiện tại chúng ta đi đâu?
Tịch Quân Mãi không hiểu được tâm ý của Đỗ Hà, hắn lại không thấy Đỗ Hà ra
lệnh giết tù binh Tiết Duyên Đà, lại không áp giải bọn hắn đi tới trước
Sóc Phương, mà lại đi tới tòa Hắc Thành đã trở thành một đống hoang tàn.
- Đi mộ địa, ta muốn trước mặt vong linh anh liệt, phụ ấu toàn thành,
dùng đầu của bọn hắn đến an ủi tế điện anh linh của bọn họ…
Tình cảnh bi thảm của Hắc Thành càng thêm kiên định lòng báo thù của Đỗ Hà, đạo nghĩa nhân đạo gì gì đó, đều lăn qua một bên.
Mộ địa tự nhiên không phải kiệt tác của Tiết Duyên Đà, sau khi sự việc tàn sát hàng loạt dân chúng trong Hắc Thành được truyền ra ngoài, bốn vị
tướng quân Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm không kịp cứu viện, chỉ có thể đem toàn bộ những thi thể còn có thể nhận ra
chuyển ra đất trống ngoài thành, đào một hố lớn, đem toàn bộ thi thể hợp táng, lập bia.
Đi tới trước mộ bia, Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện có một đứa bé đang ngã xuống trước mặt mộ bia, nhi đồng rất nhỏ, chỉ
khoảng tám chín tuổi, cả người đen thui, cô độc nằm nơi đó.
Trên mặt lộ ra hai dấu vết làn da tiểu mạch sắc, đó là bởi nước mắt làm trôi đi bụi than bao phủ.
Đỗ Hà tiến lên kiểm tra thấy tiểu hài tử vẫn còn hơi thở, kêu vài tiếng
không thấy phản ứng, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng kêu gọi “thủy
thủy” thều thào vang lên.
Đỗ Hà thấy môi tiểu hài tử khô nứt, liền cho người mang nước tới, chậm rãi đút cho nó.
Tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh lại, theo bản năng há miệng uống nước.
- Khái khái…
Tựa hồ bị sặc, tiểu hài tử trong hôn mê tỉnh lại, mờ mịt nhìn lên, phát
hiện mình bị người lạ ôm lấy, kinh hãi kêu to, lết chạy sang một bên ôm
chặt mộ bia, như phát cuồng không ngừng gầm rú.
Vẻ mặt Đỗ Hà mờ
mịt, nhưng lập tức liền nghĩ đến, tiểu hài tử có lẽ là người sống sót
trong Hắc Thành. Liền kiên nhẫn giải thích thân phận của mình, tỏ vẻ
mình là Đường triều tướng quân, không có ác ý đối với nó, vừa mới báo
thù cho dân chúng Hắc Thành, hiện tại tới đây bái tế tướng sĩ cùng dân
chúng của Hắc Thành.
Ban đầu tiểu hài tử vẫn còn e ngại, nhưng
nghe lời giải thích của hắn tiểu hài tử cũng phát hiện được Đỗ Hà khác
biệt với người Tiết Duyên Đà, vẻ sợ hãi trong mắt giảm xuống.
Lúc này Tịch Quân Mãi áp giải tù binh Tiết Duyên Đà đi tới gần, nhìn thấy có một hài tử vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Đỗ Hà ra dấu cho Tịch Quân Mãi đừng nói chuyện, việc làm kế tiếp của hắn
có thể xem như huyết tinh tàn nhẫn, không muốn làm bẩn ánh mắt cùng tai
của tiểu hài tử này.
Nhưng ánh mắt tiểu hài tử đột nhiên sững sờ, ngẩn người nhìn một người trong nhóm tù binh bị áp giải tới, đột nhiên
hét lớn một tiếng, lao tới quyền đấm cước đá tên tù binh kia.
Tên tù binh kia có khuôn mặt đỏ rực hiếm thấy, hai tay lẫn chân bị trói, bị đánh đá không nén được lửa giận liền dùng bả vai đem hài tử kia đụng
ngã trên mặt đất, trong mắt lóe lên quang mang hung tàn ngang ngược.
Quân tốt Tuyển Phong quân áp giải nhìn chướng mắt, mắng một tiếng “hỗn đản”, một cước đem tên tù binh mặt đỏ đá ngã xuống đất.
Đỗ Hà cũng có chút hiểu được, nâng tiểu hài tử bị ngã dưới đất, chỉ vào tù binh kia nói:
- Hắn là cừu nhân của ngươi?
Hai mắt tiểu hài tử oán độc nhìn chằm chằm tù binh mặt đỏ kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Gương mặt đỏ của hắn cả đời ta cũng không cách nào quên được…gia gia
nãi nãi, cha, nương, còn có muội muội đều bị hắn giết chết, chỉ còn lại
một mình tiểu Bảo!
Có lẽ trong tối tăm đều có định số.
Tù
binh mặt đỏ chính là Trác Lạc Vũ, thủ phạm tàn sát dân chúng trong
thành, khi hắn cùng Tuyển Phong quân huyết chiến, rất xui xẻo gặp phải
Đỗ Hà.
Đỗ Hà dùng cả đao lẫn kiếm, chỉ ba hiệp đã đánh Trác Lạc
Vũ rơi xuống ngựa, để binh sĩ Tuyển Phong quân bắt được, vì hắn cải
trang thành quân tốt bình thường nên trong lúc nhất thời cũng không
người nào phát hiện. Mà tiểu hài tử lại là người sống sót khi Trác Lạc
Vũ giết hại gia đình hài tử bên trong Hắc Thành. Lúc ấy hài tử ẩn thân
bên trong bếp lò, không bị phát hiện.
Tuổi còn nhỏ lại xem rõ
hành vi hung tàn của Trác Lạc Vũ trong mắt, lúc ấy hài tử sợ đến choáng
váng không dám lên tiếng. Sau đó Trác Lạc Vũ đốt nhà, hài tử bị khói làm hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại cả tòa thành đã biến thành quỷ vực, hài
tử phát hiện được mộ bia lớn ngoài thành, biết đọc chữ nên biết dưới mộ
bia có người nhà của mình, thương tâm tới mức khóc hôn mê bất tỉnh, cho
đến khi được Đỗ Hà phát hiện.
Tiểu hài tử thấy Đỗ Hà bắt được cừu nhân của mình, vì vậy đã hoàn toàn tin tưởng hắn, đem hết thảy những gì mình nhìn thấy kể ra.
Đỗ Hà thật sự khó có thể tưởng tượng nhân
loại lại có thể hung tàn đến như vậy, ngay cả hài nhi còn trong tã lót
cũng hạ độc thủ, hắn giận tới mức thân hình run rẩy. Đỗ Hà lạnh lùng cho người đưa tiểu hài tử đến Sóc Châu, sau đó lại đem quân tốt Tiết Duyên
Đà kéo tới trước mộ bia dân chúng Hắc Thành, lạnh lùng nói:
- Nợ máu trả bằng máu, giết…
Trong nháy mắt ánh đao lóe lên, đầu ngươi lăn lóc khắp mặt đất, máu tươi tràn đầy, nhưng Đỗ Hà vẫn lưu lại Trác Lạc Vũ.
Nhìn tên súc sinh ngay cả hài nhi trong tã vẫn không buông tha, hắn dự định xử lý đặc thù hơn.
- Lóc thịt hắn cho ta!
Hoạt quả còn được gọi là lăng trì, đem từng mảnh thịt trên thân người lóc
xuống từng chút một, khiến người chịu hình chậm rãi chết đi trong thống
khổ. Loại luật hình này chủ yếu dùng đối phó những tội phạm thập ác bất
xá, nhưng theo Đỗ Hà xem ra loại người như Trác Lạc Vũ thích hợp nhất
cho luật hình này.
Bãi tha ma biến thành pháp trường.
Ngàn cỗ thi thể nằm trên bãi tha ma, chó hoang, sói hoang, quạ, kên kên không ngừng xúm tới.
Đây chính là kết cục mà bọn hắn phải trả giá!