Mặc dù Hầu Quân Tập có được uy danh quân thần kế nhiệm tại Đại
Đường, nhưng đối mặt với vinh dự Đại Đường bất bại đừng nói chỉ là một
kế nhiệm quân thần, mặc dù là thiên vương lão tử, một đám chiến tướng từ trong núi thây biển máu bò ra đều phải đem hắn kéo xuống dưới, oán hận
tấu cho hắn một trận, cho hắn biết thế nào là lợi hại.
Tự tin Đại Đường tất thắng lại quay về trên người bọn họ.
Cũng giống như Lý Tích, mỗi người đều bốc cao chiến ý nồng đậm.
Lý Tích cần chính là hiệu quả này, hắn phi thường hài lòng gật đầu. Cảm
xúc của chủ tướng có thể trực tiếp ảnh hưởng tới quân lính dưới trướng,
nếu ngay cả chủ tướng cũng cảm thấy được nguy hiểm, quân lính dưới
trướng làm sao có lòng tin chiến thắng?
Cho nên mặc kệ địch nhân cường đại như thế nào, làm tướng quân cầm binh cũng không thể có chút ý tứ khiếp đảm.
Hắn thản nhiên hỏi:
- Tiết Duyên Đà có ba mươi vạn binh mã, đã dần dần tụ tập tại hãn đình
Tiết Duyên Đà, chắc dự định một trận huyết chiến được ăn cả ngã về
không, ngũ lộ đại quân của chúng ta hợp lại có khoảng hai mươi lăm vạn,
phân biệt nằm ở Sóc Châu, Khánh Châu, Linh Châu, Lương Châu, Doanh Châu, nên tiến binh như thế nào?
Trương Kiệm dụng binh ổn trọng, thích thận trọng, không thích mạo hiểm, lúc này tiến lên phía trước nói:
- Binh mã Đại Đường ta có trang bị nổi trội hơn Tiết Duyên Đà, quân lính
cũng trội hơn bọn hắn, sĩ khí cũng cao hơn, chiến lực cũng mạnh hơn.
Dụng binh chi đạo nên lấy chính binh làm đầu. Lấy thực lực thủ thắng,
nếu vậy nên cử binh cùng một chỗ, đem lực lượng buộc chung một chỗ, tiến thẳng hãn đình của Tiết Duyên Đà.
Lý Tích nhíu mày không trả lời.
Nhưng Lý Tập Dự lại không đồng ý, Lý Tập Dự từng đi cùng Hầu Quân Tập, hiểu rõ sự lợi hại của hắn, liền phản đối:
- Ta không ủng hộ, tuy rằng Hầu Quân Tập ở Tiết Duyên Đà chịu đủ loại ảnh hưởng, đủ loại kiềm chế nhưng cuối cùng Hầu Quân Tập vẫn là Hầu Quân
Tập, hắn có được tài hoa quân sự mà người thường khó thể sánh bằng, mặc
dù những ảnh hưởng kia sẽ tạo nên phiền phức cho hắn, nhưng cũng không
hạn chế được tài năng của hắn. Nếu ngay mặt giao chiến quân ta tuy chiếm cứ thượng phong, nhưng chưa chắc có thể thủ thắng. Không bằng chia nhau mà đi, tránh cường đánh hư, các quân phối hợp lẫn nhau cùng tiến!
- Không ổn!
Trương Sĩ Quý lắc mạnh đầu như trống bỏi, hắn dũng mãnh thiện chiến tinh thông chiến thuật, thiện ở tác chiến, không thích động não, phương diện mưu
lược có chút không đủ.
Nhưng sinh hoạt trong quân lữ nhiều năm, cũng cho hắn sức phán đoán hơn người, phản đối nói:
- Lời này của Tập Dự tướng quân không ổn, thảo nguyên không phải là địa
bàn của quân ta. Chúng ta đối với địa hình địa thế cũng không quen
thuộc, lẫn nhau muốn cùng tiến, cùng trợ giúp cũng không phải là chuyện
dễ. Ngược lại thật dễ dàng bị quân đội trứ danh tốc độ của Tiết Duyên Đà dùng chiến thuật tập kích quấy rối cắt đứt sự liên hệ lẫn nhau, khiến
cho năm lộ đại quân trở thành rời rạc xâm nhập một mình sau lưng kẻ
địch.
Lý Tập Dự cảm thấy có chút đạo lý, không còn phương pháp trả lời.
Lý Tích đưa mắt nhìn Lý Đại Lượng.
Vị đại tướng trí dũng song toàn nhíu mày nói:
- Mạt tướng cảm thấy được bất luận là phương pháp hợp binh của Trương
tổng quản hay phương pháp phân chia của Lý tổng quản đều có một chút đạo lý, cũng có một chút tai hại. Phương pháp phân chia dễ dàng tiến binh,
nhưng nếu gặp phải danh tướng như Hầu Quân Tập sẽ khó thể phát huy ra ưu thế của Đại Đường chúng ta. Nhưng nếu muốn có phương pháp vẹn toàn tạm
thời còn chưa nghĩ được!
Lý Tích cười nói:
- Còn Đỗ tiểu
tướng quân thì sao? Ngươi là cao đồ của Vệ Công, bệ hạ cũng thường xuyên chỉ điểm binh pháp thao lược cho ngươi, ngươi lại có kỳ tư diệu tưởng
gì?
Hắn thản nhiên đưa ra danh hào của Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh.
Nhóm người Lý Đại Lượng cũng lập tức dựng thẳng tai lắng nghe. Ở Đại Đường
có thể chân chính làm cho người kính phục chỉ có Lý Thế Dân cùng Lý
Tĩnh, mặc dù Hầu Quân Tập được xưng là quân thần kế nhiệm nhưng so sánh
với Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh vẫn còn khoảng cách không nhỏ.
Trong lòng Đỗ Hà biết Lý Tích muốn giúp hắn, liền tiến lên một bước nói:
- Chư vị tổng quản, mạt tướng cho rằng người đáng lo trong Tiết Duyên Đà
cũng chỉ có một mình Hầu Quân Tập. Những tướng khác đều kém cỏi hơn các
vị tướng quân tại đây. Dù Hầu Quân Tập có lợi hại thế nào nhưng hắn cũng chỉ có một mình. Khi phải đối mặt với chư vị đều không thể dùng cách
phân thân để ứng phó. Cho nên mạt tướng cảm thấy được chẳng những cần
chia ra mà vào, hơn nữa còn cách nhau thật xa, năm lộ đại quân đều tự
mình thành nhất quân. Lẫn nhau không cần trợ giúp, không cần hợp tác,
mục tiêu chính là hãn đình của Tiết Duyên Đà!
- Không được!
Lý Đại Lượng trầm tư, lập tức lắc đầu, không chút lưu tình nói:
- Kế sách này có chút vớ vẩn, năm lộ đại quân tự thành nhất quân, đây
chẳng phải khiến cho Hầu Quân Tập đánh bại từng quân? Ta nghĩ nơi này
ngoại trừ đại tổng quản, không ai có tự tin chống lại Hầu Quân Tập đi a?
Lời này của Lý Đại Lượng có chút khó nghe.
Nhưng Trương Sĩ Quý, Lý Tập Dự, Trương Kiệm đều không lộ phản ứng gì khó
chịu, bọn họ đều biết Lý Đại Lượng chỉ nói sự thật, thực lực của Hầu
Quân Tập bày ra rõ ràng, bọn họ không sợ chiến, không sợ chết, nhưng
cũng tự mình hiểu lấy. Biết mình chống lại Hầu Quân Tập chỉ thắng ít bại nhiều, trong lúc nhất thời đều không đồng ý lời của Đỗ Hà…
Trong mắt Lý Tích lại hiện lên vẻ thông suốt, ha ha cười nói:
- Lão phu lại cảm thấy cách này của Đỗ tiểu tướng quân thật khả thi!
Lời này xuất từ miệng Lý Tích ý nghĩa lại hoàn toàn khác hẳn.
Bốn vị tướng quân đều lâm vào trầm tư.
Đỗ Hà giải thích:
- Kỳ thật dụng ý của chiến thuật này là ở chỗ hấp dẫn chủ lực của Hầu
Quân Tập. Để bốn vị tướng quân theo bốn phía giáp công Tiết Duyên Đà.
Dùng chiến thuật năm xưa Hàn Tín phá Hạng Vũ, chính là không dùng theo
tình huống như vậy, chỉ là linh hoạt thay đổi một chút…
Thời cuối Sở Hán tranh hùng, cho dù Lưu Bang có Hàn Tín cũng không làm gì được
Hạng Vũ dũng mãnh thiện chiến. Vì thế Hàn Tín ra một kế, Lưu Bang suất
lĩnh quân chủ lực hấp dẫn chủ lực của Hạng Vũ, lại nhiễu quanh diệt
Triệu, diệt Tề, cắt đứt đường lui của Hạng Vũ, sau đó từ phía sau đánh
Hạng Vũ.
Cuối cùng kế sách thành công, trước khi Hạng Vũ đánh bại Lưu Bang, Hàn Tín cùng Trương Lương đã tụ tập bảy mươi vạn binh mã vây
quanh Hạng Vũ, đánh bại Sở Bá Vương.
Lý Đại Lượng nghĩ mãi vẫn không hiểu, cau mày nói:
- Nhưng Hầu Quân Tập không phải Hạng Vũ, bởi vì Hạng Vũ cực kỳ oán hận
Lưu Bang, một lòng muốn diệt Lưu Bang thật nhanh. Bởi vậy mới bị trúng
kế của Hàn Tín mà thất bại. Không có con mồi hấp dẫn Hầu Quân Tập, Hầu
Quân Tập sẽ không đến mức làm ra loại hành động như thế…
Đỗ Hà thật ngượng ngùng gãi đầu:
- Thật hổ thẹn, ta chính là con mồi kia. Cũng chính là oan đại đầu Lưu Bang trong mắt Hạng Vũ mà hắn muốn giết nhất…
Hắn chậm rãi đem ân oán giữa mình và Hầu Quân Tập kể lại thật tỉ mỉ, từ Cao Xương đối địch, đến Hầu Quân Tập bức vua thoái vị nhưng thất bại, cuối
cùng thê tử người thân của Hầu Quân Tập đều bởi vì hắn mà bị bắt giữ.
Bốn vị tướng quân đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy Đỗ Hà giác ngộ mình là mồi câu, bộc phát ra tiếng cười to.
Cười một lúc bốn người lại lần lượt suy nghĩ phương thức tác chiến của Đỗ
Hà, lại tinh tế cân nhắc, cuối cùng cảm thấy thật khả thi.
Trương Sĩ Quý trầm giọng nói:
- Cứ định như vậy, đại tổng quản cùng Đỗ tiểu tướng quân sẽ ngay mặt đối
địch với Hầu Quân Tập. Cao Tổ Lưu Bang có Huỳnh Dương hộ thân, có thể
dựa vào thành trì tiện lợi mà chống cự Hạng Vũ. Mà các ngươi thân ở thảo nguyên, không có địa thế hiểm yếu để thủ, áp lực thật lớn…
Ba người khác cũng cùng chung ý tưởng, đều gật đầu.
Lý Tích lại thản nhiên cười nói:
- Dù sao Hầu Quân Tập cũng không phải Sở Bá Vương, lão phu không dám cam
đoan mình giỏi hơn Hầu Quân Tập, có thể duy trì bất bại cũng không phải
việc khó…
Đỗ Hà cũng cười nói:
- Kỳ thật áp lực lớn hay
không mấu chốt chính là ở bốn vị tướng quân. Nếu các ngươi sớm một ngày
công phá hãn đình Tiết Duyên Đà, áp lực trên người chúng ta tự nhiên
không còn tồn tại…
Bốn tướng quân sắc mặt trầm xuống, cùng kêu lên:
- Chúng ta nhất định nhanh chóng đột nhập tới hãn đình Tiết Duyên Đà, định ra thắng lợi cho chúng ta!
Lý Tích cũng lập tức truyền đạt mệnh lệnh phương châm chiến lược, Khánh
Châu Đạo Hành quân tổng quản Trương Sĩ Quý theo Khánh Châu xuất binh, từ tây bắc Hạp Khẩu sơn đánh vào bụng Tiết Duyên Đà; Linh Châu Đạo Hành
quân tổng quản Lý Đại Lượng từ Linh Châu xuất binh, bắc thượng đánh vào
bụng Tiết Duyên Đà; Lương Châu Đạo Hành quân tổng quản Lý Tập Dự từ
Lương Châu xuất binh, công Khê Đạn Châu, từ phía tây thẳng đánh bụng
Tuyết Duyên Đà; Doanh Châu Đạo Hành quân tổng quản Trương Kiệm xuất binh từ Doanh Châu qua Định Tương, từ mặt đông công thẳng Tiết Duyên Đà.
Bốn lộ đại quân phân khắp bốn hướng tiến công.
Còn lại một đội ngũ do Lý Tích tự mình thống lĩnh, ra Sóc Châu trực tiếp
bắc thượng, đón đánh chủ lực Tiết Duyên Đà do Hầu Quân Tập suất lĩnh,
làm mồi câu, oan đại đầu. Sóc Châu Đạo Hành quân phó tổng quản Đỗ Hà làm tiên phong đại tướng, tác dụng là hấp dẫn lực chú ý của kẻ điên thiên
tài quân sự Hầu Quân Tập.
Lý Tích đem phương lược tác chiến viết
thành mật tín lại mang theo tin của Đỗ Hà cho người dùng tám trăm dặm
truyền tin nhanh chóng đưa về Trường An.
Sau khi Lý Thế Dân đọc
được mật tín, liền lộ ra biểu tình quả nhiên không vượt ngoài sở liệu
của trẫm, cười âm hiểm, cầm mật tín nói:
- Bãi giá, trẫm muốn đến Vệ Công phủ một chuyến, trẫm muốn đánh thêm vài cuộc cờ với Vệ Công…
Tại Vệ Công phủ Lý Thế Dân đem mật tín đưa cho Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh híp mắt, có chút mờ ảo, cầm thư đưa xa xa xem. Sau đó hai tay khép lại cũng không ngoài ý muốn, nói:
- Quả thế, có cừu tất báo, có hận tất trả. Đây là một trong những nhược
điểm của Hầu Quân Tập, Thanh Liên dùng mối thù của Hầu Quân Tập đem mình làm mồi, hấp dẫn Hầu Quân Tập tiến công, tạo cơ hội cho đại quân thắng
lợi. Biết rõ lẫn nhau có chút chênh lệch nhưng lại dám ngay mặt đón
chiến, đủ can đảm!
Lý Thế Dân có chút tự đắc cười nói:
- Trẫm đã nói tiểu tử kia sẽ không lùi bước, dùng thân mình làm mồi là chuyện tất nhiên thôi…
Lý Tĩnh nói:
- Mục tiêu chiến lược đúng là chuẩn xác không lầm, nhưng còn chưa đủ, Hầu Quân Tập giỏi về tấn công, muốn thủ cũng không phải chuyện dễ
dàng...thắng bại vẫn thật khó nói!
Lý Thế Dân cũng gật đầu cười nói:
- Kế tiếp chúng ta cũng không thể đoán trước. Cụ thể còn phải do bọn họ hành sự nơi tiền tuyến…
Mục đích chiến lược là phương lược đại thể, điểm này chỉ cần là kỳ tài quân sự biết nhìn xa trông rộng đều có thể mẫn cảm phát hiện.
Không
hề nghi ngờ Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh đều là những kỳ tài quân sự này.
Nhưng trừ phi tự mình ra chiến trận, kế tiếp khi chấp hành những chi
tiết trong chiến lược sẽ nảy sinh tình huống thế nào cũng không phải do
bọn họ có thể đoán trước!
Bọn họ có thể làm chỉ là chờ đợi tin tức.
- Nhưng mà…
Lý Thế Dân tự tin cười nói:
- Trẫm tin tưởng Mậu Công, tin tưởng Thanh Liên, với khả năng của bọn họ
nhất định có thể đánh bại Hầu Quân Tập, lấy được thắng lợi cuối cùng!
Ngữ khí của hắn tràn ngập lòng tín nhiệm đối với ái tướng của mình!