Bất tri bất giác, mũi tên của hắn càng ngày càng chuẩn, lực lượng cũng
càng lúc càng lớn. Có một lần, hắn ở trong nũi gặp một con gấu ngựa, đối mặt với gấu ngựa da dày thịt béo, mũi tên của hắn bắn vào tim của gấu
ngựa, uy lực to lớn, có thể thấy được.
Trong lịch sử cũng từng
ghi chép chuyện này, Đường Cao Tông đã một lần thử tiễn pháp của Tiết
Nhân Quý, Tiết Nhân Quý dương cung bắn một mũi tên, trực tiếp bắn thủng
một cái áo giáp có khảm năm tầng sắt điệp gia.
Tiết Nhân Quý thu hồi cung tiễn, bình tĩnh trấn định an bài phòng ngự, ngăn chặn lỗ hổng.
Đỗ Hà đã từ tiền tuyến lui về, càng nhiều thời cơ kịch chiến, càng làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi. Toàn thân cao thấp của hắn, máu chảy đầm đìa, cả
người giống như từ trong biển máu đi ra ngoài.
Dù sao hắn cũng là chỉ huy toàn quân, thời gian đứng ở tuyến đầu không dài, hắn cần phải
làm ra quyết định toàn cục, làm ra quyết đoán tương ứng.
Căn cứ
vào tình huống công thủ trước mắt, Đỗ Hà an bài quân lính trợ giúp rất
tốt, bổ cứu, làm cho trạng thái của binh lính đạt tới mức tốt nhất, tiếp tục tác chiến.
Nhìn thấy chiến trường hỗn loạn, trên mặt hắn
cũng không khỏi lộ ra một tia vui vẻ, tuy song phương lúc này khó phân
cao thấp, nhưng từ tình hình trước mắt mà phán đoán, bọn họ chiếm cứ ưu
thế rất lớn. Dù sao bọn họ là phương phòng thủ, bởi vì cái gọi là "Phu
chiến, dũng khí. Nhất cổ tác khí, lại mà suy, ba mà kiệt."
Thời gian công thủ trong chiến tranh càng dài, càng có lợi cho phương phòng thủ.
Nhưng mà Đỗ Hà cũng không dám khinh thường, càng không thể mang tâm may mắn,
hắn biết rõ Hầu Quân Tập giống như sói đói, đang từ nơi bí mật nào đó
nhìn chằm chằm vào bọn họ. Gia hỏa vừa ra tay là có thể phá giải tên nỏ
sắc bén nhất của Đường triều chờ hắn làm khó dễ, còn không biết tình
huống phía sau như thế nào.
Không thể không đề phòng.
Đề phòng Hầu Quân Tập cũng đặc biệt lưu lại một chiêu sát thủ.
...
Hầu Quân Tập đứng ở một ngọn đồi tương đối cao bao quát chiến trường, tuy
là đêm tối, nhưng trong doanh địa ánh lửa vẫn làm cho hắn thấy rõ tình
huống chiến đấu trong đáy mắt.
Hắn yên lặng cúi đầu nhìn, bóng
người rậm rạp chằng chịt, giống như con kiến dũng mãnh lao về phía
trước, mà ở trong quân doanh, một tên quân tốt, cũng tiến hành chống cự
quyết liệt.
Song phương lâm vào trạng thái giằng co.
- Khó được, thật sự là khó được.
Trên mặt Hầu Quân Tập mang theo nụ cười, trong miệng thì thầm tự nói:
- Đỗ Hà mất đi cung nỏ, vẫn còn năng lực này, không ngờ nổi, không ngờ nổi...
Cũng không biết là tán thưởng thật tình, hay vẫn là cái gì, dù sao lời này từ trong miệng nói ra, có một hương vị cổ quái.
- Đại tướng quân, đã chuẩn bị sẵn sàng...
Một thành viên tướng lãnh Tiết Duyên Đà đi tới bên cạnh Hầu Quân Tập, hắn
tên là Phạm Hạo, là một thanh niên tướng lãnh dũng mãnh thiện chiến của
Tiết Duyên Đà, tuy trong tất cả tướng quân của Tiết Duyên Đà, đối với vị Đại tướng quân Hầu Quân Tập này, có tâm bài xích. Nhưng bổn sự lãnh
binh tác chiến bày ra đó, không phục cũng không được.
Cho nên dù
có bất mãn, bọn họ cũng không dám cầm tính mạng ra đùa giỡn, thành thành thật thật nghe theo mệnh lệnh của Hầu Quân Tập, nghe theo hắn chỉ huy.
Hầu Quân Tập nói:
- Cứ như vậy đi, chờ một chút đã!
Phạm Hạo cũng không hiểu cách làm của Hầu Quân Tập, đấu pháp chiến thuật của Hầu Quân Tập hắn văn sở vị văn. Bọn họ tác chiến trước kia, ít nhất sẽ
có một mục tiêu, có thể Hầu Quân Tập cho bọn họ tiến công, không ngừng
tiến công, căn bản không có bất cứ lý luận chỉ huy gì, làm cho tất cả
tướng quân của Tiết Duyên Đà, cứ theo ý nguyện của mình mà lãnh binh
xung phong liều chết.
Đợi thêm nửa ngày, rốt cục nghe được mệnh lệnh xuất kích, nào biết kết quả vẫn chờ một chút.
Hầu Quân Tập cũng lười giải thích với bọn họ, mỗi một tướng quân đều có
phong cách chiến đấu của mình, Hầu Quân Tập tự nhiên cũng có.
Sở
trường của hắn là phác giác sơ hở, có thể phát giác ra vị trí yếu kém
nhất của địch nhân, sau đó thừa dịp định bệnh, muốn mạng của hắn, lợi
dụng điểm yếu này, cưỡng ép xé ra một vết nứt, mở rộng thành quả chiến
đấu, lấy được thắng lợi.
Hắn bảo tướng lãnh của Tiết Duyên Đà, tự do công kích, mà mình ở một bên xem cuộc vui, đương nhiên là chờ đợi
thời cơ, chờ đợi đối phương sơ hở sẽ xuất thủ trong lúc đó.
Nhưng mà năng lực của Đỗ Hà, La Thông, Tiết Nhân Quý vượt xa dự đoán của hắn, do ba người bọn họ tạo thành đội ngũ trước doanh, giống như một cái
thùng sắt, khó mà phá được, bởi vì tầm bắn tên của đối phương, cho nên
Hầu Quân Tập nhìn thấy một đường chiến cơ, ý định trong thời gian tốt
nhất, gặt hái thành quả thắng lợi, tự mình xuất kích.
Tiết Nhân Quý kịp thời xuất hiện, bổ sung cái lổ hổng này, thời điểm này, tại phát động công kích, đã mất đi ý nghĩa.
Hắn có kinh nghiệm chiến trường, cũng biết đạo lý "Nhất cổ tác khí, lại mà
suy, ba mà kiệt", hắn mặt như cổ bách, nhìn không ra biến hóa nào, nhưng trong nội tâm âm thầm sốt ruột.
Đột nhiên hắn nhạy cảm nhìn thấy bên phải có một ít buông lỏng, chống cự không lớn bằng lúc trước, chùi
chùi cái cằm, âm thầm cân nhắc:
- Nơi đó là địa phương Đỗ Hà dẫn
binh chống cự, theo thời gian chiến tranh mà tính, ổn như bàn thạch,
không hề có dấu hiệu buông lỏng. Hôm nay lại... Chẳng lẽ, là, hắn là chủ tướng, đương nhiên không thể vĩnh viễn tác chiến ở chiến trường.
- Người tới, cường công cánh phải, bức Đỗ Hà ra cho ta... Phạm Hạo, ngươi dẫn binh mã, hành quân lặng lẽ, chuẩn bị vòng qua đông doanh, chúng ta
đi đánh đông doanh...
Trời tối như mực, Khế Quân Hà Lực lãnh đại quân lặng lẽ tiến tới gần Tiết Duyên Đà.
Từ khi phụng mệnh của Đỗ Hà, lãnh binh ra doanh, Khế Bật Hà Lực đã phái ra năm mươi tên trinh sát, ở trên thảo nguyên tìm tòi hướng đi đại quân
Tiết Duyên Đà. Bản thân suất lĩnh phần quân đội quan trọng đi xa xa,
tránh phạm vi trinh sát đối phương phát hiện, để tránh bạo lộ hành tung.
Khế Bật Hà Lực mang theo binh mã xuất hiến đều là dũng sĩ bộ tộc, đều là
người Thiết Lặc, đồng tông với Tiết Duyên Đà, mà năm mươi tên trinh sát
cũng giống như vậy. Bọn họ cùng Tiết Duyên Đà có ngôn ngữ giống nhau,
tập tục giống nhau, lịch sử giống nhau.
Cho dù gặp gỡ trên đường, cũng có thể chào hỏi mấy câu trò chuyện hơn mấy câu, cho nên lẫn nhau
không có bao nhiêu lòng nghi ngờ, càng không hoài nghi đối phương là
Đường binh.
Rất nhanh những trinh sát này thăm dò được hướng đi đại quân Tiết Duyên Đà, quay trở về báo cáo Khế Bật Hà Lực.
Khế Bật Hà Lực mượn nhờ ban đêm, lặng lẽ tiềm phục tại phụ cận, nhìn thấy
thủ vệ quân doanh Tiết Duyên Đà cũng không sâm nghiêm, trong mắt lóe ra
hào quang giống như sói hoang đồng cỏ.
Đều là dân tộc trên thảo nguyên, đối với đánh đêm, Khế Bật Hà Lực rất có tâm đắc.
Hắn triệu tập tướng tá trong quân, hạ đạt mệnh lệnh trước lúc tác chiến:
- Toàn quân chia làm mười tổ, mỗi tổ năm trăm người. Tất cả hợp lại tràn
vào công kích, bốn trăm người giết địch, một trăm người phóng hỏa, làm
loạn quân tâm...
Mục đích tác chiến của Khế Bật lần này, dùng
giết địch làm chính, địch nhân chết càng nhiều, ý nghĩa của trận chiến
này cũng đạt được.
Đỗ Hà chưa từng có nghĩ tới dùng năm ngàn binh mã này, có thể chiến thắng bảy vạn đại quân Tiết Duyên Đà.
Đánh đêm là một loại chiến thuật, có rất nhiều trong tiểu thuyết, lợi dụng
đánh đêm, mở rộng gấp mười lần, một lần tập kích bất ngờ có thể lấy
nhiều thắng ít, dùng nhược khắc cường, kỳ thật đây đều là hư ảo, giả
dối.
Đỗ Hà trước khi tiếp xúc với quân sự, cũng cho là như vậy, nhưng tiếp xúc hắn mới biết sai lầm đang sợ tới cỡ nào.
Đánh đêm có thể đạt hiệu quả, toàn bộ quy cho năng lực của tướng địch, gặp
gỡ đồ ngốc, có lẽ có thể thật sự một trận phá địch, nhưng hai quân giao
phong, vĩnh viễn còn lâu mới có thể đem hi vọng ký thác vào một tên
tướng quân não tàn.
Có lẽ mọi người đều có nghe nhiều về trận
Tiêu Dao Tân, đều nói Trương Liêu đánh đêm đại phá mười vạn binh của Tôn Quyền. Nhưng trên thực tế một trận chiến này chỉ thành công đánh đêm
một lần, hiệu quả cũng không rõ rệt. Trong lịch sử Trương Liêu tập kích
bất ngờ Tôn Quyền, lúc đầu lấy được hiệu quả nhất định, nhưng Tôn Quyền
không phải cạn dầu đèn, rất nhanh liền ổn định trận thế, hơn nữa lợi
dụng ưu thế binh lực, vây khốn ngược Trương Liêu, Trương Liêu dựa vào
dũng mãnh, phi thường anh dũng chém giết mới phá vòng vây mà ra, trở về
Hợp Phì.
Nếu như thảo luận Tam Quốc Diễn Nghĩa, Trương Liêu là đồ ngốc, tử chiến đến cùng, tin tưởng sáng sớm ngày thứ hai, Tôn Quyền đã
giẫm lên đầu của Trương Liêu, đứng trên thành Hợp Phì xem mặt trời mọc.
Mục đích của Trương Liêu đánh đêm là tiêu hao quân địch, thấy tốt thì đánh, lần này Đỗ Hà cũng giống như vậy.
Khế Bật Hà Lực vung tay lên, năm ngàn kỵ sĩ hào không một tiếng động nhảy
lên lưng ngựa, bọn họ cũng hóa thành một đạo cầu vòng bay thẳng vào đại
doanh Tiết Duyên Đà.
Binh sĩ Tiết Duyên Đà cũng không phải làm
bằng sắt, ban đêm tại đây rét lạnh, trừ binh lính tuần tra bên ngoài,
mỗi người đều tiến vào trướng bồng, tránh rét. So về cương vị công tác,
binh sĩ tuần tra của Tiết Duyên Đà, đều lười nhác hơn nhiều. Bọn họ chỉ ở nhờ một đêm, căn bản không có cái gì thiết kế phòng ngự, cũng không thể đoán được quân Đường lại đột kích vào lúc này.
Khế Bật Hà Lực là người dũng mãnh thiện chiến, cầm cung tiễn, xung trận ngựa lên trước, trước nhất nhảy vào địch doanh.
Phát giác tình huống không đúng, binh sĩ tuần tra thổi tù báo động, vèo một
tiếng, một mũi tên nhọn, bắn trúng cổ binh sĩ tuần tra. Mũi tên có uy
lực kinh người, trực tiếp đâm thủng cổ của hắn, mũi xuyên qua một nửa,
Khế Bật Hà Lực có thể liên xạ ba mũi tên, tiễn vô hư phát, không phát
nào hụt, người lớn lên trên thảo nguyên, có ai không tinh thông tiễn
pháp chứ?
Nhảy vào trong doanh, Khế Bật Hà Lực thu hồi cung tiễn, múa Lang Nha Bổng đen nhánh, gào thét xông về phía trước.
Người trong thảo nguyên bởi vì ban đêm thường bị dã thú tập kích, đối với
nguy hiểm có lòng cảnh giác nhất định, cho dù đang ngủ, cũng không có
ngủ như chết. Trong doanh trại, chỉ cần có một tiếng động, là bọn họ
bừng tỉnh, nhao nhao đứng dậy nghênh địch.
Đao kiếm là vật bất ly thân của bọn họ từ trước tới nay, lao ra khỏi doanh trướng đã có thể chiến đấu.
Nhưng sau khi bọn họ lao ra khỏi, nhất thời há hốc mồm.
Thì phát hiện người xung phong liều chết đều là người một nhà, bọn họ đều
có cách ăn mặc giống người Thiết Lặc, trang phục của người Thiết Lặc, có trời mới biết ai là địch nhân ai là quân đội bạn?
Trước hết nhất còn có thể phân biệt ra được kỵ binh địch nhân xung phong là ai, nhưng
kỵ binh của Tiết Duyên Đà, song phương giao thoa hỗn chiến cùng một chỗ, hoàn toàn không phân rõ ai là ai.
Khói đen bốc lên dày đặc, hỏa
diễm lan ra rất nhanh, đã có một bộ phận doanh trướng bị quân của Khế
Bật đốt, chiến mã đang tháo chạy điên cuồng, tiếng rống vang lên khắp
nơi, liên tiếp, nhất thời huyên náo cả nơi đóng quân.
- Tặc tử thật can đảm!
Lúc này, một thân cao tám thước, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, một đại hán dị
tộc cầm cây tam xoa, lớn tiếng gọi lên, dùng thế sét đánh lôi đình đánh
về Khế Bật Hà Lực.
Hắn nói ngôn ngữ Đột Quyết.
Khế Bật đương nhiên nghe hiểu, cười một tiếng dài:
- Kẻ hèn này ăn gan báo...
Khua Lang Nha Bổng lên đối chọi gay gắt.
Mỗi khi binh khí giao nhau, phát ra âm thanh điếc tai. Đại hán dị tộc kia
ăn không ít thiệt thòi, giống như bị trọng thương, liền lùi lại năm
bước, không môn mở rộng ra.