Sắc mặt Đỗ Hà thật nghiêm túc, cũng không phải đang nói đùa.
Tiết Nhân Quý luận kinh nghiệm còn kém Khế Bật Hà Lực, nhưng tiềm lực tài
năng còn hơn xa Khế Bật Hà Lực, liền hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Đỗ Hà, thất thanh:
- Vây điểm đả viên…
Đỗ Hà gật đầu, đúng là vây điểm đả viên.
Hầu Quân Tập đã ý thức được Đỗ Hà cùng Lý Tích chuẩn bị dùng chiến thuật
tiến công lẫn phòng thủ, cho nên hắn dự định bọc đánh Đỗ Hà, khiến Lý
Tích đến cứu viện cũng bị rơi vào cuộc chiến. Đỗ Hà là con rể của Lý Thế Dân, là nhi tử của tể tướng Đại Đường, lại có thêm hơn hai vạn binh mã
tồn tại, Lý Tích quyết không thể nào bỏ mặc Đỗ Hà lâm vào trùng vây mà
ngồi yên thờ ơ.
Tiến công là lựa chọn duy nhất của Lý Tích, Hầu
Quân Tập am hiểu nhất chính là dã chiến, nếu Lý Tích cùng hắn triển khai dã chiến, không khác gì lấy sở đoản của mình đấu chiến với sở trường
của kẻ địch.
Hắn không lựa chọn hiện tại tấn công, chỉ vì băn
khoăn Khế Bật Hà Lực hiểu biết về Tiết Duyên Đà binh mã, muốn đem Đỗ Hà
vây khốn Tiết Duyên Đà ít nhất phải xuất động toàn quân, đây cũng có ý
nghĩa dùng tám vạn đại quân tác chiến ngay trong những ngày mưa gió dữ
dội này.
Dưới loại hoàn cảnh tệ hại hiện tại, tác chiến trong
ngày mưa cho dù đạt tới mục đích chiến thuật nhưng tám vạn đại quân ít
nhất cũng sẽ vì khí hậu ảnh hưởng mà mất đi bảy thành sức lực chiến đấu. Hầu Quân Tập còn chưa tự cao tới mức dưới loại tình huống này hắn còn
có thể lợi dụng chiến thuật vây khốn đánh viện binh uy hiếp được sự tồn
tại của Đỗ Hà lẫn Lý Tích.
Cho nên hắn phải đợi thêm một thời gian, chờ mong sau khi trời tạnh mưa.
Ba vạn quân tiên phong của Đỗ Hà trải qua cuộc chiến mở màn bỏ qua người
bị thương lẫn tử vong, chỉ còn lại hai vạn chiến lực. Trên thảo nguyên
lại không có nơi thủ, thật sự không thể sánh được với tám vạn đại quân
của Tiết Duyên Đà. Khi đại quân của Lý Tích còn chưa kịp chạy tới cứu
viện, hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là lui quân, nhanh chóng
tụ họp cùng đại quân chủ lực.
Như vậy mới có thể tránh được nguy cơ nảy sinh.
Về phần khí trời quỷ quái hiện tại, Đỗ Hà có nghĩ qua, lui quân trong đêm
mưa tuy mang đến ảnh hưởng cho quân tiên phong, nhưng bất kể như thế nào so sánh với việc bị vây khốn bị Hầu Quân Tập một ngụm nuốt trọn vẫn còn tốt hơn.
Sơ Đường không có tướng vô năng, hoài nghi của Đỗ Hà thật nhanh đều được các tướng lĩnh thừa nhận.
Chúng tướng đều đồng ý lui quân.
Nhưng ở quá trình thời gian nào quyết định lui quân cũng hơi có chút phân
tranh, có người nói nên nhanh chóng, có người nói nên chờ ngay đêm mưa
gần tạnh, có thể giúp tướng sĩ chịu chút ít khổ sở.
Cuối cùng Đỗ Hà quyết định đã lui quân, sớm một chút tốt hơn một chút, nên quyết định suốt đêm thu doanh.
Vì cần nhanh chóng lui quân, Đỗ Hà quyết định ném bỏ hết thảy dụng cụ, mỗi người chỉ đem thức ăn cho hai ngày, còn lại lương thực đều nấu lên cho
toàn bộ quân tốt ăn no nê, nếu ăn không hết thì phá hủy. Ngay cả lều
trại họ cũng không cần, toàn bộ đều tiêu hủy trước khi rời đi.
Vì bảo đảm an toàn, Đỗ Hà riêng phái người chạy đi báo với Lý Tích một tiếng, để cho hắn tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.
Vào đêm đó, Đỗ Hà liền dẫn quân tiên phong lặng lẽ rút khỏi doanh trại.
Có lẽ ơn trời phù hộ hoặc vì điều gì khác, trước khi Đỗ Hà ra lệnh rút
doanh, ba ngày mưa dữ dội bỗng nhiên ngoài ý muốn yếu bớt. Càng ly kỳ
chính là trên bầu trời lại hiện ra bóng dáng ánh trăng, ánh trăng trong
đêm mưa trên thảo nguyên chính là kỳ quan vô cùng hiếm thấy, không thể
không nói thế gian quả nhiên có thật nhiều việc lạ.
Mưa lưa thưa, áo tơi phủ trên người, đã xem như có được hiệu quả nhất định. Ánh trăng bao phủ, ánh sáng mỏng manh chiếu sáng mờ mờ đường đi.
- Trời phù hộ chúng ta…
Đỗ Hà hô nhỏ một tiếng, lập tức truyền lệnh toàn quân rút lui, hắn cho
tướng sĩ bị thương đi trước, chính mình dẫn theo binh mã thiếp thân ở
phía sau tùy thời ứng phó truy binh của Tiết Duyên Đà.
Hiện tại
trong lòng Đỗ Hà cảm thấy có chút quái dị, nếu truy binh của Tiết Duyên
Đà hiện ra, vậy ý nghĩa phán đoán của hắn không sai lầm, hắn đã làm ra
quyết định sáng suốt nhất, nhưng cũng có nghĩa bọn họ phải chống cự thế
công điên cuồng của Hầu Quân Tập. Nếu như truy binh của Tiết Duyên Đà
không xuất hiện, vậy xem như hắn đã tính toán sai lầm, làm mệt mỏi toàn
bộ tướng sĩ trong đêm mưa. Nhưng dù sao Đỗ Hà vẫn hi vọng đoạn đường lui quân này thật sự có thể bình yên vô sự.
Nhưng trời không hộ lòng người, ngay trên đường rút lui, trên bầu trời liền truyền tới tiếng báo động mạnh mẽ của Mãnh nhi.
Thác Bạt Vô Song kinh hô:
- Đến rồi, quân địch đến rồi…bọn hắn đánh tới từ hướng tây!
Đỗ Hà chợt ngẩng ra, ở trong tích tắc hắn đã minh bạch được sự việc.
Hầu Quân Tập đúng là danh tướng bất hư truyền, trời vừa đổ mưa cũng đã phát hiện ẩn hoạn của Đường quân hiện tại, tính toán sử dụng chiến thuật vây khốn đánh viện binh, đem bọn họ một lưới đánh hết. Nhưng hắn cũng lo
lắng Đỗ Hà suy đoán ra việc này, sẽ lui quân trước tiên, làm cho toàn bộ mưu kế của hắn đều thất bại trong gang tấc. Trải qua cuộc chiến bại lần trước Hầu Quân Tập đã không còn dám xem thường Đỗ Hà, cũng không dám
xác định Đỗ Hà không biết vấn đề này. Vì muốn thi hành chiến thuật tốt
nhất, ngay đêm hôm đó hắn lợi dụng trời mưa đem một bộ phận chiến mã
vòng tới hướng tây nam quân doanh của Đỗ Hà. Vừa có thể dự phòng Đỗ Hà
lui quân, vừa có thể đợi sau khi trời mưa đã tạnh bằng tốc độ nhanh nhất cắt đứt đường lui của Đỗ Hà, thi hành chiến thuật vây đánh, một công
đôi việc.
Hắn đã sớm hạ thám báo ở một nơi bí mật gần đó theo dõi từng cử động của Đỗ Hà.
Tuy Mãnh nhi là thần ưng, nhưng ưng dù sao cũng là sinh vật hoạt động ban
ngày, ở ban ngày ánh mắt của nó có thể nhìn thấy mục tiêu hơn mười dặm,
nhưng ở ban đêm tầm mắt của nó sẽ bị màn đêm ảnh hưởng, chỉ có thể nhìn
thấy vật thể ở gần, huống chi mấy ngày nay lại rét lạnh đến như thế, mưa còn dữ dội như vậy. Mãnh nhi bị màn đêm khí hậu lẫn mưa gió ảnh hưởng,
hành động của Hầu Quân Tập nó không nhìn thấy được.
Suy nghĩ từng chi tiết liền thấy cũng không khó suy đoán, hiện tại Đỗ Hà càng phải suy nghĩ cẩn thận cách ứng phó.
Giả như hiện tại hắn ra lệnh bỏ chạy, trước khi quân tiên phong kịp hội hợp cùng quân đội của Lý Tích cũng đã bị Hầu Quân Tập tiêu diệt toàn quân.
Nhưng nếu như hắn ra sức nghênh chiến, ít nhất có thể đảm bảo cho những
thương binh đang thối lui có cơ hội chạy trước.
Đỗ Hà lập tức không chút do dự quyết đoán hạ lệnh nghênh chiến truy binh của Tiết Duyên Đà.
Tuy rằng Lý Tĩnh luôn mãi cường điệu cấm tiệt không cho phép hắn đánh dã
chiến với Hầu Quân Tập, nhưng theo tình hình bây giờ đã không còn cơ hội cho hắn được lựa chọn.
Vô luận kinh nghiệm hay tài năng của Hầu
Quân Tập đều là nhất lưu đương thời, lợi dụng cơn mưa lớn lần này đã làm Đỗ Hà không thể không đối mặt hắn ứng chiến.
Mạch đao quân
nghênh địch phía trước, thương binh, đao thuẫn binh tiếp theo, đệ tam
túng đội dùng Đường nỏ chuẩn bị nghênh địch, La Thông suất lĩnh kỵ binh
bảo hộ bên trái, Khế Bật Hà Lực tướng quân suất lĩnh kỵ binh bảo hộ bên
phải…chuẩn bị nghênh địch…
Đỗ Hà ngoại trừ từ chỗ Lý Tĩnh học
được chiến thuật mưu lược, cũng theo Lý Thế Dân học một ít bản lĩnh bày
binh bố trận. Lý Thế Dân dụng binh dùng mưu cũng đều giỏi như nhau, vừa
có thể như Lý Tĩnh quyết thắng ngàn dặm, vừa có thể như Hầu Quân Tập bày binh bố trận, tồi hung khắc địch. Bản lĩnh xông pha chiến đấu của hắn
so với Hầu Quân Tập thiện chiến còn hơn hẳn một bậc.
Đỗ Hà không dám nói học được tinh túy của Lý Thế Dân, nhưng ba phần bản lĩnh vẫn phải có.
Hắn lập tức nhắm vào ưu khuyết điểm của binh mã Tiết Duyên Đà tiếp thu chiến thuật chính xác nhất.
Nhưng trận thế còn chưa bố trí xong, truy binh của Tiết Duyên Đà đã giết tới.
- Nằm xuống… Dũng sĩ thảo nguyên, đột kích! Cho Đường nhân dùng máu tươi
của bọn hắn, đến hiến tế thiên thần, thành toàn danh vũ dũng của chúng
ta!
Phạm Hạo mang binh xung phong, trong đôi mắt nâu ngẩng cao
chiến ý. Hắn vừa hô lên, quân tốt Tiết Duyên Đà liền rít gào, tựa như
ngàn vạn đầu lang đang gầm rú. Theo tiếng hô rung trời, bọn hắn nhanh
như gió xông tới trận địa của Đỗ Hà.
Năm trăm bước, hai trăm năm mươi bước, hai trăm bước…
Không cần ra mệnh lệnh gì, quân tốt Tiết Duyên Đà đã lấy ra cung tên, trước
khi giáp mặt giao chiến với địch nhân bắn ra một vòng tên, khiến hỗn
loạn địch trận, là chiến thuật mà bọn hắn thường xuyên sử dụng. Nhưng
đúng ngay lúc này, Phạm Hạo bỗng nhiên phát hiện mạch đao quân của kẻ
địch chợt tách ra, lộ ra đội ngũ cầm nỏ tiễn rậm rạp sau lưng!
Nỏ tiễn bắn tung đầy trời xuyên đến!
Phạm Hạo líu lưỡi, lúng túng hô lên, tầm bắn của Đường nỏ nhiều nhất đạt tới ba trăm bước, nhưng hiện tại khoảng cách hai bên chỉ không tới hai trăm bước, muốn thối lui ra sau cũng đã không còn kịp nữa.
Trong phút chốc nỏ tiễn truy hồn đoạt mệnh xuyên thấu binh sĩ lẫn chiến mã, vừa
mới tiếp xúc liền có hơn ba trăm danh kỵ binh đột tử ngay tại chỗ, kỵ
binh Tiết Duyên Đà lập tức bi ai, đầu trận biến thành một mảnh hỗn loạn.
- Bám chặt bọn hắn, không được lơi lỏng!
Hai mắt Đỗ Hà tỏa sáng, nỏ tiễn vĩnh viễn là lợi khí sắc bén đối phó dân
tộc thảo nguyên. Kỳ thật không cần hắn hạ lệnh, những cung nỏ binh được
huấn luyện đầy kinh nghiệm cũng đã tự động chỉnh sửa nhịp bắn, ở khoảng
cách này một khi bị nỏ tiễn liên hoàn bắn ra, dù tốc độ của kỵ binh kẻ
địch cao bao nhiêu cũng không cách nào giãy thoát!
Trong lòng
Phạm Hạo như rướm máu, trong đầu hắn cũng nhớ được lời nói của Hầu Quân
Tập, nếu bị Đường triều nỏ tiễn cuốn lấy, cách đối phó hữu hiệu nhất
chính là liều mạng tổn thất tiến lên xáp lá cà cùng Đường quân, như vậy
nỏ tiễn của Đường quân cũng không cách nào tiếp tục phát huy ra uy lực.
Nếu không làm vậy sẽ càng bị tổn thương trí mạng hơn nữa, vì thế hắn cắn chặt răng, rít gào chỉ huy binh tướng dùng thân thể làm thịt tường tiến thẳng tới.
Binh mã Tiết Duyên Đà cũng dũng mãnh không sợ chết,
lúc này tuy rằng thương vong cực kỳ thảm thống nhưng những người khác
cũng giống như điên cuồng, không chút rụt rè sợ hãi anh dũng tràn lên
phía trước.
- Mạch đao quân, lên!
Thấy binh mã của Tiết Duyên Đà sắp vọt tới gần, mạch đao quân liền như thiết tháp chống đỡ lên tuyến đầu.
Cơ hồ cùng một thời gian, La Thông, Khế Bật Hà Lực đều suất quân tiếp xúc cùng kẻ địch, triển khai đánh cận chiến kịch liệt.
Đỗ Hà yên lặng nhìn tới, bóng người rậm rạp, đang không ngừng dũng mãnh
lao tới. Ở trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, vạn danh quân tốt cuồn cuộn không ngừng che kín cả chiến trường, đang hướng quân địch mãnh công
tới, lấy công đối công, vạn phần kịch liệt.
Trong lòng Đỗ Hà thầm lo lắng, hiện tại ngoại trừ mạch đao quân chiếm cứ ưu thế, hai bên trái phải đều hiện ra trạng thái giằng co, song phương đều đang kiệt lực
tránh bị tổn thương quá nặng, đồng thời đều đang chờ thời cơ cắn vào yếu hại của đối phương.
Nhìn qua Đường quân giống như đang chiếm thượng phong, kỳ thật không phải.
Hầu Quân Tập lâm trận chỉ huy, kinh nghiệm tác chiến vượt xa Đỗ Hà, đánh dã chiến cùng hắn thật khó thể chiếm cứ ưu thế. Muốn tranh thủ tìm được sơ hở của đối phương trước khi Hầu Quân Tập phát hiện ra sơ hở của Đường
quân càng thêm ngàn vạn khó khăn.
- Làm sao bây giờ?
Đỗ Hà không ngừng suy nghĩ thật nhanh, nếu Hầu Quân Tập tự mình xuất chiến, vậy ý nghĩa mình đã bại…
Khoan khoan…
Chờ hắn xuất chiến?
Vì sao ta không xuất chiến trước?
Dùng chiến thuật nguyên thủy nhất ngu ngốc nhất đối chiến cùng Hầu Quân Tập, để cho hắn chỉ lo dây dưa với mình, như vậy hắn đâu còn cơ hội ở một
bên quan sát tìm ra sơ hở của Đường quân nữa?