Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 133:




Tô Cẩm Lê nhanh chóng tiếp nhận sự việc mà không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào, chỉ im lặng ở trong phòng.
Cậu im lặng ngồi một lúc rồi nói với Địch Địch: “Tôi đang ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, mệt quá nên muốn ngủ tiếp. Ban ngày cậu đừng đến đây.”
“Được rồi, đói thì gọi cho tôi.” Địch Địch lập tức đồng ý, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình thường của Tô Cẩm Lê liền rời đi.
Sau khi Địch Địch rời đi, hắn thay một bộ quần áo khác, điều chỉnh lại diện mạo, đứng dựa vào tường gửi tin nhắn cho An Tử Yến: Có tin tức gì không?
An Tử Yến tựa hồ cũng dậy rất sớm, nói: Vẫn không cho phép gặp.
Tô Cẩm Lê: Tìm một nơi không có người.
An Tử Yến: Em định làm gì?
Tô Cẩn Lật: Làm theo lời em nói.
An Tử Yến: Được.
Tô Cẩm Lê đứng ở bên tường, đợi một lúc, tìm một con dao, rạch ra lòng bàn tay của mình, vẽ một chữ phù văn trên tường bằng ngón tay còn lại dính đầy máu của chính mình, sau đó niệm quyết trong miệng, nhanh chóng bước vào trận pháp
Sau khi đi ra, Tô Cẩm Lê cảm thấy cả người đau như xé rách.
Thể chất cậu không được, khó chuyển dịch không gian, lần này c**ng bức dịch chuyển, quả thực chính là tước đi một nửa công lực của Tô Cẩm Lê.
An Tử Yến thấy Tô Cẩm Lê đi ra, kinh ngạc vô cùng.
Họ không ở cùng một thành phố, nhưng Su Jinli lại đi tới như thế này, trên tay đầy máu, sắc mặt cũng rất kém.
“Sao em lại bị thương?” An Tử Yến lo lắng bước tới.
“Không sao, em sẽ tự mình chữa trị, anh giúp em cầm máu, sau đó đưa em đến nơi An Tử Hàm đang bị giam.”
An Tử Yến hành động rất nhanh nhẹn, lập tức sai người mang đồ băng bó tới, sau đó nói với Tô Cẩm Lê: “Không được, bọn họ căn bản không cho vào, đã bị người khống chế cục diện, sự việc lại nháo lớn, anh vận dụng quan hệ còn không thể nào vào được.”
“Em không cần, em sẽ ẩn thân, em có thể đi vào hỏi cậu ấy chuyện như thế nào.” Tô Cẩm Lê tùy ý nắm chặt nắm tay, vội vàng nói.
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê, “Em xác định hiện tại mình không sao chứ?”
Chịu đựng cơn đau toàn thân Tô Cẩm Lê, kiên định nói: “Em xác định.”
“Được.” An Tử Yến cũng không nói nhảm, nếu Tô Cẩm Lê đã tới đây,anh không thể để cho công sức của Tô Cẩm Lê trở nên uổng phí.
Anh mang theo một ít băng gạc, nhanh chóng giúp Tô Cẩm Lê xử lý miệng vết thương, đồng thời nói tình huống bên kia.
Tô Cẩm Lê toàn bộ đều nhớ kỹ, băng bó xong ẩn thân đi ra ngoài cùng An Tử Yến.
An Tử Yến không tự mình đi, mà phái người đi cục cảnh sát một chuyến hỏi, hiện tại An Tử Yến chỉ cần xuất hiện, sẽ có một đám phóng viên vây công.
Tô Cẩm Lê nhân cơ hội cùng người kia đi vào, sau đó cậu sẽ tự mình đi tìm An Tử Hàm.
Tô Cẩm Lê có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cậu dùng trạng thái ẩn thân đến nơi công cộng, còn đi lại ở đây, sợ đột nhiên xuất hiện sẽ hù dọa người khác.
Tuy nhiên, sự quan tâm của cậu đối với An Tử Hàm khiến cậu không bận tâm đ ến những chuyện này, cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm được An Tử Hàm.
Cuối cùng, cậu tìm thấy An Tử Hàm trong căn phòng nhỏ nơi cậu ấy bị giam giữ, sau khi lẻn vào, liền thấy An Tử Hàm ôm đầu gối, ngồi ở góc khuất, thần sắc suy sụp.
Tô Cẩm Lê chờ người đưa cơm sau khi rời khỏi đây, ngẩng đầu nhìn, phát hiện nơi này thế mà lại không có cameras, không khỏi kinh ngạc.
Nhưng sao khi cửa đóng cậu vẫn hiện thân, để ngừa vạn nhất, phóng thích âm khí để mình sẽ không bị quay đến, lại có thể làm An Tử Hàm nhìn thấy cậu, sau đó chạy tới cạnh An Tử Hàm, khẩn trương hỏi: “Tử Hàm, cậu không sao chứ?”
An Tử Hàm thấy Tô Cẩm Lê thì hoảng sợ, cả người đều ngây dại: “Cậu…… sao cậu lại đột nhiên xuất hiện?”
“Không có thời gian giải thích, cậu nói tôi biết chuyện như thế nào.” Tô Cẩm Lê ngồi xổm trước mặt An Tử Hàm hỏi, lấy bút ghi âm trong túi ra.
An Tử Hàm nhìn thấy Tô Cẩm Lê không nhịn được, rưng rưng nước mắt hỏi Tô Cẩm Lê: “Tôi bị bọn đó đánh hỏng đầu rồi sao? Tôi bị ảo giác sao?”
“Họ đánh cậu?”
“Bọn họ rất nóng lòng, muốn tôi thừa nhận ký tên. Nếu tôi từ chối, họ sẽ đánh tôi. Cậu không để ý thấy ở đây không có giám sát sao?” An Tử Hàn vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: “Đám khốn nạn đó, dùng côn điện……”
“Cậu nói tôi hôm đó rốt cuộc là như thế nào.”
“Tôi không làm gì cả!” An Tử Hàm cường điệu chuyện này, “Cùng ngày đó anh em tôi gọi điện thoại mời đi sinh nhật cậu ta, tôi vốn dĩ không nghĩ đi, kết quả cậu ta nói khích tôi, nói tôi thành đại minh tinh liền không để ý tới bọn họ, tôi liền đi. Sau khi đến họ còn mang theo mấy cô gái, tôi không để trong lòng, trước kia chúng tôi cũng mang con gái theo, cũng luôn có người dán lên người tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Chắc là tôi bị dụ uống rượu, tôi nghĩ mình uống hơi nhiều rồi nên nhắn tin cho trợ lý rời đi, nhưng điện thoại lại bị giật, tôi rất khó chịu. Rốt cuộc trong đó có rất nhiều bí mật! Tôi muốn lấy lại họ lại không đưa tôi, tôi lấy chai rượu đập lên đầu người đó, cướp lại điện thoại phải đi, kết quả bị người bịt mũi bằng khăn tay ướt tẩm thuốc, vài người cùng làm, tôi không thể giãy giụa.”
An Tử Hàm nói xong liền giơ tay lên, để Tô Cẩm Lê nhìn mu bàn tay mình: “Tôi biết sẽ có chuyện không hay nên cố ý bò ra ngoài, tay cào vào góc tường, nhưng vẫn là bị ấn ở đó.”
“Cậu bảo đảm điều cậu nói là thật?”
“Tôi bảo đảm, tôi không phải người uống rượu sẽ quên, bọn họ vốn dĩ cho rằng có thể để tôi chủ động tìm một cô gái, kết quả tôi không làm ai, bọn họ liền tới chiêu này. Khẳng định đã dự mưu sẵn, nếu không loại đồ này ai lại đi chuẩn bị trước được? Nhất định là tên khốn Cảnh Văn. Bọn họ nóng lòng muốn tôi nhận, còn sợ tôi ra ngoài thấy anh trai, anh ấy sẽ giúp tôi rửa oan rồi.”
Nhưng lúc An Tử Hàm có thể nhìn thấy An Tử Yến, chuyện này đã nháo ồn ào huyên náo, không có cách nào xoay chuyển tình thế.
Lúc ấy An Tử Hàm đã ném mặt mũi, toàn bộ nhóm đều bị liên lụy.
Trên thực tế, việc này thật sự đã được điều tra cẩn thận, có chút manh mối sẽ sớm lật lại, nhưng bọn họ cố tình không kiểm tra xem An Tử Hàm có bị chuốc thuốc hay không, nhất quyết trì hoãn thời gian, sự tình lại thành ra như thế này.
“Tôi tin cậu.” Tô Cẩm Lê nói xong giơ tay xoa đầu An Tử Hàm, “Cậu yên tâm, tôi khẳng định sẽ giúp cậu.”
“Tay cậu sao vậy? Sao lại bị băng?” An Tử Hàm rất nhanh chú ý đến tay Tô Cẩm Lê.
“Không có việc gì, bị thương nhẹ.” Tô Cẩm Lê mơ hồ trả lời, sau đó lại hỏi thêm mấy chuyện, chú ý thấy bên ngoài có hai luồng dương khí đang hướng về bên này đi tới, Tô Cẩm Lê lập tức nói với An Tử Hàm, “Tôi đi trước, có người tới.”
An Tử Hàm gật gật đầu, sau đó liền thấy Tô Cẩm Lê biến mất trong không khí.
Cậu cảm thấy mình thật là bị đánh đến choáng váng rồi.
Tô Cẩm Lê nhanh chóng đi ra ngoài cùng lúc với hai người đó bước vào. Sau khi chạy ra khỏi đồn cảnh sát, cậu suy nghĩ một lúc, ở trạng thái ẩn thân thử đi ghi hình, lại tìm một chỗ không người hiện thân, phát hiện video vẫn xem được.
Xác định những việc này xong, cậu liên hệ An Tử Yến, An Tử Yến thực mau phái người tới đón cậu.
Tài xế tới cũng rất bối rối, đến nơi, An Tử Yến bảo anh ta mở cửa sau, sau khi mở ra đợi một lúc, An Tử Yến lại đi lên bảo anh ta quay lại.
Đến nơi, An Tử Yến lại bảo anh mở cửa sau lần nữa, điều này khiến anh cảm thấy này quả thực là nghi thức của người giàu.
Vì thế, Tô Cẩm Lê thuận lợi xuống xe, trở lại phòng An Tử Yến.
Sau khi vào khỏi ẩn thân, đem bút ghi âm giao cho An Tử Yến, đồng thời nói: “Dẫn em qua chỗ Cảnh Văn, em muốn tìm một ít chứng cứ.”
An Tử Yến đầu tiên nghe đoạn ghi âm, sau khi nghe xong, sắc mặt trở nên u ám, rõ ràng là rất tức giận.
“Em định làm gì?” An Tử Yến hỏi cậu.
“Em có thể quay video khi ẩn thân. Mặc dù không thể kết nối Internet hoặc thực hiện cuộc gọi, nhưng video đó sau khi khôi phục có thể được sử dụng. Nếu Cảnh Văn có thể đàm luận về An Tử Hàm em có thể quay được, đây là chứng cứ trực tiếp.”
“Đầu tiên, không thể ghi hình, phải dùng ghi âm, nếu không góc độ của em sẽ cảm thấy thực giả, ghi âm còn được. Thứ hai, anh nghe nói Cảnh Văn gần đây hình như là xuất ngoại tị nạn, khoảng cách hơi xa, anh phái phi cơ trực thăng đưa em qua. Quan trọng nhất chính là thể trạng của em, có vấn đề gì không?”
“Em còn tốt, anh nói cho em địa điểm, em tự qua, bọn họ đang đánh An Tử Hàm, em không muốn kéo dài thời gian, anh cũng vội ngẫm lại biện pháp.”
“Anh sẽ, nhưng em không thể……”
An Tử Yến nói còn chưa nói xong, Tô Cẩm Lê đã cởi băng vải trên tay, lại dùng máu vẽ một lá bùa, quay đầu lại rất nghiêm túc nói với An Tử Yến: “Cho em địa chỉ.”
An Tử Yến đã hiểu tại sao Tô Cẩm Lê bị thương, hai mắt đỏ bừng, trong lòng đau xót.
Sự mệt mỏi trong hai ngày này có lẽ là chưa từng có, An Tử Yến sắp nổi điên.
Bây giờ anh phải lo lắng cho người yêu của mình.
Anh trầm mặc một hồi, cuối cùng cho Tô Cẩm Lê địa chỉ, cuối cùng nói một câu: “Lượng sức mà làm, anh sẽ nghĩ cách.”
“Được.” Tô Cẩm Lê trả lời sau, liền đi vào trận pháp.
Tô Cẩm Lê rời đi sau đó không lâu, Ô Vũ dưới sự che chở của mọi người đi đến khách sạn của An Tử Yến, sau khi bước vào hỏi An Tử Yến: “Sao lại thế này?”
An Tử Yến giọng nói có chút khàn khàn vì tức giận nên ném chiếc bút ghi âm cho Ô Vũ, để Ô Vũ tự nghe.
Ô Vũ nghe xong sắc mặt xanh mét, có vẻ đã sớm đoán ra là chuyện tốt Cảnh Văn làm.
“Tôi đã gọi mấy tên bạn kia lại đây.” An Tử Yến khàn giọng nói.
“Bọn hắn còn dám tới đây sao?” Ô Vũ vừa hỏi vấn đề, vẻ mặt có chút dữ tợn.
“Tôi mặc kệ cha họ là ai, trực tiếp trói từ sân bay lại đây, mấy người này lại muốn nghĩ ra nước ngoài. Tôi đã nói cho bọn họ, không nói lời nói thật, đều đừng nghĩ kiện toàn trở về.”
“Đúng là tác phong của anh.”.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
An Tử Yến xoa xoa huyệt Thái Dương, đã hai ngày anh không ngủ, mỏi mệt đến mức đau thái dương, gân xanh trên trán nhảy lên.
“Chốc nữa anh hung thần ác sát lăn lộn bọn họ một hồi, sau đó tôi tới hỏi.” Ô Vũ cởi áo khoác, tùy tiện đặt sang một bên.
“Cậu hỏi thế nào?”
“Hai chúng ta nói hai hướng, dù sao rất nhiều người đều biết tôi và An Tử Hàm có mâu thuẫn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.