Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 135:




“Sau đó chúng tôi nhìn thấy những người này vây lại, dùng khăn tay che miệng An Tử Hàm. Nhìn kỹ xem, An Tử Hàm đang muốn bò ra ngoài.”
Gần tới khúc này, tôi thấy họ đè lại An Tử Hàm, An Tử Hàm nỗ lực giãy giụa, nhưng nhanh chóng bất tỉnh”
Đoạn video này chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một vài người trong số họ, nhưng sau khi lặp lại nhiều lần, có thể xác nhận rằng đó thực sự là An Tử Hàm đang vùng vẫy, hơn nữa ở cuối cùng còn dùng cả tay chân bò ra bên ngoài, khiến An Tử Yến đang xem cảm thấy đau lòng.
“Sau khi An Tử Hàm hôn mê, bạn bè kéo cậu ta vào nhà như một con lợn chết, chỉ để lại một cô gái. Chuyện này sẽ làm được gì đây? Ngoài ra, chúng ta hãy kiểm tra thời gian. Chúng tôi rất sợ khi quay phim sẽ quay được một vụ bắt cóc, hay những vụ việc tàn ác khác, cộng với trực giác nhạy bén của paparazzi chúng tôi, còn quay cả thời gian Bắc Kinh trên máy tính.
Sau khi biết được An Tử Hàm, chúng tôi so sánh với camera giám sát, thời điểm bạn của An Tử Hàn rời đi trùng với thời gian của chúng tôi.
Tiếp theo, chúng tôi tìm nhiều góc độ khác nhau từ các cửa sổ nhưng vẫn không chụp được nội dung cụ thể, chỉ chụp được những hình ảnh sau.”
Trong video, cô gái cởi áo khoác rồi cúi xuống, đoạn video cho thấy phải mất khoảng 30 phút mới lại quay được cô gái đang đi trong phòng như thể đang dọn dẹp phòng.
Đêm nay, cô gái một mình ở trong phòng, thỉnh thoảng đi tới đi lui, lại không thấy An Tử Hàm có thể động đậy.
Bạn cũng có thể thấy trong video rằng bầu trời đang dần sáng hơn.
Này mà là bị c**ng hi3p sao?
“Video đến đây là kết thúc, cảm ơn An Tử Hàm, để chúng ta có bài đăng Weibo. Nhưng đối với một nghệ sĩ bị oan uổng, còn bị mang lên tội danh như vậy, làm đội paparazzi chúng tôi cũng nhìn không nổi. Đều không phải bị mua chuộc, chỉ tuyên bố chuyện trong video ngay lúc đó mà thôi, thị phi hắc bạch, người thông minh tự nhận thấy.”
Video đến đây kết thúc.
Bình luận, không còn có nghi ngờ nào.
Nguyệt minh nhã: Xem xong video làm tôi đau lòng chết đi được, bị chính bạn mình bán đứng, phát hiện manh mối muốn chạy lại bị dùng thuốc, ở cục cảnh sát bị ẩu đả, còn bị một đám người chửi rủa, nói cậu ấy cưỡng gian! An Tử Hàm có bao nhiêu ủy khuất, Tô Cẩm Lê giúp An Tử Hàm nói chuyện, đã bị toàn mạng bôi đen một ngày!
Đường cầu cầu cầu cầu cầu cầu: Những người vu hãm An Tử Hàm đã xin lỗi chưa?
Twoseven: đm đm đm, Cảnh Văn sao lại ghê tởm đến vậy! Tìm tiểu tam, chèn ép Ô Vũ vốn dĩ chính là ông ta sai, còn trách người khác vạch trần?
Thiên nhã dạ điệp: Điều tôi quan tâm bây giờ là liệu những kẻ hãm hại An Tử Hàm có bị kết án không?
Không sai chính là đương nhiên: Sao lại có chuyện độc ác tới mức này cơ chứ? Tiểu Cẩm Lý còn có thể lên xuân vãn không?
Chẳng bao lâu sau, tất cả những người mắng chửi Tô Cẩm Lê, chế nhạo trên weibo được chia sẽ của An Tử Yến đều được đông đảo dân mạng quang lâm.
Bấm vào weibo của mọi người, dưới weibo mới nhất có hàng chục đến hàng trăm tin nhắn, hỏi xem họ đã xin lỗi chưa?
Không bao lâu, những người đều đăng bài xin lỗi trên Weibo.
Một số người rất tức giận, nói rằng họ sẽ hủy tài khoản và không bao giờ sử dụng weibo nữa, sau đó họ còn bị chế giễu: ai quan tâm có sử dụng weibo hay không, điều tôi muốn là một lời xin lỗi!
Trưa hôm đó 4 giỡ, những người khác đăng Weibo.
Ô Vũ: Mọi người yên tâm đi, An Tử Hàm sau khi trở về cãi nhau nửa giờ với tôi, An đại ca không cho cậu ta đăng Weibo, cậu ta mới dời sức chiến đấu, nhìn dáng vẻ trạng thái này còn ổn, hẳn là không có việc gì.
Bình luận:
Trắng đục: Còn có thể cãi nhau, chứng minh không có hậm hực, may mắn em gái Tử Hàm nội tâm mạnh mẽ.
Giang an mộc: Vốn dĩ cảm thấy hai người bất hòa, kết quả cậu là người thứ nhất chạy tới bên kia tìm An Tử Hàm. Lúc trước cũng vậy, cậu bị nhốt ở ga tàu cao tốc, An Tử Hàm cái người đầu tiên chạy tới tìm cậu, hai người chắc là kiểu càng cãi nhau quan hệ càng đi lên hả?
Mạt mạt mạc cửu cẩn: An ủi chồng tôi Tử Hàm, anh ấy chịu ủy khuất, lúc trước tôi cũng trách lầm anh ấy.
*
An Tử Yến nhìn An Tử Hàm sinh long hoạt hổ cầm điện thoại, không nhịn được giật lấy điện thoại An Tử Hàm: “Tô Cẩm Lê vì chuyện của em chạy động chạy tây, đến bây giờ đã mất liên lạc, em còn có tâm tình làm loại chuyện não tàn này?!”
“Đúng vậy, Tô Cẩm Lê đâu? Sao cậu ấy có thể đột nhiên biến mất?” An Tử Hàm lúc này mới hồi thần lại.
An Tử Yến trầm mặt không trả lời, chỉ cần một phút chưa có tin của Tô Cẩm Lê, An Tử Yến sẽ không yên tâm.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” An Tử Hàm bởi vì sốt ruột, trực tiếp mắng An Tử Yến.
An Tử Yến chưa kịp trả lời đã nhận được điện thoại của Thẩm Thành, hỏi anh: “Làm sao cậu có được đoạn ghi âm?”
“Tô Cẩm Lê ẩn thân đi……”
“Cảnh Văn ở nước ngoài, Tô Cẩm Lê trực tiếp đi?!” Thẩm Thành tức giận hỏi, rất nhanh đã nhận ra trọng điểm.
“Cậu ấy lấy máu vẽ một phù chú, đi qua.”
“Cậu có biết cái giá mà em ấy vẽ ra lá bùa này là bao nhiêu không? Em ấy căn bản không có pháp lực, tiêu hao không chỉ là công lực, còn có dương thọ của mình!” Thẩm Thành trực tiếp nói ra chân tướng.
“Có ý gì?”
“Cậu não tàn nghe không hiểu tiếng người sao?”
Thẩm Thành thực phẫn nộ, người ưu nhã như anh, rất ít khi nói th ô tục, hiện tại lại mắng khó nghe đến thế.
An Tử Yến trong lòng kịch liệt thắt lại, nói với Thẩm Thành: “Tô Cẩm Lê sau khi gửi ghi âm cho tôi, đến bây giờ cũng chưa có tin tức, tôi đã phái phi cơ trực thăng đi tìm em ấy, còn chưa tìm được.”
“Vừa rồi tôi đã tìm theo hơi thở của em ấy, phát hiện có người cố ý ẩn giấu hơi thở của em ấy đi, không để ai phát hiện.”
“Cho nên em ấy bị phát hiện sao?”
“Đúng vậy, không phải yêu tinh, người hiểu chút đạo hạnh.”
An Tử Yến càng thêm sốt ruột, nắm chặt nắm đấm: “Tôi tự mình đi tìm người.”
An Tử Yến cúp điện thoại, bắt đầu liên lạc với một chiếc trực thăng khác, phớt lờ câu hỏi của An Tử Hàm, dự định đích thân đến chỗ Cảnh Văn.
Anh thề rằng anh sẽ không bao giờ để Cảnh Văn sống sót qua ngày hôm nay!
Ngay lúc này có người lại đây tìm bọn họ: “An thiếu, Hàn Dao tới, nói là tìm ngài có việc.”
An Tử Yến biết thân phận Hàn Dao, đồng ý không chút do dự.
Hàn Dao đi vào, nhìn thấy một đám người đứng ở chỗ này liền hỏi: “Những người khác có thể tránh được không?”
An Tử Yến bảo những người khác ra ngoài, nhưng An Tử Hàm lại cứng cổ không đi, đứng đợi trong phòng, Ô Vũ vốn dĩ cũng không muốn tham gia nên tiến tới kéo An Tử Hàm, kết quả An Tử Hàm trực tiếp hét lên: “Tôi ghét nhất người khác có việc gạt tôi.”
An Tử Yến không đuổi người đi nữa, đứng trong phòng hỏi Hàn Dao: “Cô có chuyện gì?”
“Ồ, không có việc gì, chính là đưa con cá lại đây, tôi không hiểu cá lắm, cho vào bể cá sao?”
Hàn Dao đang xách một chiếc túi LV cỡ lớn trên tay, nó phồng lên như một vật nặng, nhưng cô bước đi nhẹ nhàng, như thể không hề quan tâm đ ến trọng lượng.
An Tử Yến lập tức hiểu ra, gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Thành: “Hàn Dao lại đây đưa cá, anh yên tâm.”
An Tử Yến đưa Hàn Dao vào phòng tắm, đổ đầy nước vào bồn tắm, Hàn Dao lấy con cá ra khỏi túi thả vào nước, sau đó phát hiện con cá đang nằm nghiêng trong nước, bất tỉnh.
An Tử Yến có thể dùng tay sờ lên thân cá, nhìn thấy trên thân cá hiện lên những đốm màu xanh lam, trong lòng đau xót.
Tô Cẩm Lê không nên bị bắt phải làm việc vất vả như vậy…
Lễ vật Thời lão tặng cũng đưa đến chậm.
Nhưng nếu không có Tô Cẩm Lê, mọi người sẽ không có được bằng chứng trực tiếp chứng minh chuyện này có liên quan đến Cảnh Văn.
“Cá chép gấm lớn như vậy sao?” An Tử Hàm đi theo vào phòng tắm, nhìn con cá bên trong nói: “Nó sắp chết rồi sao? Toàn thân trắng xóa.”
“Câm miệng!” An Tử Yến tức giận gầm lên.
An Tử Hàm cảm thấy mình rất ủy khuất: “Em bị chọc tức như vậy, không thể mắng Ô Vũ, không thể lên Weibo mắng người, em hỏi gì cũng không nói cho em, em còn đang nghẹn khuất đấy, tại sao em phải im lặng?”
Hàn Dao có thể hiểu được tâm tình của An Tử Yến, liền chỉ vào con cá chép gấm khổng lồ trong nướ, thay An Tử Yến giải thích: “Nó là Tô Cẩm Lê.”
An Tử Hàm sửng sốt.
Ngay cả Ô Vũ cũng cảm thấy thực hoang đường.
“Tô Cẩm Lê là cẩm lý tu luyện thành tinh, sống trong hồ cá, nhưng thiên tư rất kém cỏi, pháp lực không được, vì giúp cậu mà ép dịch chuyển không gian, cậu ấy thiêu đốt mạng sống của mình để lẻn vào đồn cảnh sát tìm cậu. Sau lại chạy tới nước ngoài tìm Cảnh Văn quay chứng cứ, kết quả quay xong pháp lực dùng hết, ở bên kia té xỉu. Tôi đoán được tiểu tử này sẽ xúc động, qua đó nhìn xem, may mắn là được tôi tìm thấy, bằng không chắc bị chó trong sân ngậm đi rồi.” Hàn Dao trả lời.
An Tử Hàm nhìn con cá chép gấm trong bồn tắm, rồi nhìn Hàn Dao, rồi nhìn An Tử Yến đang buồn đến sắp khóc.
Nghĩ tới sự xuất hiện và biến mất đột ngột của Tô Cẩm Lê, An Tử Hàm không thể nghi ngờ.
“Sao cô biết?” An Tử Hàm hỏi Hàn Dao.
Hàn Dao đưa tay ra, giơ chân mèo: “Tôi cũng là yêu.”
An Tử Hàm ngơ ngác bàn tay Hàn Dao từ chân mèo chuyển sang tay bình thường, bất động, không nói nên lời.
Ô Vũ ngày thường nhìn như bình tĩnh, khi thấy tay Hàn Dao vẫn sợ tới mức lui về phía sau một bước, kinh hô.
An Tử Hàm lại mở miệng nói chuyện, lại bắt đầu khóc: “Cậu ấy làm như vậy là vì cứu em sao?”
Cậu chợt nhớ tới vừa rồi mình còn nói, con cá này sắp chết rồi, sao cái miệng này tiện thế?
“Tôi cảm thấy cậu ấy không cần thiết làm vậy, tôi cũng không hiểu.” Hàn Dao nhún vai, trả lời.
“Em ấy sợ An Tử Hàm chịu ủy khuất, cho nên rất sốt ruột.” An Tử Yến trả lời.
An Tử Hàm bắt đầu mắng chửi người, hùng hùng hổ hổ cũng không biết mình đang chửi Cảnh Văn hay chính mình, phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại hỏi: “Vậy bây giờ nên đi khám bác sĩ hay bác sĩ thú y? Cậu ấy sẽ không chết chứ?”
Hỏi xong liền bắt đầu gào: “Em cũng không muốn như vậy…… em cũng nghẹn khuất…… em con mẹ nó…… không làm nữa được không? Cậu ấy sẽ không cầm làm nữa.”
Ô Vũ nhìn bọn họ, kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời, do dự một lát mới hỏi: “Thẩm Thành thì sao?”
“Mấy cậu phải cầu nguyện Thẩm Thành đừng tới đây, bằng không mấy cậu đều dễ dàng bị đánh chết.” Hàn Dao bình tĩnh trả lời, hơn nữa bổ sung, “Hơn nữa tôi không bảo vệ được mấy cậu, lại nói tiếp thật mất mặt, tôi đấu pháp không thắng anh ta.”
Chắc cô là con mèo duy nhất bị cá đánh bại.
Nhưng, Hàn Dao vừa mới dứt lời, cô liền nhận ra khí tức cẩm lý tinh của Thẩm Thành, lập tức ngậm miệng.
Thẩm Thành đi vào, Ô Vũ tự giác né qua một bên, anh nhìn Tô Cẩm Lê trong bồn tắm, vẻ mặt lạnh nhạt, không mở miệng.
“Làm thế nào mới có thể cứu em ấy?” An Tử Yến hỏi.
“Em ấy có lẽ đã hao tổn 5 năm thọ mệnh, dùng 3 năm dương thọ của cậu, để em ấy thêm 1 năm thọ mệnh, đem 5 năm thọ mệnh đền bù trở về là được, cậu đồng ý không?”
“Có thể.” An Tử Yến không chút do dự trả lời.
“Dùng tôi đi, cậu ấy là vì tôi.” An Tử Hàm lập tức nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.