Dương Hành Thu hơi tức giận đẩy anh ra, nước mưa làm ướt tóc cậu nhưng ô của Dương Tu Văn nhanh chóng che trên đầu. Cậu dùng sức lau miệng: "Dương Tu Văn! Anh là lưu manh sao!" Bên nhau thời gian dài, cậu không biết Dương Tu Văn luôn luôn dịu dàng ôn hòa lại có mặt độc đoán và cưỡng ép như vậy.
Lúc này âm thanh của Kỷ Nam Sơ cuối cùng cũng chen được vào, hắn có vẻ còn tức giận hơn Dương Hành Thu: "Đúng thế Dương Tu Văn! Anh dựa vào đâu mà hôn Thu Thu! Hành vi của anh là phạm pháp, tôi có thể tố cáo anh vì tội quấy rối!"
Dường như bây giờ Dương Tu Văn mới phát hiện ra có người thứ ba ở đây, ngạc nhiên nhíu mày: "Tôi hôn vợ mình mà cũng phạm pháp?" Anh không quan tâm Kỷ Nam Sơ vẫn luôn nhảy nhót xung quanh A Thu, kéo tay A Thu lại, tự nhiên cúi đầu hôn lên trán A Thu, nhỏ giọng nói: "A Thu, anh đưa em về nhà."
Dương Hành Thu bối rối trước một loạt hành động của anh, bị kéo đi một đoạn xa mới nhớ ra: "Dương Tu Văn, chúng ta chia tay rồi.". Đam Mỹ Trọng Sinh
Mưa bắt đầu nặng hạt, giọng nói của Dương Tu Văn trong màn mưa trở nên buồn bã: "Anh không nhớ chúng ta chia tay lúc nào."
"A Thu nói chia tay chính là chia tay." Kỷ Nam Sơ theo sát phía sau, nghe đến đây vội vã chen vào.
Tiết trời đầu xuân ẩm ướt và se lạnh, Dương Hành Thu rùng mình, Dương Tu Văn lập tức kéo cậu vào trong áo bành tô của mình, hơi thở quen thuộc cùng ấm áp xông lên mũi. Cậu nhăn mũi, âm thanh mơ hồ mang theo giọng mũi: "Anh như thế này làm sao mà đi!"
Dương Tu Văn hưởng thụ thói quen làm nũng của A Thu, nở nụ cười nói: "Bảo bối, em có nhớ ngày hôm đó ở Belgrade tuyết rơi rất dày, chúng ta đã đi bộ như thế này không." Một tay anh ôm Dương Hành Thu, tay còn lại che ô, đi một đoạn đường cũng không có gì khó khăn.
Dương Hành Thu nhớ lại một mùa Tết, hai người ở nhà buồn chán vì thế bất chợt nảy sinh ý nghĩ đi Serbia, thủ tục đơn giản, không cần thị thực, chỉ cần mang theo một ít hành lý sau đó lên đường.
Nào ngờ ngày họ đến Belgrade cũng là ngày tuyết rơi dày đặc, khi đi tới Kalemegdan Dương Hành Thu khăng khăng nói mình không lạnh, kết quả là cậu đứng trên pháo đài vừa mạnh miệng vừa run cầm cập. Dương Tu Văn không còn cách nào khác, ôm cậu vào trong ngực, che ô trong tuyết khiến việc đi lại rất khó khăn.
Cậu còn nhớ hôm đó tuyết rơi nhiều quá, pháo đài vắng người, chỉ có một chú chó nhỏ màu đen vui vẻ đi theo bọn họ. Xa xa, dòng sông Danube và Sava lặng lẽ giao nhau, những bông tuyết bay theo gió xoay tròn rơi xuống. Trong cánh đồng tuyết mùa đông ấy, anh bị lồng ngực ấm áp của Dương Tu Văn khóa chặt, phảng phất một khắc đó chính là tận cùng của thế giới, nụ hôn triền miên lưu luyến, hôn đến quên trời quên đất.
Chú chó con kia chạy vòng tròn trong tuyết như đang chúc phúc cho họ. Khi đó cậu chưa phát hiện ra mình và Dương Tu Văn hơn kém nhau bao nhiêu, cũng không nhận ra rằng bản thân đang kéo chân Dương Tu Văn. Cậu nhớ lại giây phút thỏa mãn và hạnh phúc ấy, nhưng đó là kỉ niệm đã qua, ký ức cũng trở nên trống rỗng và thương cảm.
Cậu một lần nữa nhẹ giọng nhắc nhở: "Dương Tu Văn, chúng ta đã chia tay rồi." Trong giọng nói lộ ra vẻ buồn bã, đối với người từng yêu sâu đậm, chia tay chẳng khác nào cắt đi khối thịt đã lớn lên trong trái tim bao nhiêu năm bên nhau. Nỗi đau này không thể diễn tả được, cho dù cậu là người ra đi trước, là người nói không yêu nữa, đối mặt với người mình đã từng yêu cũng khó có thể bình tĩnh.
Tim Dương Tu Văn lại nhói lên, A Thu yếu ớt như thế, anh chỉ muốn bảo vệ trong lòng. Anh đành đè nén những câu hỏi mỗi giờ mỗi phút quẩn quanh trong trái tim anh suốt 299 ngày kia xuống, giọng nói tiếc nuối mang theo thỏa hiệp: "Được, A Thu, em nói chia tay vậy thì chia tay. Nhưng anh sẽ không từ bỏ." Cuối cùng, A Thu của anh sẽ quay trở về bên anh.
Bầu không khí hơi trầm xuống, mưa rơi rả rích, Dương Hành Thu cũng về đế nhà. Cậu lấy chìa khóa mở cửa, đi vào trong nhà sau đó quay người: "Anh Tu Văn, cảm ơn." Cảm ơn anh đã một lần nữa che ô cho em đi một đoạn đường.
Dương Hành Thu che ô nhẹ nhàng lắc đầu, anh rất muốn hôn A Thu. Quãng đường đi bộ một ki lô mét ngắn ngủi không thể lấp đầy nỗi nhung nhớ mãnh liệt của anh. Anh phải kiềm chế bản thân, một khi anh bộc lộ những khát vọng điên cuồng của mình dành cho A Thu, A Thu sẽ bị dọa sợ đến nỗi càng trốn tránh anh hơn. Ánh mắt anh êm đềm như mặt nước, giọng nói như khích lệ: "A Thu, ngủ ngon mơ đẹp nhé."
Dương Hành Thu gật đầu, đồng thời cũng vẫy tay với Kỷ Nam Sơ im lặng đi theo bọn họ: "Tạm biệt."
Kỷ Nam Sơ cố gắng nở nụ cười để giọng nói không quá cô đơn: "Thu Thu, ngày mai gặp lại! Ngủ ngon!"
Dương Hành Thu quay người đi lên tầng, bầu không khí của hai người đàn ông phía sau bỗng trở nên căng thẳng.
"Kỷ Nam Sơ, à không, một kẻ thất bại không vượt qua nổi bài đánh giá thực tập của tôi như cậu cũng muốn theo theo đuổi A Thu?" Đôi mắt Dương Tu Văn hơi nheo lại, lời nói không chút khách khí. Anh mất rất lâu mới nhớ ra người này là ai, khi còn thực tập vẫn luôn tiếp cận anh, mà bây giờ rõ ràng muốn lại gần A Thu, rốt cuộc là có ý xấu gì?
"Tại sao tôi không thể theo đuổi A Thu? A Thu độc thân, tính tình dịu dàng lại còn tốt bụng, tôi không thể theo đuổi anh ấy nhưng người khiến anh ấy chạy trốn mấy ngàn cây số như anh thì có thể sao?" Kỷ Nam Sơ không hề kém phần chế giễu lại anh.
Dương Tu Văn đút tay vào túi quần, khinh thường liếc nhìn Kỷ Nam Sơ. Đúng là người này trông có vẻ trẻ trung hơn tuổi, nhưng vậy thì sao? Anh hừ một tiếng, giọng nói trào phúng: "Chờ lông cậu dài ra rồi nói chuyện tiếp. Tôi chỉ muốn cho cậu biết, A Thu là của tôi, đừng làm chuyện vô ích." Nói xong quay người rời đi.
Lời nói của Kỷ Nam Sơ nghẹn lại trong cổ, hắn muốn phản bác nhưng cảm thấy bất lực khi nghĩ đến bầu không khí không ai có thể xen vào khi hai người họ ở bên nhau.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn mưa phùn trắng xóa, trong lòng hậm hực. Dường như hắn không thể làm được chuyện gì ra hồn, đi thực tập không thành, về nhà thừa kế công việc kinh doanh của gia đình nhưng đấu đá nội bộ khiến hắn mệt mỏi, hắn phiền muộn trốn đi, đến thành phố nhỏ Lâm Thành này, gặp lại Thu Thu. Có lẽ chính giọt lệ của Thu Thu đã khiến những gánh nặng trong lòng hắn rơi xuống theo, hắn dần quên đi hiện thực chán chường, lao vào thị trấn nhỏ này để đón lấy ánh trăng soi sáng cho mình.
Nhưng hắn đến chậm rồi sao?
Hắn nhớ đến Thu Thu hẹn hắn đi giải quyết công việc giúp phụ huynh của một học sinh mà Thu Thu gia sư, trong lòng lại phấn chấn tinh thần, Thu Thu tin tưởng hắn.
Trong đêm tối, hai người ở tầng dưới cuối cùng cũng rời đi. Nhìn ánh đèn đường mờ ảo, Dương Hành Thu thở phào nhẹ nhõm. Cậu không ngờ lại gặp Dương Tu Văn trong hoàn cảnh này. Rõ ràng cậu đã cẩn thận trốn tránh Dương Tu Văn, cho rằng Dương Tu Văn có thể đi tìm cậu, nhưng dần dần sẽ buông bỏ. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh, yêu thương nồng nàn như khiến cậu tan chảy trong mắt anh vẫn không thay đổi...
Cậu cho rằng tình cảm dù có mãnh liệt đến đâu cũng sẽ có ngày nguội lạnh. Trong những ngày tháng tầm thường ấy, họ dính nhau như keo, trở nên quen thuộc với những cảm xúc mãnh liệt dần phai nhạt. Họ cùng nhau mở lòng mà không phòng bị, cũng học được cách giữ cho riêng mình trong những ngày trôi qua êm đềm như dòng nước. Họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, thăng trầm trong cuộc sống, đắng cay ngọt bùi, nhưng tình yêu trong mắt người ấy chưa bao giờ bị dập tắt.
Cậu tưởng rằng Dương Tu Văn sẽ nhẹ lòng, hoặc sau khi chia tay sẽ hận cậu, nhưng không. Người ấy vẫn như vậy, cho dù giận dữ vẫn sẽ dịu dàng với cậu.
Mưa phùn ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, giống như đêm trước khi cậu rời đi. Cậu nhớ thân thể ấm áp sau lưng đã xua tan giá lạnh trong nhiều ngày đêm, thế nhưng mấy ngày xa cách, cậu đã quen với việc một mình trong chăn. Cho nên, thói quen thật ra cũng không phải không thể thay đổi.
Còn Dương Tu Văn, không phải sự nghiệp của anh có sự thăng tiến rõ ràng sau khi cậu rời đi sao? Những ngày xa cách này, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn, vì thế việc cậu ra đi có lẽ là lựa chọn đúng đắn. Cậu nghĩ như vậy giữa lúc mơ màng, càng quyết tâm sẽ không quay lại bên nhau.