Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 11:




Biên tập: Mèo
“Chột dạ?”
Tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương ngân nga trong không gian quán cà phê.
Đáng ra đây nên là môi trường để người ta tận hưởng và thư giãn, thì hai từ đấy giống một đòn sấm sét đến san bằng tất cả khiến đầu óc Cố Ảnh choáng váng.
Cô bỗng cảm thấy não mình như teo tóp lại, “Anh cũng đến đây coi mắt?”
“Thì làm sao, cô cũng vậy?” Giang Tuân thờ ơ hỏi lại, còn lấy điện thoại di dộng ra quẹt mấy cái trên màn hình.
Gần như ngay giây tiếp theo, điện thoại Cố Ảnh đang đặt trên bàn sáng lên trong tích tắc.
Cô cầm lên xem, đấy là thông báo đồng ý kết bạn trên WeChat.
Cố Ảnh nhìn người ngồi đối diện rồi lại nhìn màn hình di động, suy nghĩ chợt loé lên trong đầu đã được khẳng định bởi tin nhắn WeChat xuất hiện trong khung thoại ngay sau đó.
J:【 Giang Tuân, tôi đến rồi. 】
“......” Cố Ảnh đặt di động xuống, nhấp một ngụm cà phê tự an ủi bản thân, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu hút của Giang Tuân.
Chẳng biết vì sao, đôi mắt ấy cứ khiến cô có cảm giác không dám đối mặt với nó.
Chưa kịp suy nghĩ kĩ càng cảm giác lạ lùng này từ đâu mà ra, cô bỗng nghĩ đến một vấn đề khác.
Vừa nãy anh thẳng thừng ngồi vào chỗ này mà không hề do dự, vậy có phải đã sớm biết đối tượng coi mắt là cô đây hay không?
“Từ đầu anh đã biết là tôi sao?” Sau một hồi im lặng, Cố Ảnh hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Không biết, tôi nhìn xung quanh thì thấy cô phù hợp nhất.” Giang Tuân tựa vào lưng ghế, tư thế nhàn nhã.
“Phù hợp cái gì?” Cố Ảnh khó hiểu, dì Lâm có miêu tả ngoại hình của cô sao?
“Thì chỉ có cô là phụ nữ độc thân.” Giang Tuân nói.
Cố Ảnh đưa mắt nhìn quanh quán một lần nữa, thấy rõ ràng có thêm hai bàn nữa cũng chỉ có một cô gái đang ngồi, “Hai cô kia không phải cũng vậy sao?”
Giang Tuân ung dung nhìn lướt theo hướng ngón tay cô đang chỉ, “Nhìn là biết ngay hai cô đó có bạn trai rồi.”
Cố Ảnh hơi thấy không vui, “Bộ nhìn tôi giống phụ nữ luống tuổi độc thân không ai thèm à?”
Thấy khoé miệng của đối phương trễ xuống, Giang Tuân bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khẽ cụp mắt xuống che khuất đi nét cười vừa chợt loé qua trong ánh mắt.
Cảm giác không vui của Cố Ảnh chỉ kéo dài vài ba giây, rất nhanh sau đó đầu óc đã bị sự thật “Giang Tuân chính là đối tượng coi mắt của cô hôm nay” chiếm giữ trọn, đến nỗi cô chẳng biết phải nói gì tiếp theo đó.
Hai tay cô nắm chặt cốc cà phê sứ, căng thẳng mà xoa xoa nó.
Giang Tuân cũng không nóng lòng lên tiếng, ánh mắt chẳng kiêng dè gì nhìn thẳng mặt cô.
Nước da Cố Ảnh thêm trắng nõn trên nền áo len màu đen, quầng thâm lờ mờ dưới mí mắt khiến cô trông thiếu khí sắc, giống như búp bê sứ mong manh chạm nhẹ một cái là vỡ tan.
“Thì bởi cô gái ngồi cạnh cửa trên tay có đeo nhẫn, bạn trai của cô gái ngồi bàn đằng sau cô vừa đi khỏi.”
Giọng nói trầm thấp của Giang Tuân hút tầm mắt Cố Ảnh quay trở lại, ngây ngẩn mất vài giây mới phản ứng được lời đối phương là đang giải thích cho câu hỏi ban nãy của cô.
Cố Ảnh ừm một tiếng, chợt nhớ đến chuyện WeChat, “Hôm qua tôi gửi lời mời kết bạn WeChat cho anh sao anh không đồng ý?”
“Cô cũng đọc tin nhắn sao?” Mi mắt Giang Tuân nhướng lên, lời nói thâm ý sâu xa: “Tôi còn tưởng là cô không sử dụng loại phương thức giao tiếp đấy.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Tay Cố Ảnh siết chặt cốc cà phê, cô có ngờ nghệch đến thế nào cũng nghe ra ý mà đối phương đang ám chỉ trong câu nói đó.
Có lẽ tin nhắn gửi đi lần trước chẳng phải là anh “Không để ý” theo như lời anh nói.
Hoá ra phỏng đoán mấy ngày qua của mình sai hết rồi, anh không hề quên chuyện trước kia, trái lại còn lấy nó ra để nhạo cô.
Còn thù rất dai nữa, Cố Ảnh nghĩ.
Có điều là nếu anh đã lấy chuyện này ra để nói giỡn thì có phải đồng nghĩ với việc anh đã cho qua hết cả rồi hay không?
“Lần trước anh nhắn tin cho tôi, chẳng phải tôi cũng trả lời anh đấy thôi?” Cố Ảnh sợ anh quên, nói thêm vào: “Lần anh hỏi về cái bật lửa đó.”
Nhưng Giang Tuân chỉ khinh khỉnh đưa mắt lườm cô, không trả lời.
Khoảng thời gian tiếp theo đó hai người họ không chơi di động, cũng chẳng trò chuyện với nhau.
Cố Ảnh cảm giác có sự xấu hổ kì quái đang lan tràn quanh hai người họ.
Cô lén lút liếc nhẹ sang Giang Tuân, nhìn anh vẫn thong dong nhàn tản như trước, giống như người xấu hổ chỉ có mỗi mình cô vậy.
Vì thế Cố Ảnh chủ động khai mào câu chuyện, “Anh quen biết thế nào với dì Lâm?”
“Bà ấy là bạn của mẹ tôi.”
“À, dì ấy là vợ viện trưởng chỗ bệnh viện tôi đang làm.”
“Tôi biết.”
“Hôm nay anh được nghỉ sao?”
“Ừm.” Giọng Giang Tuân hờ hững, trả lời từng câu một, nhưng mỗi một câu trả lời đều khiến người ta không thể nào tiếp chuyện được nữa.
Cố Ảnh chọn tiếp tục giữ im lặng, ngoảnh đầu nhìn hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Trên bầu trời mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, báo hiệu trận mưa to sắp sửa kéo đến.
“Có phải hai chúng ta nên tự giới thiệu đôi chút về bản thân hay không?” Giang Tuân nhìn chăm chú bên góc mặt của cô, bất chợt hỏi một câu như vậy.
Cố Ảnh quay sang nhìn anh, trên mặt hiện đầy dấu hỏi chấm.
“Theo lí thuyết thì phải có quy trình như vậy.” Giang Tuân xoay xoay điện thoại di động, giọng điệu làm theo phép công.
Cố Ảnh buột miệng nói: “Anh rất rành chuyện này sao?”
Giang Tuân đơ ra, ngay lập tức bật cười thành tiếng: “Không phải trên phim truyền hình toàn diễn như vậy sao?”
“......” Cố Ảnh nói: “Vậy anh bắt đầu trước đi?”
“Mà tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua bước này đi.” Ngón tay Giang Tuân gõ nhẹ mặt bàn, “Cứ đi thẳng đến trình tự tiếp theo.”
“Sao phải bỏ qua?” Cố Ảnh vén sợi tóc đang loà xoà ra sau vành tai, rồi mới giương mắt, “Chúng ta có quen biết gì đâu.”
Sau khi nói xong câu đó cô cảm giác sảng khoái hết cả người vì vừa làm được một việc cho chính mình, thậm chí ánh mắt cô nhìn anh thêm tự tin hơn hẳn.
Giang Tuân thoáng bất ngờ đôi mày hơi nhướng lên, ung dung nhìn thẳng vào cô.
Cố Ảnh ngẩng mặt, đối diện với ánh nhìn chằm chằm táo tợn của đối phương được một lát thì đầu dần cúi thấp xuống, khí thế yếu hẳn đi, tầm mắt vờ bình tĩnh dời chuyển từ trên người anh sang cốc cà phê đặt trước mặt.
Nghe đằng trước mình vang lên tiếng cười khẽ, “Trốn tránh cái gì?”
“......”
“Chột dạ?”
“Sao tôi phải chột dạ?” Cố Ảnh ngẩng phắt đầu lên, “Thì là tự anh nói mà.”
“Chứ tôi phải nói thế nào đây?” Giang Tuân hơi nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư, “Nói cô với tôi là......”
Mi mắt Cố Ảnh run nhẹ.
“Bạn cùng bàn?”
“......” Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô không ngại để người khác biết chuyện cô từng đeo đuổi Giang Tuân, đó vốn dĩ là chuyện cô đã từng làm.
Nhưng mà một khi nói đến đề tài này ắt hẳn sẽ có một số vấn đề mà cô không thể nào giải thích được hoặc có lẽ là giờ đây không cần thiết giải thích nữa.
May mà Giang Tuân không tiếp tục đề tài này.
Bụng Cố Ảnh trống không, đói đến mơ hồ, sự chú ý bắt đầu phân tán lung tung.
Giang Tuân đi ra ngoài nhận cuộc gọi, nghe điện thoại xong lúc quay trở về đã thấy nửa người trên của Cố Ảnh nằm bò ra bàn.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Cố Ảnh ngượng ngùng cười cười, “Tôi đói bụng.”
“Vậy thì đi ăn cơm.” Giang Tuân cầm áo khoác cô đang vắt trên lưng ghế lên, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô muốn ăn gì?”
Cố Ảnh ngoan ngoãn vâng lời đứng lên, “Gì cũng được.”
Giang Tuân dẫn đầu đi khỏi quán cà phê, “Nhà hàng lần trước được chứ?”
Cố Ảnh biết anh hỏi về nhà hàng tư nhân kia, chỉ có điều nó cách chỗ này khá xa.
“Dì Lâm có mua vé xem phim.” Cố Ảnh chỉ tay lên trên lầu, “Ở ngay lầu trên này.”
Giang Tuân đứng trước cửa thang máy chuẩn bị ấn xuống tầng hầm giữ xe, nghe vậy, nhìn sang phía cô, “Mấy giờ thì phim chiếu?”
Cố Ảnh nhìn màn hình di động, “Tám giờ.”
Giang Tuân vẫn kéo cô lên xe, trước lúc khởi động xe anh như vu vơ hỏi một câu: “Cô còn không biết đối tượng coi mắt của mình là ai mà đã tính chuyện cùng ăn cơm rồi đi xem phim luôn à?”
“Chẳng phải là dì Lâm đã sắp xếp trước rồi sao? Tôi đâu thể không đi.” Cố Ảnh đâu cảm thấy có chỗ nào không ổn, nếu đã đồng ý đi coi mắt thì tối thiểu hôm nay phải phối hợp cho nghiêm túc.
“Vậy thì đi.” Giang Tuân khởi động xe, “Đừng nên lãng phí.”
“......” Thực ra Cố Ảnh cũng nghĩ như vậy, bằng không thì giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ bù.
Hai người họ ăn cơm không tốn bao nhiêu thời gian, ăn xong lại quay trở về trung tâm thương mại.
Rạp chiếu phim nằm ngay lầu bốn trung tâm thương mại, Cố Ảnh đi trước lấy điện thoại của mình đổi vé xem phim.
Giang Tuân nhìn lướt qua mấy cô gái trẻ đứng xung quanh trên tay cầm bắp rang và nước ngọt, lúc Cố Ảnh đi tới, anh hất cằm lên chỉ chỉ về hướng bên đó: “Có muốn ăn không?”
Cố Ảnh lắc đầu.
Cơm tối nay ăn quá no, hiện giờ ăn không vô thêm gì nữa.
Hôm nay là cuối tuần, người đến rạp chiếu phim đặc biệt đông, cả sảnh chờ sắp chật kín người.
Mười phút nữa mới bắt đầu soát vé để vào rạp, hai người họ đứng chờ gần bên cạnh cổng soát vé.
Trai xinh gái đẹp đứng kế bên nhau luôn hấp dẫn ánh nhìn chằm chằm của không ít người.
Cố Ảnh để ý thấy có mấy cô bé đang trộm quan sát Giang Tuân, nếu không vì cô đang đứng bên cạnh, nói không chừng sẽ có người bước đến xin số điện thoại anh.
Cô gái trẻ chẳng biết rụt rè là gì, thích thì chủ động, giống hệt như cô năm đó.
Thật sự hoài niệm.
Cố Ảnh cố tình vờ như lơ đãng nhìn sang bên cạnh mình.
Giang Tuân đứng tựa lưng vào tường cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat.
Nhìn rất bận rộn.
Thình lình bỗng có người nào đó hớt hải chạy tới cổng soát vé, trong lúc sơ ý đụng trúng Cố Ảnh.
Cô theo quán tính lùi về đằng sau mấy bước, tựa vào vòng ôm ấm áp.
Ngay lúc đó, một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô giúp cô đứng vững.
“Này, không thấy vừa đụng trúng người ta sao hả?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Anh chàng đang đứng soát vé nghe thế vội vàng ngoảnh đầu lại, nhìn đến cặp mắt lạnh lùng kia của Giang Tuân, anh ta rối rít nói “Tôi xin lỗi” liên hồi.
Cố Ảnh định bảo là không sao đâu, nhưng lời đến bên môi, lại đổi thành: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”
Phỏng bộ phim mà người nọ muốn xem đã bắt đầu chiếu, sau khi nghe câu trả lời của Cố Ảnh đã nhanh chân chạy vụt đi mất.
Hơi thở nam tính quen thuộc vờn quanh Cố Ảnh, bàn tay vịn eo giúp cô đứng vững xong thì thật lịch thiệp rụt trở về.
Trong thoáng chốc này đây Cố Ảnh chợt nhớ đến câu nói của Lý Tư Di: “Bồ phải tìm một người chăm sóc bồ.”
Ngày trước cô cảm thấy cô có một mình vẫn rất ổn, chẳng có chỗ nào cần người khác chăm sóc hết.
Nhưng mà ngay lúc nãy thôi, người đứng đằng sau cho cô cảm giác an toàn mà xưa nay chưa từng có, khiến bản thân cô sinh ra ý nghĩ muốn ỷ lại nhiều hơn.
Ý nghĩ này thình lình nảy ra trong đầu cô, lại có phần không thực tế.
“Không có vấn đề gì đó chứ?” Giang Tuân cất điện thoại di động, nhìn sang Cố Ảnh cúi gầm mặt xuống không biết đang mãi nghĩ chuyện gì.
“Tôi không sao, vừa nãy cảm ơn anh.” Cố Ảnh dịch sang bên cạnh mấy bước, chủ động kéo dài khoảng cách, tránh để hơi thở anh quấy nhiễu khiến bản thân suy nghĩ lung tung.
Giang Tuân để ý thấy hành động mờ ám của cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Khách sáo rồi.”
Ngay sau đó đến lượt bọn họ soát vé vào rạp chiếu phim.
Vào trong rồi Cố Ảnh mới biết chỗ ngồi của bọn họ là ghế tình nhân nằm ở hàng cuối cùng, cô không thể không thán phục sự sắp xếp hết sức là chu đáo này của dì Lâm.
Phim kinh dị rồi thêm cả ghế tình nhân, nếu không xảy ra chuyện gì thì quả thật hơi phi lí.
Dạo đầu mạch phim tương đối chậm rãi.
Đèn trong rạp đã tắt hết, trên cơ bản màn hình chỉ toàn hình ảnh màn đêm ảm đạm, bầu không khí này đối với Cố Ảnh đang cực kì buồn ngủ mà nói chẳng khác gì thôi miên cô vậy.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, Giang Tuân có cảm giác bên vai trái mình nằng nặng, mái đầu xù xì áp xuống vai anh.
Anh hơi nghiêng đầu, nhờ ánh sáng phản chiếu từ màn hình lớn, anh thấy cô nàng kia an nhiên ngủ ngon lành.
Cô thế mà chẳng thèm phòng bị gì ngủ thiếp đi.
Mặc dù hôm nay cô có trang điểm nhưng vẫn không thể nào che đi vẻ tiều tuỵ trên gương mặt, từ lúc ở quán cà phê đã thấy tinh thần cô không được tốt rồi.
Nghĩ như thế, Giang Tuân cũng chẳng cảm thấy có gì quá bất ngờ.
Anh vốn đã không hào hứng gì lắm với bộ phim này, Giang Tuân quyết định móc điện thoại ra mở ứng dụng trò chơi trên màn hình, bắt đầu chơi game.
Sau khi hết một ván game, trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn trong khung thoại WeChat, đến từ nhóm “Ba chàng lãng tử”:
Đường Khoa:【@J Không phải mày bận đi coi mắt sao? Sao còn có thời gian chơi game vậy? 】
Thẩm Dập:【 Mày lại chả hiểu nó quá rồi? Bị ép đi coi mắt, nó sẽ có thái độ hoà nhã với người ta sao? 】
Đường Khoa:【 Đáng ra mày khỏi đi cho rồi đi? Mà không phải trước đó nói muốn nhờ tao hỗ trợ mày sao? Sao không thấy mày tìm tới tao vậy. 】
J:【 Đang đi xem phim. 】
Đường Khoa:【 Ối, xem ra đối tượng coi mắt lần này cũng khá đó chứ, còn có quy trình này nữa, tao còn tưởng mày vừa gặp người ta xong thì quay đầu bỏ chạy liền. 】
Thẩm Dập:【 Xem chừng là các bô lão mua sẵn vé xem phim trước rồi đúng không? 】
Đường Khoa:【 Phải không mậy? @J】
Đối với chuyện Giang Tuân đồng ý đi coi mắt Đường Khoa thấy thật bất ngờ, dù sao tối hôm đó anh đã chứng kiến thái độ khác thường của Giang Tuân dành cho Cố Ảnh, đó tuyệt đối không phải là thái độ nên có với người bạn học không quen không biết.
Theo như hiểu biết của anh ta về Giang Tuân, lần coi mắt này anh chắc chắn sẽ từ chối.
Tình huống đảo ngược hiện tại thật sự khiến anh ta vô cùng khó hiểu.
J:【 Ừ. 】
Đường Khoa:【 Mẹ kiếp, tao tưởng là thú vị lắm, mày cũng đừng qua quýt thế chứ, đi xem phim với con gái người ta mà ngồi chơi game, người ta tổn thương lắm đấy. 】
Đường Khoa:【 Để tao kể cho nghe, lần đầu tiên tao đi coi mắt cũng qua quýt lắm, nhưng tao hay hơn mày, lúc đang xem phim tao ngủ gật luôn. 】
Thẩm Dập:【 Ngầu vãi vậy ba, đi coi mắt mà mày ngủ? Vậy chắc đối phương nhạt nhẽo lắm hả? 】
Đường Khoa:【 Nhạt nhẽo lắm luôn ba, cô nàng còn chọn ngay phim nghệ thuật, tao vừa chán vừa buồn ngủ, cố chịu lắm rồi mà vẫn ngủ gật mất, này @J mày đừng giống tao đấy, sau này ngẫm lại cứ thấy tao rõ vô duyên. 】
J:【 … 】
Giang Tuân nghiêng đầu nhìn sang người nào đó đang ngủ say sưa, khoé môi lặng lẽ cong lên.
Nhạt nhẽo? Ha.
Phòng chiếu phim được bao trùm bởi hiệu ứng âm thanh đáng sợ, Giang Tuân chơi game, Cố Ảnh thì vẫn cứ ngủ mê man.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào bên tai, như có sợi lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến tâm tư người ta xao động.
Đôi tay đang chơi game của Giang Tuân dừng lại, rất muốn đẩy cái đầu đang tựa trên vai ra, nhưng tầm mắt dừng ngay bàn tay cô trong lúc vô thức níu lấy vạt áo mình, phút chốc suy nghĩ ấy bỗng hóa thành tiếng thở dài thật khẽ.
Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.