Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 2: Thiếu niên mắt hai màu kỳ lạ




Lục Tắc Hiên quan sát xung quanh, bên cạnh cái thùng rác gần đó có một cánh tay người, các bộ phận khác trên cơ thể không biết nằm đâu. Góc đường bên phải là một thi thể trẻ em, trước khi chết, đứa trẻ kia đã khiếp đảm đến mức đôi mắt trợn trừng như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Bên cạnh còn có vài thi thể người bị bầy thú giẫm thành một mớ nhầy nhụa, giữa đống máu thịt lẫn lộn là nội tạng văng tứ tung.
Khắp nơi đều là những phần tay lìa chân đứt. Hiển nhiên, những người ở đây vừa trải qua cuộc tàn sát của bầy thú vũ trụ.
Dù các Lính gác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng đã quen đối mặt với những tình huống đáng sợ nhưng vẫn không khỏi gai người khiếp hãi khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Vài Lính gác không kìm được, buông lời chửi: “Đệt, rốt cuộc đám thú kia đã ăn thịt bao nhiêu người?”
“Bị bọn nó giẫm một phát, ruột gan phèo phổi gì cũng nát bét cả!”
“Tại sao tự nhiên chúng lại tấn công con người?”
Lục Tắc Hiên chưa gặp loài thú khổng lồ kỳ lạ này bao giờ. Trong kho dữ liệu của Liên bang cũng không có bất kỳ thông tin gì về chúng.
Nhưng những sinh vật có hình thể đồ sộ thường hành động khá vụng về, không có gì đáng sợ đối với Lính gác đã tiến hóa đến cấp cao nhất. Lục Tắc Hiên cầm tai nghe không dây, bình tĩnh đưa ra mệnh lệnh: “Chim Ruồi, xâm nhập bầy thú, điều tra xem chúng có con đầu đàn không.”
“Rõ!” Giọng nữ trong trẻo, hoạt bát vang lên từ trong tai nghe.Vài Lính gác không kìm được, buông lời chửi: “Đệt, rốt cuộc lũ biến dị kia đã ăn bao nhiêu ngươi?”“Tại sao tự nhiên chúng lại tấn công con người?”

Chim Ruồi là biệt hiệu của một nữ Lính gác 24 tuổi. Cô là trinh sát viên của Đội đặc chiến Liệp Ưng, có thị giác và tốc độ hàng đầu nhân loại. Thực thể tinh thần của cô chính là một con chim ruồi nhanh nhẹn, bản thân cô cũng rất giỏi ẩn nấp.Khắp nơi đều là những phần tay lìa chân đứt. Hiển nhiên, những người ở đây vừa trải qua cuộc tàn sát của loài biến dị lạ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, một nữ Lính gác mặc đồ chiến đấu đen tuyền quyết đoán quay lại, xông vào giữa bầy thú. Lính gác dễ dàng len lỏi giữa bầy thú như chú chim nhỏ linh hoạt bay trong rừng rậm; mà bầy thú cũng không phát hiện ra cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn này. Tốc độ của cô quá nhanh, hệt như một cơn gió thổi qua.
Tai nghe vang lên tiếng nói từ đội cứu hộ: “Đội trưởng, phát hiện một hầm trú ẩn, có rất nhiều học sinh trốn trong này!”
Lục Tắc Hiên nói: “Bố trí hai người ở lại bảo vệ, những người khác tiếp tục tìm kiếm cứu nạn. Nhóm 1 chú ý chặn thú vũ trụ, đừng để chúng tiến lên!”
Đội đặc chiến Liệp Ưng luôn huấn luyện nghiêm chỉnh, lại thêm mọi người đã phối hợp tác chiến rất nhiều lần, không khó để giải quyết bầy thú vũ trụ “không thông minh” này. Chỉ có điều, bọn chúng quá đông đúc, cứ giết từng con từng con sẽ cực kỳ tốn thời gian. Huống hồ, trong căn cứ còn rất nhiều người chờ họ tới cứu viện.
Lục Tắc Hiên cân nhắc một lát, quyết định gọi thực thể tinh thần của mình ra.Lục Tắc Hiên đi về phía miệng hố, nhảy xuống.
Thực thể tinh thần giống như một con thú cưng đồng hành, luôn luôn bên cạnh chủ nhân. Thực thể tinh thần của Lính gác và Dẫn đường có thể thể hiện ra phần nào năng lực và tính cách của chủ nhân nó.
Thực thể tinh thần của Lục Tắc Hiên là một con chim ưng trắng khổng lồ. Sải cánh của nó khi dang rộng có thể dài đến cả trăm mét, gần như che ngang trời đất. Nó lẳng lặng chăm chú nhìn xuống bằng đôi mắt màu xám nhạt hệt như một con chim thần ngạo nghễ.
Khoảnh khắc nó xuất hiện, vị trí bả vai Lục Tắc Hiên bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh màu trắng đẹp mắt. Tiếp đó, người đàn ông bật người nhảy lên, bay đến khoảng không phía trên bầy thú như một tia chớp.
Cộng hưởng năng lực với thực thể tinh thần, dị năng tiến hóa chỉ có ở Lính gác cấp S.
Lục Tắc Hiên bay nhanh phía trên bầy thú, nhìn qua một lượt liền trông thấy chiến hữu Chim Ruồi đang len lỏi bên dưới. Cô di chuyển rất nhanh mà không hề đánh động đến bầy thú. Nhưng cô là Lính gác cấp A, không tiến hóa được khả năng bay lượn, trinh sát trên mặt đất rất khó thấy được toàn bộ hướng di chuyển của bọn chúng.
Lục Tắc Hiên tập trung quan sát, thị lực nhạy bén giúp hắn nhìn rõ mồn một bầy thú trên mặt đất. Mấy trăm con thú vũ trụ đang điên cuồng lao về phía căn cứ của con người. Đám thú này có kích thước cực lớn, hành động tuy vụng về nhưng lại rất trật tự như được thứ gì đó chỉ huy.
Bỗng nhiên, tầm mắt hắn ghim chặt vào một con nhỏ hơn hẳn so với những con xung quanh, đồng thời bề ngoài trông cũng đẹp mắt hơn nhiều. Cẩn thận theo dõi thêm, hắn phát hiện hai bên trái phải của con thú đó luôn có đồng loại bảo vệ kín kẽ.
“Chim Ruồi, hướng 11 giờ, tiến thêm 300 mét.”
Chim Ruồi đang di chuyển giữa bầy lập tức tiếp cận con thú vũ trụ kia theo chỉ dẫn của đội trưởng. Chẳng bao lâu sau, tai nghe đã vang lên giọng nói trong trẻo của cô: “Đội trưởng, đã thấy!”
“Hành động.”
Lục Tắc Hiên vừa dứt lời, nữ Lính gác trên mặt đất lập tức rút đao điện từ luôn mang theo người, thẳng tay chém lìa chân trước của con thú vũ trụ đó. Gần như đồng thời, Lục Tắc Hiên đang bay trên cao cũng lao xuống, Lính gác dừng lại trên đầu “thủ lĩnh” của bầy thú vũ trụ bằng tốc độ cực nhanh, cực vững.
Thanh đao lớn trong tay người đàn ông hung hãn chém xuống. Chỉ nghe “phập” một tiếng, trường đao sắc lẻm đã bổ vào đầu con thú vũ trụ. Tiếp đó, hắn vận sức xoay cổ tay, vung đao điện từ, nhanh chóng khuấy cho não con quái vật kia thành mớ bầy nhầy!
“Gràooooooo”
Tiếng tru chói tai vang lên giữa bầy thú. Tất cả những con thú vũ trụ khác khựng lại như bị bấm nút dừng hình.
Sau đó, những con thú vũ trụ mất thủ lĩnh bắt đầu tháo chạy tứ tán. Tiếng bước chân rầm rập của bọn chúng khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.

“Để chúng nó đi, đừng đuổi đánh.” Lục Tắc Hiên lại đưa ra mệnh lệnh thông qua tai nghe.
“Đã rõ!”
Lát sau, căn cứ con người tan hoang đổ nát trở về với sự yên tĩnh, tiếng chân hỗn loạn của bầy thú càng lúc càng xa.
Lục Tắc Hiên thu đao về, đi tới đối diện các chiến hữu.
Trải qua một trận ác chiến, khuôn mặt của nhiều Lính gác đã dính đầy máu tươi. Lục Tắc Hiên nhìn mọi người, quan tâm hỏi: “Có ai bị thương không?”
“Đội trưởng, vài anh em bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại!”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Tốt. Toàn đội chia làm ba nhóm, tiếp tục tìm kiếm người sống sót.”
Bầy thú vũ trụ kỳ lạ kia lập tức rút lui ngay sau khi con đầu đàn chết? Trông có vẻ như mối nguy hiểm đã được giải trừ một cách thuận lợi nhưng Lục Tắc Hiên vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Loài biến dị hoàn toàn mới bất thình lình xuất hiện, ngẫm sao cũng thấy quái đản. Nhưng hiện giờ hắn không rảnh để phân tâm băn khoăn chuyện này.
Lục Tắc Hiên quay người, đi về phía căn cứ nhân loại.
Hắn chợt dừng bước trước tiệm bánh ngọt. Dường như nơi này có pheromone của Dẫn đường. Tuy rất nhạt nhưng khứu giác cực nhạy của Lính gác cấp S vẫn giúp Lục Tắc Hiên nhanh chóng bắt được thứ mùi có thể tan biến bất cứ lúc nào của Dẫn đường kia.
Cơ thể Dẫn đường sẽ tỏa ra một hợp chất đặc biệt với mùi hương khác nhau ở mỗi cá nhân, chỉ những người tiến hóa mới có thể ngửi thấy. Hiện tại, Lục Tắc Hiên đang ngửi được một mùi hương mát lạnh, tinh khiết giống như hương thơm thấm vào tận ruột gan mà bông tuyết đầu mùa đọng trên hoa mai tỏa ra.
Vì số lượng Dẫn đường chưa bằng một phần mười Lính gác trong quần thể người tiến hóa nên Chính phủ Liên bang cực kỳ coi trọng Dẫn đường, thậm chí đặc biệt ban hành “Đạo luật Bảo hộ Dẫn đường”. Mỗi Dẫn đường đều được đăng ký và quản lý thống nhất bởi Hiệp hội Dẫn đường tại hành tinh Thủ đô.
Ngoại trừ những Dẫn đường tốt nghiệp từ trường quân sự và tham gia chiến đấu cùng quân đội giống như Moore, đại bộ phận các Dẫn đường khác đều ở lại hành tinh Thủ đô. Họ sẽ phụ trách việc điều trị xoa dịu tinh thần cho các Lính gác hoặc tới các Viện nghiên cứu khoa học thực hiện một số nhiệm vụ nghiên cứu tỉ mỉ, yêu cầu sử dụng sức mạnh trí não ở cường độ cao.
Trên hành tinh tài nguyên hoang vu, khắc nghiệt như B-73 trong chòm Củ Xích này, sao lại xuất hiện Dẫn đường không biết từ đâu ra?
Lục Tắc Hiên nảy sinh nghi ngờ, rảo bước vào trong tiệm bánh.
Tiệm bánh ngọt đã bị mấy con thú vũ trụ phá sập, bên trong chỉ còn đống ngổn ngang. Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh căn tiệm tối mò, nhanh chóng phát hiện ra hố lớn do đám thú đạp thủng.
Lục Tắc Hiên đi về phía miệng hố, nhảy xuống.
Đây là một tầng hầm chất đầy đồ đạc. Không gian bên trong tối đen, nhưng với Lục Tắc Hiên, nhìn trong đêm hay nhìn khi ban ngày cũng không khác nhau là bao. Hắn lập tức phát hiện ra một thiếu niên ngồi trong góc hầm.
Dáng người thiếu niên gầy nhom, làn da tái nhợt, ốm yếu; mắt trái cậu là màu đen nhưng mắt phải lại mang màu đỏ – Một người mắt hai màu cực kỳ hiếm gặp. Nhịp thở của thiếu niên rất nông, hiển nhiên đã bị thương. Một cục lông màu trắng to khoảng một bàn tay đang hấp hối bên chân cậu.
… Là thực thể tinh thần của Dẫn đường.
Lục Tắc Hiên nhìn kỹ một hồi mới thấy rõ được đó là một con cáo nhỏ lông xù.
Thực thể tinh thần yếu ớt như vậy, chắc hẳn sức mạnh tinh thần của chủ nhân nó cũng không cao, có lẽ là Dẫn đường cấp C yếu nhất?
Chim ưng màu trắng của Lục Tắc Hiên khá phấn khích khi cảm nhận được sự tồn tại của cáo nhỏ. Nó vội vàng thu nhỏ, muốn đáp xuống chơi với đối phương, lại nghe Lục Tắc Hiên lạnh lùng ra lệnh: “Đừng lại đây, tránh việc dọa cậu ấy. Thực thể tinh thần của cậu ấy đã yếu lắm rồi.”
Chim ưng tuyết: “… À.”
Lính gác và Dẫn đường sẽ hấp dẫn nhau theo bản năng. Thực thể tinh thần của Lính gác trông thấy thực thể tinh thần của Dẫn đường cũng sẽ niềm nở muốn tới gần.
Nhưng sức mạnh của Lục Tắc Hiên và thiếu niên này quá chênh lệch, con cáo nhỏ đáng thương này chắc không chịu nổi khi thực thể tinh thần chim ưng tuyết cấp S tới gần. Một khi cáo nhỏ bị hoảng sợ, chủ nhân nó có khả năng cũng bị hao tổn sức mạnh tinh thần.
Sau khi giấu chim ưng tuyết đi, Lục Tắc Hiên cố gắng thu sức mạnh của mình lại nhiều nhất có thể. Hắn bước tới trước mặt thiếu niên, nói chuyện bằng ngữ điệu ôn hòa: “Đừng sợ, tôi là Lính gác trong đội cứu viện, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Dứt lời, hắn vươn tay tới, cẩn thận bế thiếu niên đang ngồi dựa vào tường lên.
… Nhẹ quá đi mất.
Lục Tắc Hiên bế Dẫn đường “nhẹ như lông hồng” (đối với hắn) trong lòng, động tác bỗng gượng gạo hẳn, sợ bản thân bất cẩn để ngã mất người đang thoi thóp này.
Thiếu niên được bế trong lòng không động đậy, chỉ có đôi mắt trong veo giữa bóng tối. Cậu quan sát Lục Tắc Hiên một lát rồi cúi đầu như nghĩ ngợi gì đó.
Lục Tắc Hiên ôm chắc thiếu niên bằng hai tay, nhảy thẳng ra ngoài qua miệng hố.
Một tiếng “soạt” khi đôi cánh xòe ra vang lên bên tai, Lục Tắc Hiên bật người, đưa thiếu niên bay tít lên cao. Gió lạnh thấu xương cuốn theo nước mưa tạt về phía thiếu niên, cậu trai trẻ bị xối ướt hơi nhăn mặt, lên tiếng: “Anh định đưa em đi đâu?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, thấy nét mặt thiếu niên có vẻ khá khó chịu, hắn vội vàng lấy áo khoác của mình che mưa cho cậu, đồng thời ôn tồn giải thích: “Căn cứ theo Đạo luật Bảo hộ Dẫn đường của Liên bang, phát hiện Dẫn đường bị thương phải ưu tiên chữa trị. Tôi đưa cậu tới phi thuyền Liệp Ưng, ở đó có bác sĩ và khoang điều trị có thể giúp vết thương của cậu lành lại rất nhanh.”
Thiếu niên gật đầu, khẽ đáp: “Cảm ơn.”
Cậu bị thương trên trán, máu vẫn đang chảy ra.
Lúc này, máu vừa khéo chảy vào bên mắt màu đỏ kia, tạo thành một vẻ ma mị kỳ lạ.
Lục Tắc Hiên luôn cảm thấy thiếu niên này tràn ngập bí ẩn, lại thêm pheromone Dẫn đường hơi quen quen của cậu giống như một thứ mùi hắn từng ngửi được ở đâu đó. Nhưng bây giờ không phải thời điểm tra hỏi lai lịch đối phương, cứu người vẫn quan trọng hơn. Nghĩ thế, Lục Tắc Hiên tăng tốc, bay thẳng về phía phi thuyền Liệp Ưng đang lơ lửng trên cao.
Bên trong phi thuyền, Tổ trưởng tổ Hậu cần, Moore, nhận được thông tin từ Đội trưởng Lục bèn ra cửa chờ sẵn. Thấy Đội trưởng Lục bế một thiếu niên mặt đầy máu vội vã đi tới, Moore không khỏi ngẩn người: “Đội trưởng Lục, đây là…”
Lục Tắc Hiên đáp: “Tìm thấy một Dẫn đường bị thương."
Dẫn đường? Moore vội đỡ thiếu niên từ tay Lục Tắc Hiên.
Nhìn máu me be bét trên mặt cậu, giọng Moore cũng dịu dàng hẳn: “Chào em, em còn tỉnh không? Có nghe thấy anh nói chuyện không?”
Thiếu niên gật đầu: “Có.”
“Anh là bác sĩ Dẫn đường.” Moore nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, “Đừng sợ, anh sẽ đưa em đi kiểm tra một lượt.”
Moore đưa thiếu niên vào phòng điều trị, cẩn thận kiểm tra. Gạch vỡ rơi vào trán cậu, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, trông có vẻ khá ghê nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da; những vị trí khác trên người có kha khá vết trầy xước. Moore cẩn thận cầm máu, băng vết thương cho cậu, loáng cái đã giải quyết xong xuôi.
Lục Tắc Hiên đứng ngoài cửa chờ một lát, Moore đã đưa thiếu niên ra ngoài. Trán cậu quấn băng gạc trắng xóa, sắc mặt nhợt nhạt trông rất yếu. Thực thể tinh thần hình cáo nhỏ gục đầu trên vai cậu, trông như sắp chết.
Moore giải thích: “Bị thương không nghiêm trọng lắm nhưng mất khá nhiều máu, hơn nữa lại bị hoảng sợ nên khá yếu. Tôi cho cậu ấy một ống dinh dưỡng rồi, nghỉ một đêm là sẽ ổn.”
Lục Tắc Hiên yên tâm. Hắn nhìn sang thiếu niên, khẽ hỏi: “Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Thiếu niên nhỏ giọng đáp: “Em tên Dụ Nhiên, 18 tuổi.”
“Cậu không tới Hiệp hội Dẫn đường đăng ký à? Sao lại sống một mình ở đây?”
“Em vừa thức tỉnh tháng trước, còn chưa kịp đăng ký…”
Lục Tắc Hiên còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị Moore cắt ngang: “Nào nào, giờ em ấy đang yếu lắm. Anh đừng có gấp gáp hỏi như thẩm vấn tội phạm nữa.”
Thiếu niên có vẻ khá sợ Lục Tắc Hiên, cậu cúi đầu, len lén nấp ra sau lưng Moore. Thấy thế, Lục Tắc Hiên biết ý: “Moore, đưa cậu ấy đi nghỉ trước đi, có chuyện gì mai nói sau vậy.”
Lúc quay đi, Lục Tắc Hiên dùng ánh mắt ra dấu cho Moore: Chú ý người này.
Moore gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Dẫn đường kỳ lạ xuất hiện ở một hành tinh hoang vắng, quả thật không thể lơ là.
Moore ngoảnh lại nhìn thiếu niên, vừa khéo đối diện với đôi mắt vô tội, đáng thương của cậu. Thiếu niên hệt như một con thú nhỏ đang hoảng loạn, ánh mắt cậu căng thẳng, sợ sệt. Cảm xúc hốt hoảng, lo lắng ấy thậm chí còn lan truyền sang Moore.
Dụ Nhiên? Một cái tên nghe thật lạ.

Sức mạnh tinh thần cậu trông có vẻ không hề cao, thực thể tinh thần cũng vô cùng yếu ớt. Thật sự là một Dẫn đường cấp C mới thức tỉnh sao?
Cảm giác nghi hoặc nảy sinh trong lòng Moore.
Chi bằng tìm cơ hội thăm dò cậu ta một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.