Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 1: Cứu viện khẩn cấp



Dẫn nhập bối cảnh:

Thời đại vũ trụ, cùng với sự biến dị của các loài sinh vật, con người cũng xuất hiện hai thể “người tiến hóa”.

Người tiến hóa có giác quan và sức mạnh thể chất vượt trội được gọi là “Lính gác”; có sức mạnh tinh thần đặc biệt được gọi là “Dẫn đường”.

Lính gác dễ sụp đổ thế giới tinh thần khi sử dụng sức mạnh, thậm chí trở nên điên loạn, mất trí. Trong khi đó, Dẫn đường có sức mạnh tinh thần đặc biệt có thể xoa dịu thế giới tinh thần của Lính gác, trấn an cảm xúc của họ. Bởi vậy, Lính gác và Dẫn đường còn được coi là cặp bù khuyết hoàn hảo nhất.

Chương 01: Cứu viện khẩn cấp

Đêm 31 tháng 12 năm thiên văn thứ 499.

Một tòa tháp cao thuần sắc trắng đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố. Đỉnh tháp xuyên vào mây trời, chỉ nhìn thoáng qua không thể thấy được tầng cao nhất. Thỉnh thoảng, tòa tháp lại tỏa ra những tia sáng dịu mắt, chiếu soi cùng ánh sao xung quanh.

Tòa tháp màu trắng tựa như một ngôi đền thần thánh khiết giữa đêm đen.

Trong quảng trường bên dưới, hai đội binh lính đang thay phiên nhau tuần tra. Bọn họ có thân hình cao lớn, vạm vỡ, nét mặt nghiêm trang, túc mục, mặc trên mình quân phục thống nhất của đội hộ vệ.

Tháp Trắng, đây là khu vực cấm do Bộ Quân sự Liên bang chỉ định, chỉ những người có thẻ thông hành mới được vào trong.“Đội trưởng Lục!”

Người bên trong Tháp Trắng đều là những Lính gác và Dẫn đường mạnh nhất Liên bang.

Lính gác càng mạnh càng dễ bị quấy nhiễu bởi môi trường bên ngoài, vậy nên tiếng ồn trắng luôn tràn ngập trong Tháp Trắng suốt 24 giờ để cản hết những tạp âm khác, giúp cho các Lính gác được nghỉ ngơi thoải mái nhất.

***

Tháp Trắng, phòng S-103 khu Lính gác, một người đàn ông thân hình cao to đang tập thể hình.

Người nọ chỉ mặc một chiếc quần dài đơn giản và áo may ô, làn da màu lúa mì khỏe khoắn lấm tấm mồ hôi. Sức lực hắn cực kỳ lớn, có thể dễ dàng nâng quả tạ cả trăm cân bằng chỉ bằng một tay. Tuy vậy, cơ bắp trên người hắn không cuồn cuộn, thô kệch mà cân đối, đẹp mắt. Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng với cặp mày kiếm và mắt sáng trông rất anh tuấn, rắn rỏi.

Tố chất cơ thể của những Lính gác cấp S như hắn đã tiến hóa đến mức độ cao nhất của con người, không nhất thiết phải rèn luyện thêm. Việc tập thể hình trước khi đi ngủ mỗi tối là thói quen nhiều năm nay của hắn: Giải phóng bớt năng lượng dư thừa sẽ tốt cho giấc ngủ hơn.

Sau nửa giờ vận động cường độ cao, người nọ đứng dậy thu dọn dụng cụ rồi vào phòng tắm.

Vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, thiết bị truyền tin trên cổ tay bỗng lóe sáng. Hắn cúi đầu, nhìn thấy một hàng chữ đỏ nổi bật hiện lên: “Nhiệm vụ khẩn cấp! Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức xuất phát tới căn cứ số hiệu B-73 thuộc chòm sao Củ Xích* tiến hành cứu viện. Mức độ nguy hiểm: Không rõ. Mức độ ưu tiên: Đỏ.”

* Chòm sao Củ Xích (Chòm Thước Kẻ/ chòm sao Norma): Là chòm sao mang hình ảnh giống như cái thước, xếp thứ 74 về diện tích trong số 88 chòm sao hiện đại.

Lục Tắc Hiên lấy bộ đồ chiến đấu đen tuyền treo trên giá áo bên cạnh thiết bị tập thể hình, nhanh chóng mặc vào, quay người rời phòng.Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn đội ngũ một lượt, thấy đã đến đủ bèn phất tay: “Xuất phát.”Thiếu niên lạnh nhạt đáp: “Đuổi đi là được rồi, không cần làm chuyện thừa thãi.”

Chỉ chốc lát sau, một đội Lính gác lục tục tiến vào sân bay trên nóc Tháp Trắng. Những Lính gác này đều thuộc Đội đặc chiến Liệp Ưng, đã quá thân thiết. Sau khi gặp mặt, vài người liếc nhìn nhau, bắt đầu thấp giọng bàn luận.

“Nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp gì vậy, lại còn không rõ mức độ nguy hiểm?”

“Căn cứ số hiệu B-73, mười năm trước tôi và thầy từng qua đó một lần, là cái xó chim không thèm ỉa.”

“Chỗ đó không phải hành tinh tài nguyên hoang vu à? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân rành mạch, một bóng người cao lớn xuất hiện từ góc rẽ, đội Lính gác vội vàng đứng nghiêm.

“Đội trưởng Lục!”

Đội Lính gác đồng loạt cúi chào người đàn ông mới tới.

Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn đội ngũ một lượt, thấy đã đến đủ bèn phất tay: “Xuất phát.”

Một chiếc phi thuyền không gian khổng lồ màu đen đang đỗ ngay giữa sân bay. Thân thuyền được tạo hình như một con hùng ưng dang cánh bay lượn. Đôi cánh kim loại với đường cong mượt mà giống như những lưỡi đao sắc bén. Khi Lục Tắc Hiên ấn công tắc trên nhẫn, đôi mắt màu vàng kim của chiếc phi thuyền từ từ sáng lên, chiếu thành luồng sáng in rõ lên mặt đất.

Lục Tắc Hiên dẫn đầu, theo sau là mấy chục Lính gác, cả đội trật tự bước lên phi thuyền.

Đội đặc chiến Liệp Ưng, đội Lính gác tinh nhuệ với sức chiến đấu hàng đầu Liên bang.

Đội trưởng Lục Tắc Hiên là một trong số ít các Lính gác đã tiến hóa đến cấp S trong Liên bang, những Lính gác khác trong đội đều có sức mạnh đạt cấp A.

Phi thuyền bay lên, mái che sân bay chầm chậm mở ra.

Lục Tắc Hiên đứng trước bàn điều khiển, nhìn vào một thanh niên đeo kính, ngoại hình nhã nhặn trong đội: “Moore, báo cáo thông tin nhiệm vụ.”

Moore là Dẫn đường đồng hành kiêm sĩ quan thông tin của Đội đặc chiến Liệp Ưng; tốt nghiệp khoa Y hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự Liên bang, có học vị Thạc sĩ Dẫn đường Y khoa; có cơ sở lý luận vững chắc và kinh nghiệm điều trị thực chiến cực kỳ dày dặn.

Khác với Lính gác tiến hóa sức mạnh thể chất đến ngưỡng cao nhất, Dẫn đường tiến hóa sức mạnh tinh thần vượt trội. Trí nhớ của Moore vô cùng xuất sắc, anh có thể ghi nhớ và thuật lại làu làu mọi thông tin đã từng đọc.Moore là Dẫn đường đồng hành kiêm sĩ quan thông tin của đội đặc chiến Liệp Ưng; tốt nghiệp khoa Y hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự Liên bang, có học vị Thạc sĩ Dẫn đường Y khoa; có cơ sở lý luận vững chắc và kinh nghiệm điều trị thực chiến cực kỳ dày dặn.

“Vị trí mục tiêu của nhiệm vụ lần này nằm gần hẻm núi Kenya trên hành tinh B-73 thuộc chòm sao Củ Xích. Hành tinh này có hai vùng ô nhiễm: Vùng ô nhiễm số 13 đầy rẫy một loài thực vật ăn thịt ngoài hành tinh. Chúng sinh sôi rất nhanh, tiêu diệt tất cả các dạng sống ở xung quanh, nọc độc do cánh hoa tiết ra có tính ăn mòn cực mạnh, nhược điểm là sợ lửa. Còn về vùng ô nhiễm số 14, hiện tại vẫn chưa có thông tin liên quan.” Moore nhanh chóng báo cáo toàn bộ thông tin mình nắm được.

“Không có thông tin? Là không có ai vào đó điều tra hả?” Một Lính gác trẻ tuổi với kiểu tóc ngắn màu vàng khẽ hỏi.

“Có người vào, nhưng không ai còn sống trở ra.” Moore nhìn về phía cậu ta, cố nói thật ôn hòa.“Rõ, thưa đội trưởng!”

“…” Cả đám Lính gác quay ra nhìn nhau.Đội Lính gác đồng loạt cúi chào người đàn ông mới tới.

Mọi người gần như cùng nhớ đến dòng thông báo trên thiết bị truyền tin: Mức độ nguy hiểm: Không rõ.

Lục Tắc Hiên chỉ vào bản đồ đang được Moore chiếu lên, nói: “Nếu đã nhận được nhiệm vụ cứu viện khẩn cấp, vậy chỉ có duy nhất một khả năng: Vùng ô nhiễm đã lan rộng, đe dọa đến căn cứ của con người. Chúng ta phải nhanh chóng tiếp cận vị trí mục tiêu.”

Nói xong, người đàn ông lập tức bước vào buồng điều khiển, thiết lập tuyến đường.Thiếu niên bị gạch vỡ rơi trúng đầu: “…”

Đội đặc chiến Liệp Ưng từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ khó nhằn, thành viên trong đội luôn sống những ngày nếm máu trên mũi đao, cũng đã quen đối mặt với đủ kiểu hung hiểm. Không ai biết rằng trước mỗi lần xuất quân, bọn họ đều viết sẵn di chúc, sắp xếp trước hậu sự.

Trong thời đại thiên văn, dù con người đã tiến hóa tới hình thái mạnh mẽ như Lính gác và Dẫn đường, khoa học kỹ thuật cũng đã cho phép con người du hành và thực hiện các bước nhảy không gian nhưng so với vũ trụ bao la, hiểu biết của nhân loại vẫn quá hạn hẹp.

Hành tinh B-73 thuộc chòm sao Củ Xích là hành tinh tài nguyên Liên bang chiếm lĩnh được hồi hai mươi năm trước, có chứa trữ lượng lớn quặng kim loại cần dùng trong chế tạo phi thuyền. Để có thể khai phá được chòm Củ Xích, con người đã phải chiến đấu kịch liệt với sinh vật biến dị ở đó và trả một cái giá rất đắt.

Vùng ô nhiễm số 13 được định ra sau trận chiến khi ấy. Không có cách nào có thể tiêu diệt hoàn toàn loài thực vật kỳ dị chuyên ăn máu thịt này, cuối cùng, con người phải dùng hàng rào điện phân tách ra vùng căn cứ an toàn phục vụ hoạt động khai thác tài nguyên.

Trong hai mươi năm qua, loài thực vật ngoài hành tinh kia không hề xâm lấn rộng ra thêm, con người cũng tạm coi như có thể chung sống hòa bình cùng chúng.

Nhưng nếu tồn tại thực vật dùng máu thịt làm dưỡng chất, dựa theo quy luật cân bằng sinh thái, trên hành tinh này chắc chắn còn tồn tại những loài động vật khác. Chỉ có điều cụ thể là động vật gì thì không ai biết.

“Đùng!” Một chùm pháo hoa rực rỡ bất chợt nở rộ giữa không trung, toàn thể người trong phi thuyền đều ngoảnh sang phía cửa sổ.“…”

Đã đến 0h, quảng trường trung tâm lớn nhất Liên bang bắt đầu tưng bừng đón năm mới. Màn pháo hoa năm nay thu hút rất nhiều người dân đến xem, pháo hoa rực rỡ sắc màu tô điểm bầu trời rộng lớn, nhuộm nên khung cảnh phồn vinh, thịnh vượng.

Tròn năm trăm năm thành lập Liên bang, quả là một ngày đáng để kỷ niệm.Tròn năm trăm năm thành lập Liên bang, quả là một ngày đáng để kỷ niệm.

Ở hành tinh Thủ đô, quý tộc và đám quan chức đang sống một cuộc sống yên ổn nhưng xa hoa, lãng phí. Mà những nỗi sợ và sự nguy hiểm ở nơi xa thẳm giữa vũ trụ chỉ có những Lính gác và một số ít Dẫn đường đồng hành mới hiểu được.

Các binh sĩ trong phi thuyền nhất thời im lìm ngắm nhìn khung cảnh tưng bừng bên ngoài cửa sổ.

Chẳng ai chắc chắn được liệu họ còn có thể trở về, còn có thể đón cái Tết tiếp theo sau nhiệm vụ lần này hay không.

Lát sau, âm thanh lạnh ngắt của máy móc vang lên bên tai: “Đã rời khỏi tầng khí quyển của hành tinh Phượng Hoàng, chuẩn bị tăng tốc. Mục tiêu chỉ định: Hành tinh số hiệu B-73 thuộc thiên hà Củ Xích, phi thuyền sẽ tiến hành bước nhảy không gian đầu tiên sau 10 phút nữa…”

***

Cùng lúc đó, vùng rìa căn cứ con người trên hành tinh B-73, chòm sao Củ Xích.

Những mảnh thi thể đẫm máu rơi đầy phố lớn ngõ nhỏ, xung quanh vang lên những tiếng thét giày xéo tâm can. Những người sống sót đang điên cuồng chạy trốn khắp nơi giống như con thú nhỏ hoảng loạn.

“A a a… Cứu với…”

“Trời ơi, quái vật gì thế này!”

“Hu hu hu, mẹ ơi, con đau quá, chân con đứt rồi hu hu hu!”

“Chạy mau! Nhanh trốn xuống hầm trú ẩn!”

Dưới cơn mưa to như trút nước, máu tươi trên đất hòa vào thành sông. Ánh đèn đường mờ tối chiếu lên khung cảnh hệt như địa ngục trần gian.

Đêm khuya, khu dân cư bất ngờ bị quái thú vũ trụ biến dị tấn công. Những người bình thường thậm chí còn không kịp thấy rõ dáng vẻ của chúng đã chết như ngả rạ.

Kích thước của chúng ngang ngửa một chiếc xe tải, tốc độ di chuyển nhanh khiếp người, có thể dễ dàng đạp nát công trình nhà cửa của con người. Đối diện với chúng, con người nhỏ bé hệt như loài sâu kiến.Sau khi cậu thu hồi sức mạnh tinh thần, hai con thú khổng lồ xông vào tiệm bánh ngọt lại điên cuồng phá phách, làm sập luôn sàn nhà. Vô số mảnh gạch lát nền trút xuống như mưa.

Còi báo động chói tai vang vọng bầu trời đêm, những người còn sống đều điên cuồng chạy trối chết.

Giữa đám người đang dáo dác bỏ chạy, có một thiếu niên trông khác biệt hoàn toàn. So sánh với những người đang hoảng loạn, khuôn mặt cậu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc và đôi mắt một đen một đỏ trông càng thêm kỳ quái giữa đêm tối. Thế nhưng ai cũng đang cuống quýt muốn giữ mạng nên chẳng người nào để tâm tới cậu.

Thiếu niên rảo bước đến trước một tiệm bánh ngọt rồi mở cửa bước vào. Cậu đi tới góc tiệm, lật viên gạch lát nền lên, thả người nhẹ nhàng nhảy xuống tầng hầm.Kích thước của chúng ngang ngửa một chiếc xe tải, tốc độ di chuyển nhanh khiếp người, có thể dễ dàng đạp nát công trình nhà cửa của con người. Đối diện với chúng, con người nhỏ bé hệt như loài sâu kiến.

Dưới hầm chất kín đủ thứ đồ đạc. Phần lớn trong đó là nguyên liệu làm bánh ngọt, ngoài ra còn có một chiếc giường gỗ đơn giản.Đội cứu viện, mấy người đến đúng lúc quá ha?

Thiếu niên ngồi ở mép giường, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân hỗn loạn chạy ngang qua tiệm bánh, cùng với đó là tiếng thét chói tai và tiếng gào khóc của con người.Tháp Trắng, đây là khu vực cấm do Quân đội Liên bang chỉ định, chỉ những người có thẻ thông hành mới được vào trong.

“Á á á á, bọn chúng đuổi tới đây rồi!!”

Lát sau, tiếng loài thú khổng lồ điên cuồng lao đến ngày càng gần, dội vào tai khiến màng nhĩ rung lên ong ong.Nói xong, người đàn ông lập tức bước vào buồng điều khiển, thiết lập tuyến đường.

Một con thú khổng lồ trong số đó như nghe được gì chợt dừng lại trước tiệm bánh. Nó vừa đánh hơi vừa giẫm mạnh chân xuống đất. Trần căn hầm rung chuyển, một lớp bụi đất mù mịt đổ xuống rào rào.

Thiếu niên nín thở, nhắm mắt, dùng sức mạnh tinh thần của bản thân để cảm nhận không gian bên ngoài.

Trong bóng đêm, vài sợi tua ý thức màu đỏ lẳng lặng dò ra qua khe cửa hầm, nhẹ nhàng cuốn lấy tứ chi của con thú khổng lồ như dây leo, đồng thời đánh úp vào đại não nó bằng tốc độ nhanh như chớp!Thiếu niên lại vươn tua ý thức ra, muốn đuổi chúng đi.

Con thú khổng lồ cảm thấy đầu mình nổ “đùng” một tiếng như bị điện giật rồi đột ngột mất sạch khả năng suy nghĩ.

“Chỗ này không có con mồi.”

“Sang bên kia tìm.”

Giọng nói rành mạch, lạnh lùng của con người vang lên trong đầu con thú khổng lồ. Có một khoảnh khắc biểu cảm của nó trở nên ngây dại. Ngay sau đó, nó sực tỉnh, gật đầu ngoan ngoãn quay đi, chạy như điên về hướng ngược lại, trên đường còn húc vài đồng loại ngã lăn kềnh.

Đồng loại bị xô ngã nhìn nó với vẻ hoang mang.

Sao con kia lại chạy ngược lại? Lạc đường hả?

Dưới tầng hầm, một chú cáo trắng nhỏ và một chú cáo chín đuôi đỏ đang canh giữ bên cạnh thiếu niên. Tiếng đối thoại của chúng vang lên trong đầu cậu: “Thú vũ trụ kích thước khổng lồ, có vẻ không thông minh lắm.” “Trí lực cấp C thôi, không khó đối phó.”

Thiếu niên lạnh nhạt đáp: “Đuổi đi là được rồi, không cần làm chuyện thừa thãi.”

Chỉ chốc lát sau, lại có hai con thú vũ trụ khác dừng lại gần tiệm bánh.

Rầm…



Cánh cửa tiệm bị bọn chúng phá nát, sàn nhà cũng bị chúng giẫm sắp vỡ, cả căn tiệm đang rung lắc dữ dội.

Thiếu niên lại vươn tua ý thức ra, muốn đuổi chúng đi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng bắn “pằng pằng pằng”. Tiếng súng kia rất gọn gàng, quyết đoán, nghe là biết do quân đội được huấn luyện bài bản b/ắn ra.

“Nhóm 1 tạo thành lưới phòng ngự hỏa lực hạng nặng, chặn đám quái vật lại! Chó Săn dẫn nhóm 2 khẩn trương tìm kiếm người sống sót!”

“Rõ, thưa đội trưởng!”Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân rành mạch, một bóng người cao lớn xuất hiện từ góc rẽ, đội Lính gác vội vàng đứng nghiêm.

Giọng nói bình tĩnh, rền vang của Lính gác từ xa truyền tới.

Thiếu niên lập tức thu tua ý thức về, tránh để bị người khác phát hiện.

Sau khi cậu thu hồi sức mạnh tinh thần, hai con thú khổng lồ xông vào tiệm bánh ngọt lại điên cuồng phá phách, làm sập luôn sàn nhà. Vô số mảnh gạch lát nền trút xuống như mưa.

Thiếu niên bị gạch vỡ rơi trúng đầu: “…”

Đội cứu viện, mấy người đến đúng lúc quá ha?