Đào Hoa Trầm Vương

Chương 40:




CHƯƠNG 40
Thời điểm Vương Liên Hoa hỏi ra những lời này, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Hắn sắc mặt tái nhợt, hai mắt cũng hồng, tiều tụy khiến người ta tâm thương xót.
Trầm Lãng mạnh cười nói: “Ngươi làm sao lại khổ sở hỏi như vậy? Ngươi có việc gì, ta cuối cùng cũng phải cứu ngươi thôi.”
Vương Liên Hoa thế nhưng không bởi vậy mà buông tha y. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Trầm Lãng, ánh mắt trong phút chốc vẫn không chớp, vẻ mặt ngang bướng giống như một hài tử: “Ngươi trả lời ta, có phải hay không?”


Trầm Lãng trong lòng đột nhiên dâng lên một trận thương xót —— Y luôn luôn thương xót thiếu niên này, hắn là người phi phàm, cũng là người cô đơn. Nhưng lần này cảm giác cũng là mãnh liệt khó hiểu, mãnh liệt đến nỗi đều làm cho trái tim của y đau lên, đó là chỉ vì an ủi thiếu niên này, y cũng nguyện đáp: “Đúng vậy.”

Vương Liên Hoa yên lặng nhìn y, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Rõ ràng cười đến thượng khí bất tiếp hạ khí (hết hơi), khóe mắt lại giống như ngấn lệ lóe ra. Hắn cười nói: “Trầm Lãng a Trầm Lãng, ngươi nếu cùng ta chết ở chỗ này, Chu Thất Thất làm sao bây giờ? Con của ngươi làm sao bây giờ? Ngươi thời điểm trả lời câu này, chẳng lẽ cũng không ngẫm lại sao? Ngươi ta cùng chết, đem bọn họ đặt ở chỗ nào?”
Trầm Lãng im lặng, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: “Ngươi nói phải, chính là mới vừa rồi ta thật không lo lắng chuyện sinh tử, nếu nói không phải, cũng là nói dối.”
Vương Liên Hoa cười to nói: “Ta Vương Liên Hoa, sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên có người nguyện ý chết vì ta, người nọ lại tự nhiên là ngươi.” Hắn trong mắt thần quang lóe ra, chỉ cười nói: “Dựa vào câu này của ngươi, ta Vương Liên Hoa cuộc đời này, phụ hết người trong thiên hạ cũng không nguyện phụ ngươi.” ( *tung bông* )
Trầm Lãng chỉ cảm thấy một cổ khí lưu, ở trong lòng tản ra không đi, chính xác là rung động đến tâm can, cũng là thật lâu không nói nên lời.
Vương Liên Hoa lại thẳng cười nói: “Chúng ta cũng chớ nói tiếp việc này, vẫn là nên tranh thủ tìm đường đi ra ngoài. Nếu chết ở chỗ này, chính là thiếu sót lớn.” Hắn sau khi nói một phen liền trấn định, đột nhiên toàn thân run lên, không tự giác kéo thật chặt quần áo bao bọc lại.
Rõ ràng cách biệt bất quá một tảng đá nặng, nơi này sao lại rét lạnh như vậy? Trầm Lãng định thần xem xét bốn phía, nhưng không khỏi ngẩn ngơ.
Chỉ vì trước mắt chứng kiến chính là một khối quan tài.
Trong địa cung chung quanh bố trí xa hoa như nhau, trên đỉnh thạch bích đều có dạ minh châu chiếu sáng, nơi này vốn đã là cảnh tượng mà thế nhân trong ảo mộng mới có thể gặp.
Thời điểm còn sống đã là phong cảnh như vậy, sau khi chết sẽ về đâu?
Cái quan tài kia, đương nhiên cũng khác với các quan tài bình thường. Chỉ vì nó là kỳ trân từ trong truyền thuyết Thiên Sơn, “Vạn năm hàn ngọc” chạm trổ mà thành.
“Vạn năm hàn ngọc” thiên tính rất lạnh, giống như hàn băng trong suốt trong trẻo, lại là ngọc chất, không giống như băng bình thường ở chỗ ấm áp sẽ tan. Gia đình hào phú, có một khối đại long nhãn, cũng là tàng phẩm đáng giá tự hào, kì diệu nhất chính là ngày mùa hè có thể mời ba năm bạn bè, đến tiểu đình chỗ hoa viên uống một ít, đem viên hàn ngọc châu này bỏ vào trong bình, mùi rượu liền càng thêm lạnh lẽo trong suốt, giống như Lãnh Tuyền (sông băng), cũng thật là việc phong nhã.
Đem bảo vật như vậy dùng để làm quan tài, chẳng lẽ không phải chử hạc phần cầm*? Chính là sau khi thấy diện mạo người trong quan tài này, liền tuyệt không có người nói công dụng như vậy không đúng.


*Dùng đàn làm củi, nấu hạc để ăn – ý nói phá hoại, phung phí những thứ quý giá.

Nằm ở trong quan tài là một nữ nhân, đương nhiên còn là một nữ nhân cực xinh đẹp.
Nhan sắc hàn ngọc không tỳ vết tựa như băng, mà da thịt cùng mái tóc của nữ nhân này cũng trắng noãn tựa như tuyết. Nếu nói là nữ tử đẹp trong thế gian, nhất là bộ dáng người trong quan tài, nhị là khí độ phong tình, nữ nhân này như là mỹ nhân do bàn tay thần linh tạo thành. Nhưng lại không có sinh mệnh, cũng giống như ngủ say ung dung tuyệt đẹp, nhìn thấy chỉ khiến người vong tình (say sưa).
Vương Liên Hoa cười nói: “Trầm Lãng ngươi chớ không phải là biết trước sao? Nếu không phải Tuyết Tiên Cơ, làm sao còn có mỹ nhân như thế. Trong truyền thuyết ‘nữ sắc họa quốc’ (sắc đẹp hại nước) chuyện, ta cuối cùng cảm thấy là quân chủ kia quá mức ngu dốt, nhưng nếu thực sự có nữ tử như vậy, cũng là điều có thể.”
Trầm Lãng ngưng thần nhìn nữ tử trong quan tài kia, thở dài: “Tuyết Tiên Cơ đột nhiên mai danh ẩn tích, nguyên lai đúng là hồng nhan bạc mệnh.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Chớ không phải là có si tình lang, khiến người cùng sự vật chôn cùng nàng trong địa cung này, lại làm một khối hàn ngọc như vậy, làm cho vẻ đẹp của nàng trọn đời không xấu?” Hắn chỉ ngón tay về một thi cốt ngồi ở góc sáng sủa nói: “Người này có thể nào chính là si tình lang quân kia không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Bên trong thạch thất ngầm này, trừ băng quan (quan tài bằng băng) ra, chỉ hai thứ khác biệt.
Một cái bồ đoàn (cái dùng để ngồi thiền).
Cùng với thi cốt tư thế cầu nguyện ngồi trên bồ đoàn kia.
Trầm Lãng nói: “Ngươi nói cũng có lý. Chính là nam tử kia như thật tâm yêu thương nàng đến tận xương, vì sao cũng không nằm trong ngọc quan này? Này không phải là sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, chết cùng huyệt) sao?” Y tiến đến thăm dò xem bộ bạch cốt kia, đột nhiên thấy dấu vết trên bạch cốt, không khỏi hô to nói: “Thì ra là thế!”
Vương Liên Hoa ngạc nhiên nói: “Ngươi lại có phát hiện gì?” Hắn thăm dò nhìn, cũng kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy trên sọ bạch cốt kia, lại có cửu điểm thiển ngân (9 điểm vết nông – 9 dấu chấm trên đầu hòa thượng ấy =.=” ), đúng là hình dạng giới tam (9 chấm đó gọi là giới tam) sắp xếp thành.
Trầm Lãng nói: “Nguyên lai nơi này không chỉ là động phủ của Tuyết Tiên Cơ, còn là chỗ mai cốt của vô địch hòa thượng.”
Muốn hỏi giới tam này vì sao lưu lại dấu vết ở trên sọ, nhưng thật ra đây là một việc mà chưa từng hòa thượng nào nói ra nên ít người biết đến.
Chỉ vì vô địch hòa thượng vốn lúc ở Thiếu Lâm, trong lòng chỉ có học võ hướng phật chỉ là nhị sự, trước mặt giữa một vài chuyện tranh quyền đoạt lợi rất bất mãn, cho nên phản bội Thiếu Lâm, tự lo niệm phật trong lòng, mặc dù vẫn làm hòa thượng, cũng không đồng ý thừa nhận mình là người trong Thiếu Lâm, cá tính cực đoan cực đoan này, vốn là đời người hiếm thấy.
Mà vô địch hòa thượng phản bội Thiếu Lâm, sau khi một mình bước chân vào giang hồ, cũng đã bị nhiều nữ tử dây dưa. Lúc ấy hắn cũng đang tuổi trẻ, yêu một danh môn nữ tử tên gọi Khiếu Tạ Thu Thủy, tình yêu cùng tâm niệm hướng phật tương phản, vì thế phi thường thống khổ. Mặc khác hai người tuy rằng yêu nhau vô cùng sâu đậm, Khiếu Tạ Thu Thủy lúc ấy đã có hôn ước cùng Nam Cung Dương là một trong Tứ đại công tử võ lâm, người này trời sanh tính hiếu thảo, tuyệt không dám không tuân theo lời cha mẹ. Nam Cung Dương cùng Khiếu Tạ Thu Thủy ngày thành thân, vô địch hòa thượng một mình tiến vào hỉ đường, lại cũng không phải tới cướp cô dâu, chính là ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem chín điểm giới tam đốt tới vô cùng đau đớn, từ nay về sau đoạn tuyệt tình yêu chi niệm, dốc lòng võ học phật đạo, rốt cục vô địch khắp thiên hạ. Vốn một đoạn câu chuyện không biết đúng sai này cũng bất quá là truyền thuyết trăm năm trước, trước mắt lại thấy chứng cớ chính xác, đó là giới ba kia đốt tận xương tủy, sao không khiến người phi thường xót xa.
Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói: “Nếu là vô địch hòa thượng, ta liền nghi ngờ mỹ nhân đã yêu anh hùng, lại theo đuổi mà không được, liền cầm tù hắn ở đây, làm địa cung này, người trong cung, nàng và nam tử cùng nhau chết ở chỗ này, đời đời kiếp kiếp, không thể thoát khỏi, chẳng lẽ không phải cũng là một loại chiếm giữ?” Hắn nói lên loại chuyện này tuyệt độc cực ngoan (cực kì độc ác), thần sắc tự nhiên, phi thường đắc ý, “Trên đời này, ngay cả loại nữ nhân này cũng có, Trầm huynh ngươi nói có phải không?”
Trên đời đích thật là có loại nữ nhân này, chẳng hạn như tỷ tỷ của hắn. Bạch Phi Phi vẫn tin tưởng, bảo rằng chết ở trong tay Trầm Lãng, là phương thức tốt nhất giữ lấy y.
Trầm Lãng chỉ phải cười khổ. Y bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn nói: “Chuyện cũ trước kia, tái đoán như thế nào, cũng là vô vọng. Chúng ta vẫn phải tranh thủ tìm cửa ra đã. Nơi này có hàn ngọc quan tài, đến nỗi rét lạnh, không thể ở lâu.”
Vương Liên Hoa mỉm cười.
“Ta đã đi tìm một vòng, nơi này không có đường ra.” Nụ cười của hắn thoạt nhìn có chút hứng thú khó tả, “Nếu phán đoán của ta là thật sự, một nữ tử như vậy, đến nơi này vốn chính là dự tính chết, làm đường ra để làm gì?”
Trầm Lãng có chút kinh ngạc.
Cũng không phải bởi vì Vương Liên Hoa nói nơi này không có đường ra, mà là bởi vì thái độ của hắn lúc nói ra những lời này, thản nhiên đến làm người ta kinh hãi. Nhưng y cũng không trả lời những câu này, chính là lại xung cẩn thận tìm kiếm một phen. Bốn phía thạch bích phi thường bóng loáng, mà trong thạch thất, trừ hàn ngọc quan tài cùng bộ bạch cốt kia, tái không có vật gì khác. Trầm Lãng dời bồ đoàn dưới bạch cốt qua, thậm chí tra xét bốn phía quan tài kia cũng một thứ, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Vương Liên Hoa bỏ tay vào trong tụ áo nhìn y bận rộn, khi thì còn thở dài một hơi. Thẳng đến khi Trầm Lãng rốt cục bỏ cuộc tìm kiếm, mới chậm rì rì nói: “Ta nói có đúng không?”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Xem ra chính xác là như thế.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Thật ra còn có một biện pháp, chỉ sợ mạo phạm giai nhân.”
Trầm Lãng trầm ngâm nói: “Giai nhân cũng thế, chỉ sợ ta bị thương, tảng đá này lại thật dày nặng, chỉ sợ phải hao phí rất nhiều khí lực.”
Hai người, một hỏi một đáp, hiển nhiên là đã có chủ ý, lại đều là vẻ mặt cổ quái.
Trầm Lãng dọn di thể của Tuyết Tiên Cơ ra khỏi ngọc quan kia, tái đứng lên ngọc quan, nhảy lên trên đỉnh quan tài, vươn tay quả nhiên vừa vặn có thể tiếp xúc trên đỉnh đá phiến thạch thất. Vương Liên Hoa ném đao trong tay áo cho y, cười nói: “Đáng thương tụ đao (đao cất trong tay áo) của ta, hiện giờ lại phải làm chùy tạc sứ.”
Trầm Lãng cũng ngừng phì cười nói: “Tụ đao này của ngươi, cho tới bây giờ chính là giết người gặp huyết, hiện giờ nếu trở ra, làm công đức nói không chừng có thể siêu độ vài vong hồn dưới đao.”
Hai người chuyện trò vui vẻ, dường như hoàn toàn không hề phát giác nỗi khổ rơi vào tuyệt cảnh.


Bồ Đoàn
Vạn Năm Hàn Ngọc Quan Tài (cái này cũng chỉ có trong truyền thuyết thôi =A=)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.