Lúc Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên rời đi là đầu hạ, khi trở về đã là mùa thu năm sau.
Vừa đi chính là một năm ròng, giữa chừng chưa từng về nước một lần, điện thoại thì gần như mỗi tuần đều gọi về nhà, nhưng phương thức du lịch tiêu sái không chịu trách nhiệm như vậy, chỉ sợ rất nhiều gia đình sẽ không chấp nhận, cha mẹ hai nhà Tào Bạch đương nhiên cũng có ý kiến.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Bất quá, một bộ phận tác phẩm của hai người được đưa đi tham gia một cuộc triển lãm chụp ảnh nước ngoài vô cùng nổi tiếng, còn lấy được giải nhất, được giới bình luận nhất trí khen ngợi, sau bản thảo tác phẩm được Tào Dật Nhiên gửi trở về cho con trai, Triệu Duyệt mới tin tưởng Tào Dật Nhiên thật sự đi du lịch chụp ảnh, chứ không phải ở bên ngoài quen rồi không muốn về nhà; ba mẹ Bạch gia luôn tương đối khoan dung, nhưng cũng thông qua điện thoại nói Bạch Thụ mấy lần, bảo hai người ở bên ngoài cẩn thận, có thể về nhà thì sớm về nhà.
Xuống phi cơ, từ cổng khách quý đi ra, Tào Dật Nhiên cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc, tuy hắn luôn ngủ trên máy bay, trừ bỏ lúc ăn, Bạch Thụ sẽ gọi hắn dậy, hắn mới mơ mơ màng màng dậy ăn một chút.
Bất quá trên máy bay là cơm Tây, thật sự không hợp khẩu vị của hắn. Cho dù đã hơn một năm, hắn đi theo Bạch Thụ vẫn luôn chịu khổ nhọc, nhưng điểm hắn muốn kiêu ngạo vẫn như cũ cố chấp kiêu ngạo. Ăn ít, lúc ra khỏi cổng, hắn vừa duỗi người, vừa nói với Bạch Thụ, “Đói quá, chúng ta ăn cái gì ngon đi, muốn ăn tiệc lớn, ăn hải sản thế nào?”
Bạch Thụ đeo balô du lịch thật to, còn kéo một cái vali, Tào Dật Nhiên duỗi thắt lưng xong thì muốn nhận lấy vali, Bạch Thụ không cho hắn, nói, “Anh làm là được. Em muốn ăn cái gì thì ăn, bất quá, anh đề nghị không ăn hải sản, em lại muốn làm hư dạ dày.”
Tào Dật Nhiên nhíu mày, nói, “Không ăn thì thôi, vậy ăn lẩu đi, lâu lắm không ăn, thật nhớ mà.”
Bạch Thụ không đáp hắn, nghĩ thầm bọn họ không kêu người tới đón, phỏng chừng sẽ không có ai tới, gọi xe về nhà, hai người nên thu thập bản thân trước, ít nhất phải giống người rồi mới ra ngoài ăn cơm, sau đó hai người đều tự về nhà cha mẹ, chuyện khác, hôm sau rồi nói.
Y muốn chỉnh đốn bản thân ra hình ra dạng một chút, quả thật y cảm thấy vác bộ dạng hiện tại về nhà gặp cha mẹ là muốn bị lải nhải, lúc hai người tiến vào khoang hạng nhất, nữ tiếp viên xinh đẹp trừng Bạch Thụ đi đằng trước một lúc lâu, có lẽ cảm thấy bộ dạng của của y ước chừng không thể ngồi khoang thương gia, hơn nữa y còn đeo balô du lịch, thật sự khiến người ta nghi ngờ thân phận y; Tào Dật Nhiên ngược lại đánh cái ngáp lớn, tà tà ngắm nữ tiếp viên đẹp hơn cả siêu sao một cái, ánh mắt lạnh như băng ngạo nghễ làm người ta giật mình.
Tóc Tào Dật Nhiên hai ba tháng không chỉnh lý, chủ yếu là từ căn cứ đến tiệm cắt tóc quá xa, hơn nữa Tào Dật Nhiên còn ngại cửa tiệm cắt tóc quá xấu, hắn không muốn đ, đương nhiên càng không muốn để đám đàn ông trong căn cứ tùy tiện sởn quả đầu đinh, vì thế vẫn để tóc dài, may mà mỗi lần tắm xong Bạch Thụ đều lau tóc và chải đầu cho hắn, nếu không, chính hắn cũng không quá để ý, không biết đầu tóc sẽ biến thành dạng gì nữa.
Hai người giống như người rừng ngồi trong khoang hạng nhất rộng lớn, Tào Dật Nhiên ngồi xuống là bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Bạch Thụ bảo tiếp viên hàng không lấy chăn tới đắp cho hắn, y lại ghét bỏ chăn có mùi quá nồng, lựa lựa chọn chọn, Bạch Thụ đành phải lấy từ trong balô du lịch ra một cái áo khoác hơi bẩn đắp cho hắn, lúc này hắn mới vừa lòng, dựa vào lưng ghế bắt đầu ngủ.
Có lẽ bị xem thành nhân vật nguy hiểm, những hành khách khác trong khoang hạng nhất cũng nhìn qua hai người, nữ tiếp viên lúc mới đầu phục vụ Bạch Thụ đang xem tạp chí xem TV, đều có chút nơm nớp lo sợ, lúc sau phát hiện Bạch Thụ là một người vô cùng hòa ái sáng lạng, lúc này mới yên tâm, trở nên ân cần hơn.
Đưa hai người đi là Bạch phu nhân và bạn nhỏ Tiểu Duy Duy, tới đón hai người về, vẫn là bọn họ.
Cha mẹ Tào gia quá bận không thể tới đón con là chuyện thật tự nhiên, Bạch tiên sinh cũng có việc bận, muốn tới cũng không được, Bạch phu nhân lại là ở nhà rãnh quá thường thường sẽ cùng Bạch tiên sinh nháo hai trận, lần này có việc làm, tự nhiên thật cao hứng đến đây.
Trừ hai người, còn có bảo mẫu và bà vú chăm sóc Tiểu Duy Duy, cùng với mấy vệ sĩ, còn có một người giúp việc già phi thường tri kỷ đi theo Bạch phu nhân, nhân số đông đảo, tới đón người coi như long trọng.
Từ cổng đi ra, nhìn thấy Bạch phu nhân ôm đứa nhỏ đang nghe bảo mẫu bên cạnh nói chuyện, Tào Dật Nhiên sửng sốt một chút, đợi Bạch Thụ đi lên, quay đầu nhìn y hỏi, “Không phải nói không kêu người tới đón sao?”
Bạch Thụ cũng thấy, thở dài, nói, “Cái dạng này của chúng ta, để mẹ anh thấy được, khẳng định về sau sẽ lải nhải chúng ta.”
Tào Dật Nhiên hơn một năm nay nói chuyện với Bạch phu nhân qua điện thoại quá nhiều, biết rõ các loại bắt bẻ từng chi tiết các phương diện trong cuộc sống của bà, luôn có rất nhiều lời muốn dặn dò, vì thế hắn phi thường đồng tình với Bạch Thụ, hỏi, “Hiện tại làm sao bây giờ?”
Bạch Thụ nói, “Còn có thể làm sao, đi thôi.”
Người đến đón cũng thấy hai người, Bạch phu nhân nhìn con trai đen đen cao cao nhà mình, lại nhìn Tào Dật Nhiên cao gầy tiêu sái tóc có hơi dài, bà cũng thật sửng sốt, mới dở khóc dở cười chào đón, nói, “Hai đứa làm sao vậy, không phải nói hết thảy đều tốt sao? Sao biến thành bộ dạng giống như từ vùng đất hoang chạy về vậy.”
Hai người đều nghĩ thầm không phải đúng là từ vùng đất hoang trở về sao, bất quá cũng không dám nói, hai người còn chưa dám nói với trong nhà trong khoảng thời gian này làm tình nguyện viên của hội bảo hộ động vật hoang dã, rất nhiều lúc còn phải đấu súng với kẻ săn trộm, thậm chí ngay trước mặt bọn họ, còn từng có một đồng bạn hy sinh, chỉ dám nói sống rất tốt, bảo cha mẹ không cần lo lắng.
Bạch Thụ cười ha hả nói nắng bên Úc mạnh quá, cho nên mới phơi đen một chút.
Bạch phu nhân thấy bọn nhỏ đều là bộ dạng chịu khổ, tự nhiên không tiện dạy dỗ hai người ngay tại chỗ, liền quan tâm nói, “Ngồi máy bay mệt rồi, xe chờ ngay dưới bãi đỗ, chúng ta nhanh lên xe, các con về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai người như được đại xá, vệ sĩ đón lấy vali cùng balô du lịch của Bạch Thụ, đi về phía bãi đỗ xe.
Tiểu Duy Duy trong lòng Bạch phu nhân đã hơn hai tuổi, ánh mắt bé con đen bóng phi thường xinh đẹp, vẫn luôn nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ.
Bạch Thụ nhìn đứa nhỏ như cùng một khuôn đút ra với Tào Dật Nhiên, liền biết đây là Tiểu Duy Duy, Bạch phu nhân ôm Tiểu Duy Duy có trọng lượng nhất định khá lâu cũng có chút cố sức, vừa đi, vừa nói với Tiểu Duy Duy, “Đây là baba con, đây là chú Bạch.”
Tiểu Duy Duy đối với hai người lớn đột nhiên xuất hiện cũng không quá thân cận, lãnh đạm cùng ngạo nghễ giống y như Tào Dật Nhiên đánh giá hai người, Tào Dật Nhiên nhìn bé vài lần, liền vươn tay nói, “Đến, ba ôm con.”
Bé không động, vẫn như cũ nắm vai Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân muốn đưa bé con cho Tào Dật Nhiên, còn nói, “Đây là baba con, không phải con biết gọi baba sao?”
Tiểu Duy Duy chu miệng một chút, nghi ngờ trong đôi mắt phượng nhướng lên giống Tào Dật Nhiên như đúc, bé vẫn không động đậy như cũ, không có ý tứ muốn Tào Dật Nhiên ôm, Tào Dật Nhiên bèn cố ý quay đầu không nhìn bé, nói, “Không muốn thì thôi.”
Vì thế Bạch Thụ đẩy Tào Dật Nhiên một chút, nói, “Con nít có tâm phòng bị là chuyện tốt, như vậy mới không dễ bị lừa đi.” Y nói xong, lại cười với Tiểu Duy Duy, nói, “Không nghĩ tới một năm đã lớn vậy rồi, con nít nhanh lớn thật.”
Mắt to đen láy của Tiểu Duy Duy đánh giá y, sau đó mấp máy môi, lại nhìn Tào Dật Nhiên, cúi đầu ngập ngừng một từ, “Baba…”
Tiếng trẻ con biến điệu mềm mại, mấy người nghe thấy đều sửng sốt, Bạch phu nhân cười, nói, “Xem, có thể nói rồi, lúc hai đứa đi, bé còn chưa thể nói đâu.”
Bạch Thụ vươn tay ra, nói, “Chú ôm được không?”
Tiểu Duy Duy chuyển đầu đi, không có ý muốn y ôm, bất quá tay Bạch phu nhân không ôm nổi bé nữa, liền muốn đưa bé cho bà vú, nhưng bé cũng không muốn bà vú ôm, nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên mặt mày thản nhiên, đưa tay với hắn, lầm bầm, “Baba…”
Tào Dật Nhiên ôm lấy bé vào lòng, trẻ con với hắn mà nói, vẫn là rất nhẹ, hắn cười, đôi mắt rực rỡ phát ra ánh sáng, nói, “Vừa rồi còn không nhận ba, có phải không?”
Tiểu Duy Duy tới gần hắn, mặt dán vào người hắn, lại lầm bầm một tiếng, “Baba…”
Tào Dật Nhiên đột nhiên cảm thấy thỏa mãn, trong lòng quẩn quanh một loại tình cảm mềm mại, “Ngoan, baba vẫn luôn nhớ con.”
Tiểu Duy Duy theo dõi hắn trong khoảng cách gần, níu vai hắn, cảm thấy ôm ấp của Tào Dật Nhiên không mềm mại như bà nội, nhưng hữu lực, khiến bé cảm thấy an toàn, bé ghé vào vai Tào Dật Nhiên nhìn Bạch Thụ cười cười bên cạnh, còn vươn tay với y, Bạch Thụ cũng đưa tay nắm tay nhỏ mềm mềm của bé, nói, “Biết kêu chú không?”
Bé liền kêu một tiếng, “Chú.”
Không gian trong xe Tào gia coi như rộng rãi, Bạch phu nhân theo bọn họ ngồi xuống, Tiểu Duy Duy được Tào Dật Nhiên bỏ vào lòng Bạch Thụ, tay Tiểu Duy Duy đụng đụng hay cái lên tay Bạch Thụ thì không phản kháng ôm ấp của y, giống như cho phép Bạch Thụ có thể ôm bé.
Tào Dật Nhiên ngủ một đường, lúc này tinh thần phấn chấn, liền cùng Bạch phu nhân tán gẫu, hơn một năm này hắn và Bạch Thụ ở bên ngoài trải qua rất nhiều chuyện, gần như mỗi chuyện phát sinh hàng ngày đều có thể ghi chép thành nhật kí rất dài, nhưng là cuộc sống trong nhà rất an bình, phần lớn cuộc sống của Bạch phu nhân quay quanh gia đình, đề tài thú vị đều vòng quanh Tiểu Duy Duy, kể chuyện bé học đi, biết nói một vài thứ, nhất định phải là người được bé cho phép mới có thể ôm bé, còn có chính là rất nhiều chuyện cười bé làm ra…
Việc này, dường như có thể để Bạch phu nhân liên miên không ngớt nói thật lâu.
Tào Dật Nhiên vô cùng cảm ơn Bạch phu nhân, cảm thấy thời gian bà tiêu tốn trên người con mình còn muốn nhiều hơn cả mẹ mình, đương nhiên, càng nhiều hơn so với hắn.
Mấy ngày trước Tào Dật Nhiên đã liên hệ với quản gia nhà hắn, nói hai ngày nữa hắn sẽ về, hết thảy trong nhà phải sắp xếp tốt, cho nên, sau đó hắn liền trực tiếp bảo lái xe đưa hắn về nhà mình, Bạch Thụ cũng theo hắn qua đó, hơn nữa, lúc trước Bạch Thụ để lại không ít đồ ở đó, chỗ đó xem như nhà hai người ở chung.
Thật ra Bạch phu nhân muốn đón hai người về Bạch gia, nhưng Tào Dật Nhiên nói hắn phải về nhà xử lý chút chuyện, không muốn đến lâu đài công chúa của nhà họ Bạch, Bạch phu nhân chỉ đành từ bỏ, theo xe cùng tới nhà Tào Dật Nhiên.