Đấu Thần

Chương 361: Đấu Vương vs Đấu Vương




Đả tự: Sided Lovettt
***
- Ngươi nói không sai... Ta đang uy hiếp ngươi, hơn nữa mong người tin rằng sự uy hiếp của ta vẫn luôn linh ứng...
Tông Băng cười nhạt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, tuy nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn khiến người khác toát mồ hôi.
Nghe vậy, Lý Dật cũng cười, đấu khí hóa hồng sắc trên người càng cuồn cuộn.
- Vậy, nếu muốn đề lời uy hiếp của ngươi không thể linh ứng, chỉ có một cách... Đó chính là, giết người tại chỗ!
- Có can đảm! Nhưng mà, dù ngươi lợi hại gấp mười lần, cũng không phải là đối thủ của ta!
Vẻ mặt lạnh lùng của Tổng Băng hiện lên một tia sát ý, sau đó, liền thấy đấu khí hàn bằng toát ra toàn cơ thể nàng khi đấu khí bạo dũng một bộ Áo giáp Đấu khí băng tuyết tinh xảo dần hiện ra...
Áo giáp Đấu khí, tượng trưng cho Đấu Vương cường giả, Áo giáp Đấu khí càng tinh xảo, chứng tỏ, cấp bậc Đẩu Vương của người này càng cao.
Mà bộ Áo giáp Đấu khí này của Tổng Băng lại tinh diệu như ngọc mài, trong suốt vô cùng, lại còn một mỹ cảm thần bí, đồng thời, bên trong Áo giáp Đấu khí này lại có một luồng đầu khôngưng trọng thoát ra, khiến người khác vừa thấy, trong lòng đã thấy áp lực.
Nhìn Áo giáp Đấu khí của Tổng Bằng con người Lý Dật hơi co rụt lại, hắn biết, đối phương có thực lực cấp bậc Đấu Vương, hơn nữa biểu hiện lúc này của nàng, chứng minh nàng đã sẵn sàng dùng thực lực thật của mình. Dù Lý Dật vẫn luôn tự tin, lúc này cũng không thể không cẩn thận một chút.
- Tông Bằng này, hôm trước gặp đã cường hãn vô cùng rồi, không biết bây giờ, lợi hại hơm hôm trước bao nhiêu...
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Lý Dật lạnh lùng, ấn ký trong tay sau mấy lần biến hóa, từng đợt đấu khí đã nhanh chóng tràn ra từ tinh vân đấu khí, bao quanh Thiên Khôn Địa Càn Châu, sau đó, đấu khí nhanh chóng tiến hành luân chuyển, rồi hiện ra, ngưng trọng...
- Áo giáp Đấu khí? Tên Lý Dật này cũng là Đấu Vương cường giả?
- Hơn nữa nhìn Áo giáp Đấu khí của hắn, cấp bậc cũng không thấp?
- Không phải chứ? Tên tuổi của tên Lý Dật tuy rằng vang dội, nhưng trước khi tham gia Tế Thần Huyết Điền, chẳng phải chỉ có dưới cấp bậc Đấu Sự sao? Lẽ nào trong lúc tham gia Tế Thần Huyết Điền, hắn lại đột phá nhiều lần như vậy? Mẹ nó, điều này cũng biến thái quá
rồi?
Cùng với sự xuất hiện của Áo giáp Đấu khí hóa hồng sắc trên người Lý Dật, không khí xung quanh vốn dĩ áp lực vô cùng trong nháy mắt bị phá vỡ, sau đó là tiếng thảo luận ồn ào.
Dù sao, trước đây tuy có lời đồn Lý Dật có thể đánh bại Bốc Lang, nhưng mà, lúc đó dường như hắn chỉ dựa vào một loại đấu kỹ cường đại quỷ dị nào đó, chứ không phải thực lực bản thân hắn, còn lúc này, hắn đột nhiên lại biểu hiện thực lực cấp bậc Đấu Vương, điều này sao có thể làm cho người ta không kinh ngạc...
- Đấu Vương??? Từ lúc nào Lý Dật đã đạt đến trình độ này?
Lý Hàn nhất thời ngạc nhiên, cũng không biết nên lý giải thế nào, tuy hắn biết đứa con trai này từ trước đến nay vẫn luôn thần bí, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.
So với hắn, một người tu luyện mấy chục năm, mười mấy năm nay vẫn luôn chỉ là cấp bậc Đấu Sư, vậy nêu cả đời khổ luyện thì cũng có gì khác?
- Cũng may một người làm cha như ta, cũng không đến nỗi mất mặt...
Nhất thời, Lý Hàn không khỏi cảm thán một tiếng, nét mặt không khỏi có chút vui mừng.
- Đấu Vương... một Đấu Vương trẻ tuổi như vậy, xem ra, không chừng lần này Vạn Triều Lý Gia có thể khôi phục vinh quang trước đây rồi...
Lý Nhất Dương nhìn Lý Dật, vẻ mặt chấn động!
Phải biết rằng cái gọi là Đấu Vương và Đấu Sư, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng những người vì điều khác biệt này mà nỗ lực một đời không thành, quả là rất nhiều! Mà những người đạt được cấp bậc Đấu Vương, trong Đế quốc Thiên Phong cũng có thể coi là cao thủ!
Dù sao, dù là toàn bộ Đế quốc Thiên Phong cộng cả những lão quái vật không tham gia chuyện thế sự, những Đấu Vương cường giả có thể có một trăm người, cũng là nhiều lắm rồi!
Những người đạt đến trình độ này, hoặc là kình ngư lớn một nơi nào đó, hoặc là người
đứng sau lưng của một thể lực nào đó. Trong số những người này không ít những người chí cao, muốn tìm đến những thế lực lớn để giành chức vị Trưởng lão, cũng là việc dễ dàng. Vì vậy, sự xuất hiện của một Đấu Vương cường giả, đều là chỗ tìm cách lôi kéo của các Đại thế lực xung quanh. Mà một Đấu Vương cường giả trẻ tuổi như vậy, lại càng khủng bố!
Dù sao, Lý Dật vẫn còn trẻ, nếu bây giờ hắn đã tu vi tới trình độ này, vậy ai dám bảo đảm, sau này hắn không thể đột phá cấp bậc Đấu Vương, sau đó lên đến Đấu Hoàng? Hoặc là cao hơn nữa...
- Lý Hàn huynh đệ, lần này Lý Gia nở mặt rồi... Xem ra mắt nhìn người của Na Na, quả nhiên tốt hơn lão già như ta!
Lý Nhất Dương quay đầu nhìn Lý Hàn và Lý Na Na, sắc mặt suy tư.
Bop
Hồng Vũ bóp chặt ly rượu trong tay, hắn nhìn Lý Dật một cáchh quỷ dị, sau đó khuôn mặt có chút khó coi nói:
- Đấu Vương... Tên gia hỏa này từ khi nào đã là một Đấu Vương...
Long Ngạo Thiên bên cạnh cũng vẻ mặt simg sốt, hắn nhăn mặt, thấp giọng nói:
- Lẽ nào tên gia hỏa này, trước đây là ẩn giấu thực lực hay sao?
- Không biết, nhưng điểm khó đối đầu của tên gia hỏa này, xem ra đã ngoài dự đoán của ta, chẳng trách Đại trưởng lão vẫn luôn dặn dò hành sự phải cẩn thận...
Sắc mặt Hồng Vũ thoáng thay đổi, chậm rãi nói.
- Tên Lý Dật này...
Long Ngạo Thiên cắn răng ánh mắt dừng lại trên người Lý Dật, suy nghĩ trong lúc đó, phức tạp vô cùng.
Chỉ có Diệp Khinh Vũ nhìn hai người, trong lòng cũng không biết cảm nghĩ gì... Nếu như hai người bọn họ biết được Lý Dật còn có con bài tây là cấp bậc Đấu Hoàng có phải bị dọa đến ngất xỉu hay không?
- Áo giáp Đấu khí... Đấu Vương cường giả... Người quả nhiên có con bài tây lớn lắm! Nhưng mà... Vẫn chưa đủ!
Thấy một màn này, Tổng Băng thật ra hơi chút kinh ngạc, nhưng cảm giác này diễn ra trên mặt nàng chỉ không quá một giây, sau đó, đầu ngón chân nàng ấn nhẹ trên mặt đất, liên thấy trên mặt đất có một tầng bông tuyết lớn tản ra xung quanh, những nơi bông tuyết đi qua, tất cả đều bị đóng băng.
Mà lúc này, thân hình nàng cũng lao nhanh về phía Lý Dật, thân hình như một cái bóng lam sắc, những nơi nàng đi qua, đều bị đóng băng. Toàn bộ phòng khách, trong chốc lát đều biến thành thế giới bông tuyết!
Cảm nhận được luồng khí tức khó thở này, trong mắt Lý Dật hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, vẻ kinh ngạc biến mất, thay vào đó, tay phải hắn nắm mạnh phía trước, còn tay trái nhanh chóng biến hóa một chi quyết.
Hầu như chỉ trong thời khắc người ta thực hiện một động tác hô hấp, Tông Băng đã lao đến trước mặt Lý Dật, tay phải mơ hồ nặn hình chỉ quyết, sau lưng mang theo một tầng bằng tuyết vô tận, như Băng tuyết Nữ thần hạ thể vậy!
- Bằng Thần Kiếm!
Một tiếng quát lạnh lùng, chỉ quyết trong tay Tông Bằng đã mạnh hơn một chút, liền thấy một luồng kinh khí sắc bén, mạnh mẽ lao về phía trước.
Lạnh lùng nhìn về phía trước, những hình phong kia thổi vào khiến y phục Lý Dật bay phất phới, còn quanh người hắn, dường như bị đóng băng.
Nhưng mà, trong phút chốc, Lý Dật nắm chặt tay phải, rồi đột nhiên, đấm mạnh xuống!
- Lưu Hỏa Liệt!
Cùng với cú đấm của Lý Dật, một luồng hỏa diễm hiện ra giữa hai người, đột nhiên sôi trào. Đồng thời, Bằng Thần Kiếm của Tổng Băng cũng hung hăng đụng vào luồng hỏa diễm.
Bum
Cùng với tiếng nổ, hỏa diễm và bông tuyết cùng nổ ra tám hướng, còn lực tấn công của hai người khiến cả hai không ngừng lùi về sau...
Xuy~~
Lúc thân hình đụng vào cái bục cao phía sau, chân của Lý Dật mới có thể đứng lại ồn định trên mặt đất.
Còn Tông Băng cũng không còn né đòn nhẹ nhàng như lúc trước nữa, mà mỗi bước lùi lại, trên mặt đất lại xuất hiện một vết sâu lớn. Khi bàn chân nàng dừng lại trên mặt đất, nơi nàng đặt chân mặt đất nứt ra, vết nứt kéo dài.
Lúc này, trong phòng khách, những người tham dự yến tiệc đã dồn ra xung quanh. Bàn, ghế... đều bị đốt cháy, sau đó bị đóng băng thành bột, còn trên mặt đất, cũng xuất hiện từng đạo vết nứt lớn.
Lang Các này tuy vẫn có quy định là nơi không thể động thủ, nhưng Tông Băng rõ ràng không quan tâm đến điều này, còn Lý Dật, tự nhiên cũng không nhắc đến...
Lúc này phòng khách nửa lửa nửa bằng đường như đang chứng tỏ cuộc giao tranh vừa rồi, hai bên vẫn bất phân thắng bại.
Nhưng dù vậy, Lý Dật chăm chú nhìn Lý Băng. Hắn và cô ta có thể đánh ngang nhau, cái hắn dùng không phải thực lực thật sự, nhưng còn thực lực của Tổng Băng là thật!
Nhân vật như vậy, nếu cho nàng một thời gian tu luyện nhất định, dù cho con bài tây của hắn có vô số, không chừng sau này cũng sẽ thất bại trong tay nàng!
Lý Dật không giống một số người, thích chơi những trò mạo hiểm...
Nếu quan hệ của hắn và Tống Gia đã xấu đến mức ấy, vậy những cách nghĩ trước đây đều không hiệu quả. Lúc này điều hắn nên làm là... Giết Tông Bằng!
Chỉ cần giết Tông Băng cho dù như vậy hắn có bị bại lộ tất cả những con bài tây, đắc tội với Đâu Thân Điện, cũng phải làm!
Chí ít, bại lộ con bài tây, đắc tội với Đấu Thần Điện, hắn còn có đường để lùi, nhưng nếu đề Tông Băng thoát được, dựa vào tâm tính của nàng sẽ đi tiềm tu vài năm rồi quay lại tìm hắn tính số, lúc đó không chừng hắn lại không đối đầu nồi...
Tuy lúc này hắn muốn phát huy thực lực cấp bậc Đấu Hoàng nhưng lúc này Xà Tôn Giả vẫn còn ở trạng thái ngủ say, cũng không biết lúc nào mới tỉnh. Vì vậy lực lượng mà hắn mượn dùng cũng không biết còn dùng được mấy lần... Nếu đã dùng toàn bộ, Tổng Băng này một khi lại đã đạt đến cấp bậc Đấu Hoàng rồi, như vậy e rằng... Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng hắn sôi trào cực hạn...
- Giết cô ta thôi!
Ý niệm này hiện lên trong đầu Lý Dật. Lý Dật lạnh lùng nhìn Tông Bằng rồi chậm rãi nhắm mắt, mà trong lúc hắn nhắm mắt, đấu khí trên người cũng nhanh chóng thu về...
- Đây là tình huống gì? Lý Dật điên rồi sao? Bây giờ thu hồi đấu khí, chẳng phải chuẩn bị nhận thua sao? Hay là hắn đã thắng rồi?
Long Ngạo Thiên kinh ngạc thốt lên. Hồng Vũ cắn răng nhìn Lý Dật, thấp giọng:
- Ta cảm thấy có chút không ổn, lần này có lẽ xảy chuyện rồi... Cái dự cảm không rõ ràng này, rốt cuộc...
- Quả nhiên, bức hắn đến mức như vậy sao? Tông Gia lần này có lẽ phải đồ máu rồi...
Diệp Khinh Vũ vẫn không nói gì, một màn quen thuộc này khiến hai tay nàng bất giác run lên, sắc mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Nếu Tông Băng thật sự chết dưới tay Lý Dật, vậy Đế quốc Thiên Phong thật sự sẽ náo loạn rồi...
Cùng lúc đó, Tổng Băng dường như cảm thấy có điều gì bất ổn, ánh mắt nàng nhìn Lý Dật cũng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì, nàng mơ hồ cảm nhận được khí thế trên người Lý Dật, giống như một hoàng gia quân lâm thiên hạ, đột nhiên tỉnh lại từ giấc ngủ dài vậy.
Loại khí thế như thế này, những người bình thường tuyệt đối không thể có được.
Loại uy thế này, Tông Bằng chỉ cảm nhận được trên một số người mà thôi, nhưng mà hiện tại Lý Dật lại gây cho nàng loại uy thế này, lại khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
Bất luận thế nào nàng cũng không tin, Lý Dật đột nhiên lại có thể đạt đến trình độ trong truyền thuyết kia được.
- Giả thần gia quỷ... Lẽ nào người thật sự cho rằng ngươi là Thiên Phong Thất Hoàng sao?
Tông Băng cười lạnh, ngón chân điềm xuống đất, thân hình sắp lao đến.
Nhưng ngay trong thời điểm đó, một tiếng hét lớn vang lên trong phòng khách!
- Lý Dật! Tông Băng! Các người dùng tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.