Đấu Thần

Chương 390: Người tranh ta đoạt




Đả tự: Sided Lovettt
***
- Thiên Lôi Dực là món đồ quý! Sau khi mất đi Mị Ảnh Khôi Lỗi cùng những con bài tẩy khác, ta đã mất đi khả năng phi hành, nếu có thể mua được món đồ này... 
Lý Dật xoa tay, trong lòng chần chờ. 
- Ha ha, món đồ này thật sự không tồi, ngay cả thời đại lão phu cũng khó gặp được, nếu ngươi có hứng thú thì cứ mua nó, chỉ là... 
Giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả lại vang lên trong đầu Lý Dật. 
- Chỉ là cái gì? 
Lý Dật nghi hoặc hỏi. 
- Chỉ là tác dụng của món đồ này không lớn, tuy có thể khiến người ta bay lên được, nhưng lại không có bất kỳ lực phòng ngự nào. Lão phu cũng biết một loại Phi hành Đấu kỹ trong truyền thuyết cũng có thể khiến người ta bay lên khi chưa đạt cấp Đấu Hoàng cường gia! Nếu là vật đó thì không tồi, những món đồ này, đối với tình hình trước mắt của ta và người mà nói, bỏ ra một món tiền lớn để mua nó cũng không đáng! 
- Tiền bối nói cũng đúng! 
Hơi suy tư chốc lát, Lý Dật lại định thần trở lại. 
Quả thật hắn có vài phần hứng thú với món đồ này, nhưng cũng biết rõ, trong số đối thủ của hắn không ít người là Đấu Hoàng cường giả! Nếu không thể có được sức mạnh cường hãn, như vậy dù có bay lên được thì sao? Người khác không thể bay được sao? 
Vì vậy, tiếp theo cần phải chờ xem liệu có được Long Tu Thảo hay không hoặc những tin tức của Long Tu Thảo mới quan trọng hơn. 
Ở bên này Lý Dật tự đối đáp trong lòng, bên kia, Đấu giá sự đã tỉ mỉ giải thích một lượt tác dụng của Thiên Lôi Dực, nhưng sự thiếu sót trên phương diện phòng ngự của món đồ này lại không được nhắc tới. 
Nhưng dù như vậy, hai chữ “phi hành, đã khiến nhiều người nóng lòng, lần này, ngay cả những người ở ghế hạng nhất cũng không ít người lặng lẽ nuốt nước bọt. 
- Ha ha, kỷ vật như vậy, Đấu giá hội trong Vân Gian Thành chúng ta cũng lần đầu tiên xuất hiện. Nếu lão phu nhớ không nhầm, Đế quốc Thiên Phong chúng ta mấy trăm năm nay cũng chưa từng xuất hiện món đồ này, vì vậy sự hiếm thấy của nó, có lẽ mọi người đều hiểu rõ. Có được nó, tuy không thể khiến chủ nhân bằng được Thiên Phong Thất Hoàng nhưng 
mà, e rằng đến lúc đó, Thiên Phong Thập Vương, chủ nhân của nó cũng không chắc phải sợ, ha ha ha. 
Lão giả vỗ vỗ tay: 
- Vì sự quý hiếm của món đồ này, Đấu giá hội chúng tôi cũng không dám sơ hở, chúng tôi định giá thấp nhất cho nó là một trăm vạn, cuộc bán đấu giá bắt đầu! 
- Một trăm vạn còn là giá thấp nhất? 
Khóe miệng Lý Dật co rụt lại, theo kinh nghiệm của hắn, Đấu giá hội như vậy, e rằng khi thành giá còn cao hơn giá thấp nhất ba lần. Chỉ một mức giá như vậy, đã lấy đi hứng thú của rất nhiều người với món đồ này. 
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, sự hứng thú của Lý Dật đối với món đồ này cũng nhạt dần. Tuy hắn có thể lấy món đồ khác để đồi, nhưng nguy cơ bại lộ lại càng cao hơn, sau khi so sánh, hắn hoàn toàn không có hứng thú gì nữa. 
Nhưng mà, hứng thú của hắn không còn, không có nghĩa những người khác cũng như vậy. 
Lúc giọng nói của lão gia vừa dứt, liền nhìn thấy vị Thiếu Đoàn trưởng Dong binh đoàn Cuồng Phong gì đó đứng lên, ánh mắt âm trầm sau khi nhìn quanh một vòng rồi cười lạnh một tiếng, nói: 
- Một trăm ba mươi vạn! 
Nói xong Phong Tiểu Thiên chậm rãi ngồi xuống 
Nhưng hành động này của hắn cũng khiến người khác biết được hắn có ý định gì, món đồ này, lần này hắn nhất định muốn mua. 
Hơn nữa khí phách trong một lần đã nâng giá lên ba mươi vạn, người bình thường không thể làm được. Ngoại trừ ngoại lệ của Lý Dật vừa rồi, dù những người có đại tài thế nào, cũng không có người nào vứt tiên ta dễ dàng như vậy. 
Bầu không khí yên tĩnh chốc lát, Vân Nhàn đột nhiên cười lớn tiếng, nói: 
- Phong Thiếu gia quả nhiên rộng tay. Chỉ một lần mở miệng, đã lên ba mươi vạn kim tệ. Đây có lẽ là thu nhập một năm của Dong binh đoàn Cuồng Phong các người chứ? 
Nghe được câu nói này của Vân Nhàn, khóe miệng Phong Tiểu Thiên co rụt, rồi lạnh lùng nói: 
- Vấn Thiếu gia, nếu người có hứng thú với món đồ này thì cứ tranh giá, dù sao ở đây cũng là địa bàn Vân Gia các ngươi, giá có cao hơn nữa, ngươi cũng không phải không mua nồi mà. Nhiều nhất, sau này cứ bồi thường cho người ta là được. 
- Ha ha, Vân Gia có bồi thường hay không dường như cũng không cần Phong Thiếu gia người quan tâm. Nhưng mà, nếu Phong Đoàn trường thấy đứa con yêu của mình tiêu xài phung phí như vậy, không biết có bị tức chết không? Làm một vãn bối, ta cũng nên trút giận cho Phong Đoàn trưởng một phạm. Ta à, cũng không rộng rãi như Phong Thiếu gia, cứ ra giá một trăm bốn mươi vạn đi. 
Vân Nhàn thản nhiên nói. 
- Tốt lắm. 
Phong Tiểu Thiên cười lạnh, hít một hơi, thản nhiên nói: 
- Một trăm năm mươi vạn! 
- Một trăm sáu mươi vạn! 
Vân Nhàn và Phong Tiểu Thiên đường như đang đấu đá nhau, giá của món đồ này cứ tăng lên như vậy, sự việc phát triển đến mức này, nên cũng không có ai dám xen ngang. Dù sao ai cũng biết rõ, lúc này hai người có thân phận cực cao trong Vân Gian Thành đang tranh giành nhau, người còn định tranh với người ta, chẳng phải muốn chết là gì? 
- Nói ra cũng lạ, những thế lực khác không ra tay thì thôi, không ngờ Bắc Đầu Tông Đấu Thần Điện, Hoàng Thất cũng im lặng. 
Lặng lẽ nhìn hai người này tranh giá, Lý Dật có người lại trong ghế, duỗi hai chân thoải mái. 
- Ha ha, chắc chắn mục tiêu của Tam Tôn Thế Lực không phải ở đây. Hơn nữa đối với bọn họ mà nói, trong thế lực của họ đều có Đấu Hoàng cường giả, hơn nữa trong đó còn có nhiều phi hành ma thú, vì vậy, món đồ này không thu hút bọn họ. 
Hồng Thiên Thánh Giả đáp. 
Nghe vậy, Lý Dật nhớ lại trước đây Đấu Thần Điện cũng từng sử dụng điều thú phi hành cực lớn, nên cũng gật gật đầu. 
- Hai trăm bốn mươi vạn! 
Hít một hơi thật sâu, Phong Tiểu Thiên chậm rãi hô lên một cái giá khiến người khác phải sởn gai ốc. 
Nói thật, Thiên Lôi Dực này tuy rất hiếm gặp, nhưng cũng không đáng với giá đó. Giá cả được nâng lên đến mức này, cũng coi như hiếm gặp lắm rồi. 
- Ha ha, Phong Thiếu Đoàn trưởng qua là phá gia chi tử, hai trăm bốn mươi vạn, dù Vân Gia chúng tôi cũng không thể một chốc lấy ra ngay được. Ta cũng muốn xem lát nữa, ngươi làm sao trả được. 
Vân Nhàn lạnh lùng nói, rồi nhìn quanh hội trường một vòng, nói: 
- Ta không mua nữa. Nếu người khác có hứng thú, xin mời ra tay. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Nói xong, hắn cố ý nhìn về phía Lý Dật. 
Đối với ánh mắt này của Vân Nhàn, Lý Dật chỉ cười cười, coi như không nhìn thấy, vẫn nhắm mắt tịnh dưỡng. 
Dường như cũng sợ Lý Dật lại quấy rối thêm lần nữa, Phong Tiểu Thiên nhìn nhanh qua Lý Dật, thấy hắn không nói gì, dường như mới thở phào nhẹ nhõm. 
- Hừ! Lâu như vậy rồi, ngươi còn muốn đợi bao lâu nữa? 
Thấy không còn ai định tranh giành, Phong Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, tức giận nhìn lão giả kia. 
- Ha ha, Phong Thiếu gia, món đồ này là của ngươi, lẽ nào, còn có người muốn tranh giành với người sao? 
Cười nhẹ, lão gia nhanh chóng tuyên bố quyền sở hữu của món đồ. 
Nghe vậy, sắc mặt Phong Tiểu Thiên mới tốt hơn một chút, rồi chậm rãi ngồi xuống. 
- Ha ha, nếu đã mở rộng tầm mắt với món đồ này, lão phu hy vọng món đồ tiếp theo cũng không khiến mọi người thất vọng món đồ tiếp theo, lại là một loại đạn dược, tuy mọi người đều biết đan dược này sau khi uống đều có tác dụng phụ, nhưng giá trị của nó lại rất lón. 
Thời gian trôi qua, trong nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, Lý Dật đã biết được nội tình trong Đấu giá hội Vân Gian Thành, trong suốt quá trình đấu giá, vũ khí cấp bảy xuất hiện mấy lần, Công pháp và Đấu kỹ Chu tước Trung cấp mỗi loại xuất hiện một lần. Sự xuất hiện của chúng, mỗi một lần đều khiến hội trường tranh giành. Ngoài Hoàng Thất Thiên Phong Đấu Thần Điện, Bắc Đầu Tổng tất cả mọi thể lực, cá nhân còn lại dường như đều có tham gia vào cuộc đấu giá, khiến giá của những vật được đấu giá không ngừng tăng cao. 
Chỉ tiếc là lúc sau này, vận khí Lý Dật không tốt lắm, Long Tu Thảo hoàn toàn không hề có chút tông tích. Hơn nữa cuộc bán đấu giá đã ra gần hết các món quý giá rồi, nhưng quyền Công pháp hắn mang ra bán đấu giá, lại vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Lý Dật có chút nực cười. Không phải nói, quyền Công pháp đó là món đồ sau cùng của buổi bán đấu giá chứ? Nhưng nếu thật sự như vậy, vậy lần này hắn thật sự có chút thất vọng rồi! 
Thời gian trôi qua, từng món đồ của buổi bán đấu giá đều được mang ra, buồi bán đấu giá cũng gần đi đến kết thúc. 
Đúng vào một lúc nào đó, vẻ thần bí trên mặt Đấu giá sư lại càng thần bí hơn. 
Hắn vỗ nhẹ hai tay, sau khi ra hiệu cho toàn hội trường yên lặng, mới nói: 
- Chư vị chắc chắn cũng biết, buổi bán đấu giá của chúng ta đã gần kết thúc! Tiếp theo, chúng tôi chỉ còn lại hai món đồ. Giá của hai món đồ này, có lẽ chư vị cũng không thể ngờ được! Vì vậy, ta cũng không vòng vo nữa, chúng ta bắt đầu đấu giá! 
Nói xong lão giả nhẹ nhàng vỗ tay, đã có một người đem một hộp ngọc đến tay hắn, hắn chần chừ một lát rồi lấy từ bên trong hộp ngọc ra một Quyển trục cổ xưa, ho khan một tiếng, thản nhiên nói: 
- Liệt Hỏa Diễm, Công Pháp Chu Tước Cao cấp, Hóa hệ! 
- Món đồ của ta là món đồ áp chót? 
Lý Dật sắc mặt cổ quái nhìn Quyển trục trên tay lão giả, nhất thời có vài phần cười khổ. 
Nhưng đối lập với Lý Dật, ánh mắt những người khác nhất thời đều đỏ rực. Nếu không phải thực lực của Vân Gia không tệ, e rằng lúc này đã có người nhảy lên cướp rồi. 
Sự xuất hiện của món đồ này không nói những người khác, ngay cả Tam Tôn Thế Lực cũng sững sờ, mỗi người đều có biểu tình rất hứng thú, còn vẻ mặt Vân Nhàn đột nhiên cũng 
đờ. 
Còn Phong Tiểu Thiên nghe nói tu luyện Hóa hệ Công pháp, lúc nghe nói đến mấy từ Hòa hệ, Công Pháp Chu Tước Cao cấp, ánh mắt đã đỏ rực lên. 
Dù sao, một vật cao cấp có thể giúp mình tăng tiến tu luyện xuất hiện trước mặt, ai lại không phát cuồng? 
Phải biết, Diệp Gia trong Đế Đô Tứ Đại Gia Tộc, chỉ dùng một quyền Vạn Mộc Quyết đã tạo nên cơ nghiệp truyền thừa nghìn năm, lần này quyền công pháp Cao cấp này được đem bán, e rằng việc tạo thành một Diệp Gia nữa, cũng không khó! 
Đối với cục diện cổ quái này, lão giả hiển nhiên cũng đã dự liệu được, hắn cười nói: 
- Chư vị, trước lúc đấu giá, ta xin nói rõ một số việc. Thứ nhất, cuốn Công pháp Chu Tước Cao cấp này do người bán lấy được từ một di tích cổ xưa, vì vậy lại lịch rất rõ ràng. Vân Gia chúng tôi cũng đã kiểm tra, tâm pháp đầy đủ không thiếu sót, vì vậy chư vị không cần lo lắng lại lịch của nó. Thứ hai, người bán trước khi đem bán nó có nói rõ, có thể dùng Tứ giai ma hạch và Long Tu Thảo để trao đổi... Thậm chí ta nghĩ, nếu những người ngồi ở đây ai có thể xuất ra Long Tu Thảo, người bán cũng sẽ đồng ý mua nó với giá cao. Nhưng nếu không có hai món đồ này, cũng có thể trực tiếp đấu giá. Sau khi giá cả đã định, giá thấp nhất của món đồ này, là ba trăm vạn kim tệ. Nếu không có vấn đề gì, cuộc đấu giá bắt đầu! 
- Ba trăm năm mươi vạn! 
Lúc lão gia vừa nói xong Phong Tiểu Thiên đã mạnh mẽ đứng lên, cắn răng hét ra một giá tiền, sau đó ánh mắt đỏ của hắn nhìn xung quanh, rồi lạnh lùng nói: 
- Con mẹ nó, món đồ này là của Thiếu gia ta, ai dám tranh giành, Thiếu gia ta sẽ giết cả nhà người đó! Hiều chưa? Hiều chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.