Lương Cẩm Tú trợn mắt há mồm: “Sao bé gấu đen cũng tham gia biểu diễn?”
Cô chỉ mới rời nhà một ngày thôi mà.
Trong đám đông, bé gấu đen vừa biểu diễn xong, nó mặc một chiếc váy liền màu trắng, bởi vì béo tròn, nên mạnh mẽ bị siết thành trước nhô sau vểnh.
Lương Cẩm Tú chỉ nhìn lướt qua lập tức chạy lại lớn tiếng hỏi: “Mẹ cho nó mặc váy?”
Cô rất ấn tượng với cái váy kia, lúc học cấp hai, trong thành phố khai trương một trung tâm thương mại, bố đã đưa cô đi xem náo nhiệt, sau đó thấy cái váy này.
Thật ra nó chỉ là một cái váy bồng bình thường.
Nhưng lần đầu tiên Lương Cẩm Tú nhìn thấy, cô đã có cảm giác mình sẽ biến thành tiên nữ.
Váy trắng rất đắt tiền.
Bố đã dùng hết số tiền trên người để mua nó, cuối cùng về nhà còn bị ăn mắng.
Nhưng không thể không nói, chất lượng quần áo lúc trước rất tốt, cô mặc khoảng 3-4 năm, mãi cho đến khi cao lên không thể mặc được nữa. Trịnh Phương cũng không bỏ nó đi, hình như sau này đã cho em họ nhà cô mặc rồi. Không ngờ mười mấy năm rồi mà nó vẫn trắng như vậy, không thay đổi chút nào.
Trịnh Phương chột dạ nhìn trái ngó phải: “Con đã không mặc được từ lâu rồi, bé gấu đen muốn nên mẹ đã cho nó.”
Lương Mộc Lâm vui sướng khi thấy người gặp họa: “Đã nói rồi, lúc con gái về chắc chắn sẽ nổi nóng, mà bà chỉ quan tâm đến tiền.”
Lương Cẩm Tú đã hiểu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ lại lừa tiền của bé cú mèo thứ tư.”
Lương Mộc Lâm thấy rất sảng khoái, quyết định bổ thêm một đao: “230 tệ. Vốn dĩ trong rổ của bé cú mèo thứ tư có rất nhiều tiền mặt, cuối cùng lại chỉ còn mỗi năm tệ. Con gái, con nói xem bà ấy có quá đáng không? Tiền trả góp còn chưa xong mà còn chưa tính phí, lại còn lừa nó nữa.”
“Ông thì biết cái gì? Tôi đã giữ hộ chúng nó. Chúng nó cầm tiền như vậy nhỡ gặp phải người xấu thì làm sao?” Trịnh Phương hung dữ trừng mắt nhìn Lương Mộc Lâm, quay người lại đảm bảo: “Con gái, con yên tâm, chỗ tiền này mẹ sẽ tích góp, tuyệt đối sẽ không động đến.”
Lương Cẩm Tú cười lạnh: “Đây cũng không phải lần đầu mẹ nói như này. Năm đó lúc mẹ lừa lấy tiền mừng tuổi của con cũng nói thế.”
Trịnh Phương chớp mắt: “Sau đó mẹ đã đưa hết cho con rồi mà. Tiền cơm mỗi tháng lúc con vào đại học đó, đúng không.”
Lương Cẩm Tú không muốn nói chuyện với bà nữa, cô nói không lại.
Trong đám đông, bé cú mèo thứ tư ngậm rổ tre đi một vòng, lại khiến cho mọi người vỗ tay, các tờ tiền lớn bé khác nhau như tuyết bay vào rổ tre.
Lương Cẩm Tú: “...”
Tốc độ kiếm tiền này, đến cả cô nhìn cũng thấy ghen tị.
Nhưng rất nhanh cô đã hiểu tại sao mọi người lại nhiệt tình như vậy rồi.
Có rất nhiều con trông đẹp hơn bé cú mèo thứ tư, cũng quý hiếm hơn, nhưng đều ở trong vườn bách thú, trong lồng sắt.
Đó không phải động vật thật sự!
Cả bản thân con người và động vật đều thuộc về hành tinh này, nhưng con người lại dần thống trị cả hành tinh.
Lúc này ba con vật hoàn toàn tự do, không bị ép buộc, không có lồng sắt, cũng không sợ bị thương. Chúng là hình ảnh thu nhỏ quý giá, để mọi người nhìn thấy con người và động vật có thể ở chung rất vui vẻ.
Lương Cẩm Tú bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình làm cảm động, cảm thấy mình thăng hoa, nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Sau khi thu tiền xong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, bé gấu đen lại bắt đầu biểu diễn.
Nó đi vào trung tâm, bắt chéo đôi chân ngắn mập mạp, rồi khẽ nâng hai cái chân trước lên, uốn lượn, lên đến đỉnh đầu thì khép lại, đồng thời cúi đầu, sau đó nhảy thật nhanh.
Lương Cẩm Tú: “...”
Chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể nhận ra đây là động tác múa ba lê hồ thiên nga tiêu chuẩn.
Bé gấu đen nhảy hồ thiên nga?
Bảo sao lại muốn mặc váy trắng của cô!
Mọi chuyện phải nói từ buổi sáng.
Bé cú mèo thứ tư đặt rất nhiều hy vọng vào bé gấu đen, nhảy dây, lắc vòng, đi trên dây thép.
Giấc mơ thì nhiều, nhưng thực hiện thì rất khó.
Bé gấu đen nhảy dây thì khi dây thừng chạm đến chân mới phản ứng để nhảy lên, còn xiếc đi trên dây thì thậm chí đi trên cành cây ăn quả rủ xuống nó cũng không đi được mấy bước.
Cho đến khi lướt thấy video múa ba lê hồ thiên nga.
Mắt bé gấu đen lập tức sáng lên, nó chỉ nhìn một lần, đã có thể nhảy ra hình ra dáng, gần như không sai động tác nào.
Thật ra nó đã bộc lộ tài năng từ sớm rồi.
Mẹ từng khen nó, học động tác trinh sát rất nhanh.
Nó vụng về, phản ứng cũng chậm, không thể giữ được thăng bằng, nhưng lại nhớ động tác rất nhanh.
Sau đó, bé cú mèo thứ tư cho Trịnh Phương xem video múa ba lê, muốn bỏ vốn lớn mua cái váy màu trắng của Lương Cẩm Tú để làm trang phục diễn.
Chúng nó biểu diễn đến chạng vạng tối mới kết thúc. Chị đại bàng lên sân diễn cuối, nó xoay tròn trên không, liên tục làm các động tác có độ khó cao khiến người xem hoa cả mắt, thú vị hơn nhiều màn biểu diễn bay.
Du khách không giải tán ngay, mà đi theo tốp năm tốp ba vào vườn trái cây.
Trịnh Phương phát cho mỗi người một túi nilon, duyên dáng cúi người: “Hoan nghênh quý khách vào hái.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Bảo sao mẹ lại thay quần áo mới, hóa ra đang đứng chờ.
Gần như mọi người đều hái được một túi to, giá còn rẻ hơn trong siêu thị một chút, còn tươi nữa, đương nhiên có một phần là do họ không kiềm chế được bản thân.
Lương Mộc Lâm phụ trách cân và thu tiền.
Sau khi tính toán, số lượng bán ra không khác một lần họp chợ.
Đợi sau khi khách đi hết, cuối cùng vườn trái cây cũng yên tĩnh lại, nhưng không khí càng nóng hơn.
Ba người hai con chim một con gấu vây quanh rổ tre đựng tiền, hai mắt đều sáng lấp lánh.
Đến lúc chia tiền rồi!
Bé cú mèo thứ tư như ông chủ sắp phát lương, nó nâng cái đầu nho nhỏ lên, trầm ngâm một lát, rồi phủi một đống tiền cho bé gấu đen.
Phim truyền hình có nói, làm đại ca thì không được keo kiệt, phải đối xử tử tế với huynh đệ, rất nhiều thảm kịch xảy ra chỉ vì bị tiền làm tổn hại đến hòa khí.
“Số tiền còn lại là để trả phí thuê sân và để trả góp máy tính bảng.” Bé cú mèo thứ tư không nhận biết tiền mặt, nhưng cũng biết lớn nhỏ như nào. Số tiền đưa cho bé gấu đen còn chưa đến một phần ba, nó nghiêm túc đảm bảo: “Nếu còn thừa tôi sẽ giữ trước, sau khi tích đủ sẽ chia đều.”
Buổi biểu diễn hôm nay rất thành công, nhưng cũng lộ ra rất nhiều vấn đề, có rất nhiều đồ cần phải mua.
Bé gấu đen cũng không để tâm, nó hạnh phúc cười ngây ngô ôm tiền chạy về phía Trịnh Phương, do ôm không chặt còn có mấy tờ rơi ra. Nó lại nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt, kết quả lại ôm lên lại rơi, cứ nhặt lại rơi, như một con gấu đen đang ăn trộm ngô bản đời thật.
Nó muốn mua mật ong.
“Đợi đã, số tiền này có thể mua rất nhiều mật ong. Nếu giá cao quá thì chúng ta mua của người khác.” Bé cú mèo thứ tư bay đến cản lại, cảnh giác đánh giá Trịnh Phương: “Chúng con muốn so sánh hàng hóa của ba nhà.”
Nụ cười của Trịnh Phương cứng lại, bà định nói một lọ, nhưng vì lời này nên đã sửa lại: “Ba lọ.”
Lương Cẩm Tú và Lương Mộc Lâm đồng thời nhếch miệng.
Chỗ này ngay cả mười lọ cũng đủ, phần lớn du khách đến đây đều có tiền có thời gian nên ra tay rất hào phóng.
Bé cú mèo thứ tư hài lòng gật đầu.
Nhưng một chuyện ngoài ý muốn mà mọi người không ngờ đến đã xảy ra.
Bé gấu đen đặt tiền xuống, nghiêm túc chia thành hai phần. Sau đó, nó dựa vào diện tích lớn bé của tiền mặt và số lượng, lấy từng tờ một ra khỏi hai phần ấy, sau một lúc, hai phần đã biến thành ba phần.
Lương Cẩm Tú cảm thấy nó còn đáng tin cậy hơn cả bé cú mèo thứ tư.
Cùng không biết gì về tiền bạc, nhưng bé gấu đen có thể dựa vào diện tích của tờ tiền, chia nó thành ba phần tiền gần bằng nhau.
Bé gấu đen hưng phấn rung đùi đắc ý, lấy một phần trong đó đưa cho Trịnh Phương.
Mua mật ong.
Trịnh Phương hơi thất vọng, khuyên nhủ: “Không thì mi mua hết đi, mi còn đang lớn, một lọ sao đủ ăn chứ.”
Bé gấu đen bị nói đến chảy nước dãi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Trịnh Phương không dễ từ bỏ: “Vậy số tiền còn thừa mi định làm gì?”
Bé gấu đen chỉ vào hai phần tiền còn lại, rồi chỉ vào Trịnh Phương.
Hai phần còn lại, một phần cho Trịnh Phương, một phần cho Lương Mộc Lâm và Lương Cẩm Tú.
Từ trước đến nay chưa có ai dạy nó điều này.
Nhưng nó như đứa nhỏ mới đi làm lần đầu nhận được lương, sau khi tự thưởng cho mình xong, còn lại hiếu kính bố mẹ.
Như có gì đó lướt ngang qua bầu trời đêm.
Hai mắt Trịnh Phương đỏ lên, nhìn về phía đại bàng vàng và bé cú mèo thứ tư, nức nở: “Chị đại bàng, bé cú mèo thứ tư, của hai đứa đâu?”
Hai đứa: “...”
“Tao biết hai đứa bọn mi không đáng tin mà, uổng công yêu thương.” Trịnh Phương ôm lấy đầu bé gấu đen khóc thành tiếng: “Cục cưng, quả nhiên chỉ có mỗi con hiếu thuận nhất, tiền con cho ta, ta sẽ không động đến, giữ lại mua mật ong cho con.”
Bé gấu đen cũng ôm lấy cổ Trịnh Phương, thân thiết cọ cọ.
Bé cú mèo thứ tư: “...”
Cho đến nay, nó mới là bảo bối.
Bé cú mèo thứ tư nhịn đau phủi một ít tiền, thở phì phì ném cho Trịnh Phương.
Chị đại bàng không hổ là người thân của Điêu huynh, chỉ cần lòng dũng cảm còn coi tiền tài là cặn bã, vung cánh to một cái, đưa hết phần của mình cho Trịnh Phương.
Trịnh Phương xếp từng cái một xong, nhắc nhở: “Vậy nộp luôn tiền sân và tiền trả máy tính bảng hàng tháng đi.”
Cuối cùng một rổ lớn chỉ còn lại một ít tiền mỏng.
Cho nên người thắng thật sự chỉ có một - Trịnh Phương - làm chủ gia đình, kiếm được rất nhiều tiền.
Lương Cẩm Tú quyết định mở một cuộc họp gia đình.
Không thể để chuyện này tiếp tục được.
Có thể tưởng tượng được càng ngày du khách càng nhiều.
Người nhiều chắc chắn sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, Lương Cẩm Tú không lo lắng về ba con vật. Mặc dù chúng nó là động vật, mặc dù cách tư duy không đáng tin cậy lắm, nhưng chúng nó vẫn rất đơn thuần.
Hôm nay lúc lấy tiền suýt chút nữa bé cú mèo thứ tư đã bị một du khách phấn khích nắm cánh.
Lương Cẩm Tú vào thẳng vấn đề: “Sau này không được biểu diễn nữa.”
Chỗ của cô chỉ có thể làm nơi ở tạm thời của ba con vật, không có điều kiện xây dựng một môi trường đủ rộng như vườn bách thú, nhất là bé gấu đen. Bây giờ nó thật thà đáng yêu ai cũng thích, nhưng sau khi trưởng thành, sẽ là quái vật khổng lồ nặng 400 - 500 cân.
Núi rừng mới là nơi nó thực sự thuộc về.
Lương Cẩm Tú chân thành nói: “Bọn mi có thể về thăm bất cứ lúc nào, nếu rảnh ta cũng sẽ vào núi thăm bọn mi.”
Trịnh Phương lập tức cảm thấy tiền trong tay không thơm nữa, bà cố ý lừa tiền, là vì bọn nó không tiêu, càng sợ chúng nó bị người xấu nhớ thương.
Ba con non đều được bà chăm sóc. Bé cú mèo thứ tư thì khỏi phải nói, nó như cái đuôi đi theo bà, ngày nào Cục Lâm nghiệp cũng đưa thịt tươi đến cho chị đại bàng, bà đều thái thành miếng vừa ăn trước.
Nếu nói về tình cảm thì tình cảm của bà là sâu nhất.
Trịnh Phương nước mắt lưng tròng: “Bé cú mèo thứ tư đừng đi.”
Cú mèo không có tính công kích, có thể ở lại vườn trái cây.
Lương Mộc Lâm đột nhiên giơ tay: “Bố cảm thấy, việc ưu tiên hàng đầu là chúng ta nên bao vườn cây ăn quả lại.”
Vườn trái cây ở lưng chừng núi, chỉ có mặt giáp với đường là có bụi cây gai, còn ba mặt khác thì không có gì.
Hầu như nhà nào cũng có mấy cây ăn quả, sẽ không xảy ra chuyện trộm trái cây, nhưng bây giờ thì khác, nếu muốn đi vào thì có thể đi từ mặt khác vào giống Lương Cẩm Tú.
Thà phòng quân tử còn hơn ngại tiểu nhân.
Trong thời gian ngắn ba con sẽ không đi, nên cho dù có biểu diễn hay không thì vẫn sẽ có người đến xem náo nhiệt, hái chút trái cây thì không đáng ngại. Chỉ sợ đến lúc đó mọi người vây quanh tranh nhau xem biểu diễn sẽ xảy ra nguy hiểm.
Lương Cẩm Tú gật đầu, sầu muộn thở dài.
Cô cũng nghĩ đến việc này.
Tạm thời chỉ có thể đi từng bước một, hôm khác phải đến Cục Lâm nghiệp để báo cáo tình hình.
Cô chưa kịp đi thì lãnh đạo Cục Lâm nghiệp đã đích thân đưa một tin đến cho cô.
Một công ty bất động sản trong thành phố đã liên hệ với Cục Lâm nghiệp, muốn mời Lương Cẩm Tú và ba con vật đến làm đại sứ thương hiệu.
Kể từ khi phòng livestream nổi, gần như lần nào Lương Cẩm Tú cũng nhận được tin nhắn hợp tác được bên chính phủ ghim ở đầu. Đa số đều hỏi cô có bán hàng không, hay nền tảng mua sắm, trò chơi mời cô quay video ngắn để quảng bá.
Gái cả rất hấp dẫn.
Lương Cẩm Tú cũng từng động lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn khách sáo từ chối. Cô cảm thấy làm như vậy phòng livestream của cô sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại nào đó.
Bán hàng gì đó, cái gì chín tệ bao ship, đồ đó có thể dùng được sao?
Từ xưa chưa từng có thương gia nào thua lỗ chỉ có kiếm được lợi nhuận, giá như nào thì hàng như thế.
Trò chơi thì khỏi phải nói, chắc chắn sẽ tốn tiền.