Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 60



Báo đốm rất nghi ngờ, tại sao trong rừng lại có lợn nhà do con người nuôi?

Nó không nghĩ ra, nhưng nó lập tức thay đổi ý định, chuyển mục tiêu từ lợn rừng con thành con lợn nhà này, nhìn có vẻ rất ngon.

Báo đốm yên lặng nhảy lên cành cây gần con đường lợn con hồng hồng đang đi, cong người lên, cơ bắp căng cứng, nhưng đúng lúc này, lỗ tai nó lại vô thức giật giật.

Không đúng!

Còn có con lợn rừng khác!

Lợn con hồng đi chậm gần chết, có vẻ tâm trạng của nó không tốt, nó đột nhiên xoay người hét lên: “Đừng đuổi theo tôi! Tôi biết anh yêu cô ta rất đau khổ. Tôi biết cô ta yêu anh cũng rất vất vả. Tôi thành toàn cho hai người.”

Một tiếng gầm mạnh mẽ vang lên: “Xem ra là anh chiều em hư luôn rồi. Anh phải giải thích như nào em mới chịu tin? Là cô ta chủ động cọ vào người anh.”

Heo hồng lắc đầu thật mạnh: “Tôi không nghe, tôi không nghe.”

Báo đốm không còn tâm trạng nghe mấy lời kịch nhạt nhẽo này, nó cẩn thận lùi về sau.

Con lợn hồng này là hậu cung của đại ca lợn rừng?

Là một trong số ít động vật ăn thịt trong rừng, nó biết con đại ca lợn rừng này nguy hiểm thế nào. Có thể nói, đến cả gấu đen nhìn thấy cũng phải tránh xa ba thước.

Nó hoàn toàn không phải đối thủ.

Nhưng nó lại giẫm gãy một cành cây nhỏ.

Ngay lập tức ánh mắt hung ác của đại ca lợn rừng đang ngăn cản lợn hồng nhìn về phía cây cổ thụ nó đang ẩn nấp.

Thế là một cuộc đuổi giết bắt đầu.

Báo đốm thừa nhận nó đánh không lại, nhưng nó vẫn có thể trốn thoát, nó có thể leo lên cây, theo kinh nghiệm của nó thì chỉ cần trốn lên cây là ổn.

Vố số lợn rừng từ khắp núi đồi chạy đến, dường như đại ca lợn rừng không có chỗ trút giận, nên đã dẫn đầu tấn công cây cổ thụ.

Nếu không phải báo đốm phản ứng nhanh ôm chặt cành cây thì suýt nữa đã bị rơi xuống rồi.

Nhưng phía sau còn điều đáng sợ hơn, những con lợn rừng khác bắt đầu gặm cây, tiếng răng rắc nghe như bước chân Tử Thần, cây cổ thụ lớn như vậy lập tức đã bị gặm lung lay sắp đổ rồi.

Trước khi cây cổ thụ đổ xuống, báo đốm đã nhảy sang một cái cây khác.

Đàn lợn thấy thế lập tức chuyển sang gặm cây này.

Báo đốm: “...”

Đến mức này sao? Nó còn chưa làm gì, chỉ mới nghĩ thôi mà.

Báo đốm thuộc loại tuyển thủ chạy nước rút tiêu chuẩn, sức bật trong thời gian ngắn là vô địch, nhưng chạy đường dài thì không được. Tim nó bẩm sinh đã nhỏ, chạy một đoạn là phải dừng lại nghỉ, nếu không tim sẽ không chịu được. Tốc độ lớn nhất khi chạy 100km là 20km, tương đương với tốc độ giới hạn trên xe điện của con người.

Cho nên, không có cách nào chạy được.

Báo đốm lại đổi một cái cây khác, nhưng đàn lợn rừng này dường như không chịu từ bỏ ý định, quyết tâm phải làm nó rơi xuống.

Càng ngày báo đốm càng hoảng loạn, thế nên lúc chọn cây nó không nhìn rõ, đến khi muốn đổi thì phát hiện cái cây gần nhất cách tận vài mét, nên không thể nhảy qua luôn được.

Nó bị bắt xuống cây, bị đại ca lợn rừng đuổi theo đánh bay một cái răng nanh.

Đuổi giết từ ban đêm đến sáng sớm, từ núi sâu đến ngoài núi, cuối cùng không còn nhiều cây để nó có thể nhảy nữa, báo đốm ỷ vào tốc độ của mình nhanh, nhảy lên thân một cái cây, đợi tim sắp nổ tung ổn định lại, rồi lại nhanh chóng đổi một cái cây khác.

Nó trốn đến một ngôi làng của con người bình thường mà nó không dễ chạy đến, bị một đám chó bao vây, cắn bị thương cả người...

Đường đường là báo đốm lại bị chó cắn, tức chết báo rồi.

Lúc nó đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ xem khi vết thương lành thì nên báo thù đám chó xấu xí kia như thế nào, thì nghe thấy một giọng nữ.

“Oa, con báo này thật đẹp.”

Lương Cẩm Tú đi vào cùng với lãnh đạo và nhân viên Cục Lâm nghiệp.

Lần đầu Lương Cẩm Tú nhìn báo đốm ở khoảng cách gần như này, quá đẹp, đường cong cơ bắp mượt mà như một tác phẩm nghệ thuật, hoa văn vàng đen trên người báo rất nhiều, đây mới gọi là hoa văn của báo thật.

Báo đốm hoảng sợ quên gào luôn: “Tại sao tôi có thể hiểu cô nói chuyện?”

“Bởi vì tôi là thần tiên trên trời.” Lời nói dối giống nhau nói nhiều rồi nên suýt thì bản thân Lương Cẩm Tú cũng tin luôn: “Tại sao lại đến thôn của con người? Sao trên người bạn lại có vết thương?”

Đợi nghe báo đốm nói xong, Lương Cẩm Tú thở dài: “Gan bạn lớn thật đấy, dám có ý định với cô vợ nhỏ của đại ca lợn rừng.”

Đó chính là đại ca lợn rừng bá đạo “trời lạnh rồi cho phá sản thôi”, vì cứu cô vợ nhỏ mà còn dám tuyên chiến với con người.

Báo đốm hối hận hơn ai hết, nó uể oải nói: “Nếu biết thì tôi chắc chắn sẽ không đi.”

Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp trơ mắt nhìn báo đốm dần bình tĩnh, chớp mắt thật mạnh: “Thật thần kỳ.”

Ông ấy đi học ở chỗ khác mới về không lâu, mặc dù biết Lương Cẩm Tú nhưng đây là lần đầu gặp mặt.

Con báo đốm này từ lúc bị đưa đến đây vẫn luôn trong trạng thái điên cuồng, đâm lồng sắt, cắn lồng sắt, dọa nhân viên công tác không dám đến gần.

Số lượng báo đốm hoang dã trong nước rất ít, được xếp hạng khá cao trong danh sách động vật cần được bảo vệ. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy nó ở khu rừng này đã là 30 năm trước, còn tưởng là nó đã tuyệt chủng rồi không ngờ lại có một bất ngờ lớn như này.

Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp khẽ nói: “Sau này đừng chọc đến lợn rừng. Nếu mày muốn ăn lợn con thì để tao cho người làm rồi đưa đến chân núi cho, kho tàu hay nướng đều được.”

Bác sĩ thú y đi cùng không nhịn được nói: “Xương thịt sống có nhiều dinh dưỡng hơn, cũng phù hợp với thói quen tiêu hóa của báo đốm hơn.”

Lãnh đạo không kiên nhẫn trừng mắt liếc anh ta: “Tôi đang cho nó cảm nhận được sự ấm áp của con người.”

Con báo sinh ra suy nghĩ to gan về sự ấm áp: “Vậy sau này tôi có thể tùy ý ăn lợn con trong thôn?”

Không ngờ bây giờ địa vị của nó lại cao thế, chỉ cần động vào nó là sẽ ngồi tù mọt gông, nếu biết trước thì nó cần gì phải đi bắt lợn rừng chứ.

Mọi người: “...”

Lương Cẩm Tú nghiêm túc nói: “Có chỗ tốt hơn là vườn bách thú, đảm bảo ngày nào bạn cũng sẽ được ăn uống no đủ, nhưng sau này ngày nào cũng phải ở trong lồng sắt.”

Báo đốm bị dọa sợ lùi về sau.

Thật đáng sợ.

Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp định để Lương Cẩm Tú hỏi xem số lượng báo đốm bây giờ như nào, phân bố như nào, có gì khó khăn không.

Nghe thấy báo mẹ mang thai, hai mắt lãnh đạo lập tức sáng lên, sự vui mừng này không khác gì lúc nghe thấy vợ mình mang thai.

Mấy năm nay vì để bảo vệ động vật nên quốc gia đã ban hành một loạt biện pháp, cuối cùng bây giờ cũng thấy có hiệu quả rồi.

Nguyên nhân chủ yếu khiến động vật giảm bớt thậm chí còn tuyệt chủng ngoài săn bắt còn do hoàn cảnh sinh sống không phù hợp, đặc biệt là loại động vật ăn thịt.

Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp chỉ vào Lương Cẩm Tú nghiêm túc nói: “Về sau vợ mày muốn ăn uống gì, gặp chuyện gì khó khăn đều có thể tìm cô ấy.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Đừng! Có thể đừng giao thêm nhiệm vụ cho cô được không?

Hôm nay cô còn vừa mới nhận nuôi một con gấu đen đấy. Nếu báo mẹ đang mang thai thật sự muốn đến thì cô không làm được gì nữa.

Hơn nữa, báo đốm còn dám động đến lợn hồng, chẳng khác nào đã đắc tội đại ca lợn rừng. Đừng nói để cô bảo vệ, bản thân cô còn không bảo vệ nổi mình.

Báo đốm gật đầu liên tục: “Được, tôi nhớ rồi.”

Tiếp theo là điều trị, vết thương của báo đốm chủ yếu và vết thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khá nghiêm trọng, đặc biệt là chỗ bị răng nanh của đại ca lợn rừng cắn, sâu đến mức nhìn thấy cả xương, cần phải khâu lại.

Nó bị tiêm thuốc tê, rất nhanh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lương Cẩm Tú rời đi với vẻ mặt đau khổ.

Cô đến trường dạy lái xe trước, mặc dù chưa học nhưng cô định đi cảm nhận bầu không khí trước.

Huấn luyện viên trực tiếp nhường ghế lái cho cô.

Lương Cẩm Tú: “... Nhanh quá.”

Học đến chạng vạng tối, Lương Cẩm Tú đã tiến bộ vượt bậc: khi khởi động không bị chết máy nữa.

Không sai, cô báo danh thi bằng C1.

Lúc cô về đến nhà thì trời đã tối rồi. Đúng như dự đoán, bên cạnh đường núi lại có rất nhiều chiếc xe lạ dỗ, còn nhiều hơn cả lần trước.

Lúc học lái xe Lương Cẩm Tú đã lướt thấy video ngắn rồi, đại bàng vàng và bé cú mèo thứ tư đứng đầu danh sách các video hot trên kênh địa phương.

Cô có cảm giác sau này vườn trái cây sẽ không bao giờ được yên tĩnh nữa.

Lương Cẩm Tú chậm rì rì đi về phía vườn trái cây, một lúc sau cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía sau.

Thím hai mở siêu thị vai trái vác một bao, vai phải vác một bao, trong lòng còn ôm một thùng để đầy đá viên - bên trong là các loại đồ uống đang được ướp lạnh.

Lương Cẩm Tú không phản ứng kịp: “Thím Hai, thím đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là đến vườn trái cây nhà cháu rồi, nếu khát nước thì có hồng trà, trà xanh, Coca, Sprite muốn uống cái nào thì lấy, thím mời khách.” Thím hai giơ thùng lên trước mặt cô, chân thành nói: “Cẩm Tú, cảm ơn cháu đã thúc đẩy nền kinh tế của thôn chúng ta.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Thím ấy nói gì vậy?

Lúc đầu thím hai cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay, siêu thị tấp nập khách đến, tất cả đều là người trong thành phố đến xem đại bàng vàng và bé cú mèo thứ tư biểu diễn.

Hạt dưa, nước khoáng, đồ uống, các loại đồ ăn vặt...

Là siêu thị duy nhất trong thôn, nên chắc chắn độc quyền trong mảng này.

Thím hai nhạy bén phát hiện ra cơ hội làm ăn, quyết định cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà.

Trời nóng như này, nhưng thím ấy đã ướp lạnh.

Lương Cẩm Tú khó khăn cười: “Là do đại bàng vàng và bé cú mèo thứ tư kéo.”

“Nếu không có cháu, chúng nó sẽ không ở lại.” Thím hai thấy Lương Cẩm Tú không lấy, thì nhét một lon Coca vào tay cô: “Đúng rồi, đã mấy ngày không thấy đại ca lợn rừng đến lấy Snickers rồi.”

Trong khoảng thời gian này, Lương Cẩm Tú tổng kết sổ sách trong một tuần, thấy càng ngày càng ít, nhưng cô cũng không để ý lắm.

Thím hai phân tích: “Thím tính thời gian thấy chắc cũng sắp sinh rồi.”

Trong lúc mang thai sinh lý của lợn thay đổi rất rõ, lúc mới mang thai thì rất thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn, nhưng khi thai nhi lớn lên, sẽ càng ngày càng không muốn ăn.

Lúc này cần tăng số bữa ăn và thay đổi thức ăn.

Đồng thời lúc sắp sinh, cảm xúc sẽ trở nên cáu kỉnh dễ giận.

Lương Cẩm Tú gật đầu: “Không đến một tháng nữa.”

Đại ca lợn rừng bảo vệ nó tốt quá, lần trước cô gặp đàn em lợn rừng muốn hỏi tình hình một chút, kết quả lại bị liệt vào chuyện cơ mật nhất.

Lương Cẩm Tú quyết định lúc nào rảnh sẽ lên núi xem có thể giúp được gì không.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã đến vườn trái cây.

Có thể hình dung là biển người tấp nập, vườn trái cây bị chặn kín không một kẽ hở.

Lương Cẩm Tú đành phải đi một vòng lớn, vòng ra đằng sau vườn trái cây.

Nghe thấy tiếng động ở đằng sau, Trịnh Phương nở nụ cười quay đầu lại: “Con rất thông minh đấy, còn biết đi vào từ cửa sau.”

“Mẹ đây là...” Lương Cẩm Tú đánh giá từ trên xuống dưới: “Sao mẹ lại mặc như này?”

Trịnh Phương mặc quần áo mới thì thôi đi, nhưng lại còn đi cả giày cao gót.

Bà đến đây để làm việc sao?

Trịnh Phương còn chưa kịp nói gì, thì đã có hai bóng dáng nhỏ đồng thời bay về phía Lương Cẩm Tú.

“Mẹ, mẹ, mẹ về rồi.”

Lương Cẩm Tú khiếp sợ nói: “Có thể bay xa như vậy rồi sao?”

Buổi sáng lúc cô ra ngoài hai con giẻ cùi mới chỉ có thể bay cao khoảng hai mét.

Giẻ cùi đã có dáng vẻ của một con chim lớn rồi, lông trên trán chuyển sang màu nâu sẫm, hai bên cánh có màu xanh ngọc nhàn nhạt, đến khi trưởng thành, sẽ biến thành từng điểm sáng lấp lánh như sapphire, rất đẹp.

Hai con giẻ cùi đứng trên vai Lương Cẩm Tú, ríu rít thơm thơm một lúc, rồi đồng thời bay về phía bụi cỏ, khi quay lại, trong mỏ chúng nó ngậm con châu chấu to.

Chúng nó đã có thể tự đi tìm mồi được rồi.

“Mẹ, mẹ, ăn.”

“Mẹ không đói.” Lần đầu chim con cho mẹ già ăn, Lương Cẩm Tú không nỡ từ chối, chỉ vào Trịnh Phương nói: “Bà ngoại ăn.” Trịnh Phương cười tủm tỉm lắc đầu: “Bà ngoại không ăn, ông ngoại ăn.”

Lương Mộc Lâm: “... Hai người đánh trống truyền hoa à?”

Cuối cùng, Lương Cẩm Tú giả vờ ăn một miếng, rồi nhét vào trong miệng hai con giẻ cùi, nhìn xung quanh hỏi: “Bé gấu đen đâu rồi?”

Không cần Trịnh Phương trả lời, cô đã biết rồi.

Đám đông phía trước đột nhiên vỗ tay cuồng nhiệt.

“Bé gấu đen, thêm lần nữa đi.”