Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 4



ĐẾ HOÀNG THƯ - AN LẠC TRUYỆN

Trans: Lynn Dyrnes

Ban đêm, thạch đình sau hậu viện Đông Cung.

Một vị quan thuộc Đông Cung tên Triệu Nham đang ở bên ngoài đình, đứng đó cúi đầu, âm thanh rõ ràng của hí khúc Liên Hoa Lạc* trong đình lọt vào tai, mi tâm hắn khẽ động, ngước mắt nhìn vào bên trong.

*Hí khúc Liên Hoa Lạc: (lạc tử/ bình kịch): một trong những điệu múa dân gian tiêu biểu của dân tộc Hán ở tỉnh Hà Bắc, lan truyền rộng rãi ở khu vực Thương Châu, và có lịch sử hơn 150 năm. Nội dung phần lớn thể hiện tình yêu nam nữ và cuộc sống của người dân.

Người ngồi ngay ngắn trong đình mặc một thân thường phục xanh nhạt, hình giao long bốn móng ẩn trên viền tay áo, lúc này đang chơi cờ một mình, mi vũ lạnh lẽo nghiêm túc, chỉ cần lẳng lặng ngồi đó, trên người liền toát ra phong thái hoa lệ cao quý khác hẳn với những dòng dõi quý tộc tầm thường.

Hàn Diệp sáu tuổi đã được sắc phong làm thái tử Đại Tĩnh, từ nhỏ đã có phẩm cách thanh nhã cơ trí, khí chất hơn người, bất luận mấy vị vương gia cố gắng bắt chước như thế nào, đều không thể làm giảm uy danh của hắn trong lòng bách tính dân gian. Lúc mười tám tuổi từng che giấu tung tích đi theo đại quân Tây Bắc hành quân đến Bắc Tần xa xôi, sau khi thu được đại thắng danh vọng trong quần thần và dân chúng lại càng đạt tới đỉnh cao.

Mặc dù Gia Ninh Đế từ trước đến nay vui giận không thể hiện ra mặt, các đại thần trong triều cũng có thể mơ hồ thấy được, vị đế vương máu lạnh vô tình này rất coi trọng đích tử duy nhất kia.

Nếu không cũng sẽ không cho phép Đông Cung thiết lập nhiều cấp bậc chư thần như vậy, những chư thần này tuy rằng phẩm cấp trong triều đường không cao, vẫn còn trẻ người non dạ, nhưng không thể nghi ngờ chính là trụ cột tương lai của Đại Tĩnh.

Mà Triệu Nham lại là con út của Tề Nam Hầu, từ nhỏ đã dược Gia Ninh Đế chọn làm thư đồng của thái tử, hiện giờ đang đảm nhiệm chức ở Đông Cung, từ lâu đã trở thành phụ tá đắc lực của thái tử.

"Tử Kính, An Lạc trại mọi việc thế nào rồi?" Kèm theo một quân cờ cuối cùng được hạ xuống, âm thanh Hàn Diệp thản nhiên truyền đến.

"Điện hạ." Triệu Nham hoàn hồn, tiến lên một bước hành lễ trả lời, "Hôm nay trong cung có tin tức nói An Lạc trại chủ đã tiếp nhận thánh chỉ, vài ngày nữa sẽ khởi hành vào kinh. Điện hạ có gì cần căn dặn?"

Nữ thổ phỉ ở biên tái công khai cầu hôn thái tử một nước trên điện Kim Loan, thế mà lại là vị trí thái tử phi, tuy nói Gia Ninh Đế chưa đáp ứng, nhưng cũng làm cho thái tử điện hạ mất hết thể diện. Nửa tháng tới chuyện này ở đế đô sẽ bị truyền đến mức ồn ào huyên náo, lại thêm Mộc vương phủ châm ngòi thổi gió, trại chủ An Lạc trại ở ngoài xa ngàn dặm kia còn chưa vào kinh, đã trở thành nhân vật được đám văn nhân sĩ tử, thế gia tiểu thư háo hức chờ mong.

"Dặn dò xuống dưới, Nhậm An lạc vào kinh, không cần để ý tới, không được tùy ý ức hiếp bôi nhọ."

Triệu Nham sửng sốt, vội hỏi: "Điện hạ, nàng ta ngang ngược bá đọa như thế, coi uy nghiêm của Đông Cung với điện hạ không ra gì, sao có thể dễ dàng buông tha...."

Nói được một nửa, thanh sắc Triệu Nham ngưng trệ, có chút thấp thỏm. Thái tử mặc dù nho nhã dễ gần, nhưng cũng không thích hạ thần xen vào mệnh lệnh của hắn.

"Uy nghiêm của Đông Cung? Tử Kính, An Lạc trại đối nghịch với triều đình vài chục năm, ngay cả quốc uy của Đại Tĩnh còn chưa bao giờ để vào mắt, huống chi chỉ là thái tử Đông Cung ta đây."

Sắc trời hơi lạnh, gió nổi lên, Hàn Diệp đứng dậy, tỳ nữ hầu hạ ở một bên lập tức cầm áo choàng đến kính cẩn khoác lên vai hắn.

"Điện hạ..." Nghe thấy lời này, Triệu Nham mấp máy miệng, sắc mặt có chút thẹn thùng.

"Hơn nữa.....lấy ba vạn thủy quân cầu hôn, mạnh tay như vậy cũng không xem là nhỏ, bản thái tử không tính là mất mặt." Âm thanh Hàn Diệp thản nhiên, khuôn mặt trầm tĩnh, đáy mắt lại rõ ràng có nét hứng thú trêu tức.

"Điện hạ....."

'Tùng Trúc công tử' từ trước đến nay lấy tài hùng biện mà nổi tiếng đế đô lúc này ngoại trừ mong chờ nhìn thái tử gia nhà mình thì cái gì cũng đều không nói được, chung quy vẫn không thể nói ra 'Điện hạ nói hơi quá!'

Gia à, ngài tốt xấu gì cũng là thái tử một nước, nữ thổ phỉ kia muốn cầu hôn chính là cầu hôn đó, không phải cầu gả mà!

"Huống hồ nội tình của An Lạc trại cho dù người khác không biết, ngươi cũng cần phải hiểu rõ, kia cũng không phải chỉ là một cái sơn trại nhỏ, Nhậm An Lạc người này có thể làm cho phụ hoàng xem trọng, cũng không tính chỉ là một kẻ tầm thường. Tử Kính, bất luận lúc nào coi thường đối thủ đều là hành động không sáng suốt."

Có lẽ thần sắc của Triệu Nham trước mắt quá mức bi phẫn, Hàn Diệp rốt cuộc thi ân bỏ qua đề tài này.

"Đối thủ?" Lời nói của Hàn Diệp đoạn trước còn làm cho Triệu Nham dứt khoát gật đầu, nhưng nghe đến đoạn sau, Triệu Nham liền rũ mắt xuống, thanh âm do dự, "Điện hạ, nói là đối thủ cũng...."

Tốt xấu gì đại cô nương người ta không màng vạn dặm nhờ người vào kinh truyền lời ngưỡng mộ với ngài, đem của cải đến cũng không đổi được người bên cạnh ngài, nói là đối thủ cũng quá không có nhân tình đi!

Hơn nữa, điện hạ quý vì là thái tử một nước, một nữ thổ phỉ làm gì xứng được nói thành đối thủ?

"Thế nào, thấy coi trọng nàng? Tử Kính, dám ở trên triều đình Đại Tĩnh phát ngôn bừa bãi muốn chủ vị Đông Cung thái tử phi, người như vậy, luận về gan dạ sáng suốt hào khí, trong thiên hạ ta* mới gặp qua.....nàng là người thứ hai."

*Ta (từ gốc là Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến), vì cả truyện có lẽ thái tử Hàn Diệp đều sẽ xưng là Cô nhưng từ này hơi khó đọc sẽ làm ngắt mạch truyện nên thay bằng từ Ta cho thông dụng.

Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt Hàn Diệp ngưng lại, bóng đêm hạ xuống, dường như có thể nhìn thấy thần sắc hồi tưởng trong đồng tử của hắn.

Có lẽ thần sắc Hàn Diệp quá mức ung dung chân thật, Triệu Nham áp chế kinh ngạc dưới đáy lòng, nhịn không được nói: "Điện hạ, một vị khác có phải là....."

"Đế gia gia chủ năm đó, Đế Thịnh Thiên."

Triệu Nham chợt ngẩng đầu, lại thấy Hàn Diệp đã bước xuống thềm đá, đi về nơi thâm sâu của Đông Cung, dáng đi lúc đó, có chút tiêu điều lạnh lẽo.

Đồn rằng năm đó Đế gia gia chủ cực kỳ yêu thích đích tử của Trung vương, từng làm sư phụ vỡ lòng của hắn, chẳng lẽ đến cuối cùng thực sự không thành?

"Tử Kính, tin đồn trong kinh thành không cần để ý tới, càng không cần áp chế."

Nghe thấy lời này, Triệu Nham lộ ra đáy mắt có vẻ phức tạp, từ nhỏ hắn đã bồi bên người thái tử, gần như là lập tức có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của hắn.

Cặp phụ tử tôn quý nhất trong thiên hạ này, lại khăng khăng cố chấp với cùng một sự việc.

Thiên tử giấu chuyện của gia tộc Đế thị kín như bưng, thế nhưng thái tử coi trọng nhất.....lại nhất định là nữ cô nhi duy nhất của Đế gia.

Lời đồn đại về Nhậm An Lạc truyền đến xôn xao không phải là giả, có lẽ nguyên nhân chính là vì như thế, chuyện vị trí thái tử phi Đông Cung bị bỏ trống cũng không còn che dấu nữa mà sẽ bị vạch ra trước mắt quần thần trong triều và dân chúng trong thiên hạ.

Xưa nay đích thứ khác biệt như rãnh trời, thái tử một nước không có chính thê không có đích tử, đối với cả Đại Tĩnh mà nói đây là việc vừa hoang đường vừa xấu hổ.

Nhân cơ hội này đem sự bàn tán của thiên hạ vào hoàng cung, có lẽ điện hạ chẳng những không hề thấy Nhậm An Lạc phiền phức, ngược lại.....sẽ cảm tạ nàng.

Triệu Nham nhìn thân ảnh dần biến mất trong bóng tối trên đường mòn, cuối cùng nhịn không được mà thở dài.

Đế Bắc thành đã hơn mười năm không được náo nhiệt như vậy.

Chiêu hàng An Lạc trại ở biên giới Tấn Nam là sự kiện trọng đại để thể hiện hoàng uy, từ mấy ngày trước Phạm Văn Triều đã sai người ra roi thúc ngựa loan tin động trời, Đế Bắc thành là chỗ gần nhất nên dân chúng ở đây đương nhiên sẽ nhận được tin tức sớm nhất.

Nữ trại chủ của An Lạc trại vào kinh thành làm quan đúng là chuyện hiếm lạ, vả lại không phải nữ tử nào của vương triều Đại Tĩnh cũng đều dám cầu hôn thái tử một nước, chỉ trong vài ngày, Nhậm An Lạc đã trở thành vị khách được bàn tán nhiều nhất trên vũ đài quán trà.

Không ít dân chúng đều muốn nhìn kỹ vị nữ anh hùng hào kiệt của Tấn Nam này một lần, vì vậy, chỉ mới sáng sớm nay con đường chính của Đế Bắc thành nhất định phải đi qua để vào đế đô đã bị phong tỏa chật kín.

Thế nhưng nghi trượng* của triều đình được bảo vệ rất nghiêm ngặt, ngay cả Nhậm An Lạc luôn có thói quen hô trời gọi đất cũng giả bộ yểu điệu mảnh mai, trốn bên trong xe ngựa sống chết cũng không cho ai nhìn thấy. Mọi người tuy rất nuối tiếc, cũng đành phải chán nản vô cùng mà trở về nhà dưới cái nắng chói trang.

*Nghi trượng: đội hộ vệ mang vũ khí khi đón tiếp khách bên ngoài

"Tiểu thư, người cuối cũng cũng đưa ra một quyết định sáng suốt, cô nương gia nên ngồi trong xe ngựa hưởng cuộc sống nhàn nhã thoải mái, cả ngày cưỡi ngựa vung vẩy đại đao đâu có giống tiểu thư khuê các?" Uyển Thư đoan đoan chính chính ngồi trong xe ngựa lấy lòng người bên cạnh.

Tiểu cô nương áo xanh ngồi một bên ước chừng mười tám tuổi, tên gọi Uyển Cầm, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Nhậm An Lạc, so với Nhậm An Lạc, nàng dường như càng có thể kiềm chế tính tình nóng nảy của Uyển Thư.

Lúc này bàn tay nàng đang bày biện bộ ấm trà sứ Long Tuyền, hai tay chuyển động nhẹ cho đến khi hương trà mờ ảo lan tỏa trong xe ngựa, khóe miệng mới lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Cô nương này khi còn bé vì bị sơn tặc truy đuổi mà vào nhầm An Lạc trại, được Nhậm An Lạc thu nhận giúp đỡ, tính tình thanh tĩnh như nước, biết rõ các sử gia kinh điển, từ nhỏ đã thông tuệ sáng suốt, hai năm trước thuận lợi trở thành quân sư của An Lạc trại.

Lúc khởi hành Uyển Cầm đã nhắc nhở mọi người không thể tiếp tục xưng hô với Nhậm An Lạc như khi còn ở trong trại, để tránh sau khi vào kinh làm trò cười cho đám thế gia. Nàng xưa nay đã quen lạnh lùng an tĩnh, Uyển Thư bị nàng dọa nạt đến choáng váng, bèn quay đầu ngoan ngoãn gọi Nhậm An Lạc là "tiểu thư".

"An Lạc trại cách kinh thành xa ngàn dặm, ta ăn no rửng mỡ mới đòi cưỡi ngựa?" Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn Uyển Thư, một bộ dạng cụ ông tựa vào chiếc gối mềm mại, "Đi, đợi lát nữa xuống xe mua mấy quyển thoại bản về cho bản đương gia, vẫn là dân chúng Tấn Nam chúng ta thật tinh mắt......Nghe kìa, An Lạc trại chủ thần uy cái thế, tự mình lấy thực lực nghênh chiến tám phương......lấy đầu của tướng quân địch bên ngoài ngàn dặm....."

Nhậm An Lạc rành mạch từng tiếng chỉ vào dòng chữ trên thoại bản mà nói một cách ngạo mạn, lông mày Uyển Thư dựng ngược, vừa muốn nói chút lời đáng tin cậy để khuyên nhủ đương gia nhà mình đang tự tin quá mức, thì tốc độ của xe ngựa đột nhiên nhanh hẳn lên.

Ba người nhìn nhau có chút kỳ quái, dòng người ở Đế Bắc thành đang cuộn trào mãnh liệt, sao bỗng nhiên.....

Uyển Thư khẽ vén rèm lên, lông mày hơi nhếch lên nhìn về hướng cách đó không xa, vẻ mặt có chút sáng tỏ, thấy Nhậm An Lạc nhìn nàng, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, phía trước cách đó không xa là Đế phủ với từ đường Đế thị."

Sinh ra ở đất Tấn Nam này, không ai không biết Đế gia, kể cả người trong An Lạc trại hung hăng bá đạo, chiếm núi làm vua.

Mười năm trước sau khi cả nhà Đế gia bị giết, Gia Ninh Đế vẫn chưa hủy đi tổ trạch Đế gia cùng từ đường Đế thị, chỉ phái một đội thị vệ canh giữ ở nơi này. Sau hơn hai mươi năm Đế gia khuynh bại không người hỏi thăm, hiện nay sớm đã loang lổ sụp đổ, không còn khung cảnh hưng thịnh năm đó nữa, chẳng qua là ảnh hưởng thế lực được lắng đọng qua nhiều năm lịch sử vẫn còn đó, vì vậy sau ngần ấy năm, dân chúng Tấn Nam từ trước đến nay vẫn còn tâm tư tôn sùng kính sợ đối với nơi đây.

"Phi điểu chết, cung tốt cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu.*" Uyển Cầm đặt chén trà trong tay xuống, dựa vào chiếc bàn nhỏ phát ra âm thanh trong trẻo, nàng ngước mắt nhìn ra ngoài, vẻ mặt xa xăm, "Đáng tiếc cho gia nghiệp Đế gia to như vậy, nếu luận về vong ân phụ nghĩa, đương kim bệ hạ trái lại còn là một trong những nhân tài kiệt xuất."

*Câu gốc 'Phi điểu tận, lương cung tàng. Thỏ khôn tử, chó săn phanh' có nghĩa là: nếu đã bắn trúng con chim rồi thì cây cung có tốt đến mấy cũng không cần nữa, cũng như con thỏ giảo hoạt đã chết thì chó săn cũng vô dụng, thà nấu chín mà ăn. Điều này có nghĩa là nếu một người mất giá trị sử dụng, anh ta sẽ bị giết hoặc có kết cục tồi tệ hơn những người khác. Tựa như câu 'ăn cháo đá bát' của Việt Nam.

Uyển Thư nháy mắt mấy cái, nghe Uyển Cầm cảm thán có chút mơ hồ, nhìn tổ trạch Đế gia một hồi lâu mới buông rèm xuống, bỗng nhiên phát giác trong xe ngựa im lặng dị thường, vừa mới quay đầu nhìn Nhậm An Lạc, thấy nàng không biết từ khi nào đã nhắm hờ mắt ngủ, giữa trán có sự thâm trầm lãnh đạm, quyển thoại bản trong tay rơi ở bên cạnh đầu gối, cũng không thèm nhặt lên.

Nửa tháng sau, nghi trượng triều đình tới gần kinh thành.

Nhìn cửa thành sừng sững cách đó không xa, Phạm thị lang ngồi trong chiếc xe ngựa phía trước thở phào nhẹ nhõm, một ngày trước hắn đã sai thị vệ quay về kinh bẩm báo, trong cung cũng có hồi âm. Do dự một lát, hắn phân phó đội ngũ tạm dừng, vuốt hai cọng ria mép, vén rèm cửa lên xua tay với thị vệ bên cạnh nói: "Gọi Nhậm tướng quân đến, bản quan có việc cần thông báo."

Thị vệ đang muốn lĩnh mệnh mà đi, Phạm Văn Triều đã gọi lại, vẻ mặt có chút do dự: "Bỏ đi, vẫn là bản quan tự mình đi một chuyến."

Có năng lực ở trên triều đình lăn lộn đến chức quan nhị phẩm, Phạm Văn Triều nói thế nào cũng là một người khôn ngoan, trước tiên không bàn đến thực lực chân chính của An Lạc trại cùng thái độ mờ mịt không rõ của Gia Ninh Đế, trong mấy ngày bôn ba thực ra hắn có gặp qua Nhậm An Lạc hai lần.

Không biết nên nói sao, trong nháy mắt khi nhìn thấy Nhậm An Lạc, Phạm Văn Triều đã hiểu được vì sao nữ tử này dám ở trên triều đình Đại Tĩnh nói ra những lời kinh thiên động địa như vậy.

Nữ thổ phỉ này toàn thân tùy tiện thô bạo không phải là giả, nhưng nhuệ khí chấp chưởng một thành cùng mấy vạn binh mã trong mấy năm cũng đủ khiến cho hắn nghiền nát tất cả lời bình phẩm bới móc nuốt vào trong bụng. Nhậm An Lạc hoàn toàn khác với bất kỳ tiểu thư quý tộc nào ở kinh thành mà hắn từng thấy, hắn thậm chí không thể sinh ra chút ý nghĩ so sánh nào.

Điều này không có nghĩa là Nhậm An Lạc sinh ra đã siêu phàm thoát tục, kinh động như người trời, chẳng qua có ai lại đem tướng quân chinh chiến sa trường với tiểu thư khuê phòng đặt chung một chỗ mà bàn luận, nói ra sẽ chỉ khiến người chê cười.

Trong lúc suy tư hắn đã đi tới trước xe ngựa của đám người An Lạc trại, chắc là biết tới gần kinh thành rồi, rèm xe ngựa đã được vén lên từ lâu. Nhậm An Lạc ngồi xếp bằng bên cạnh khung xe, nhìn thấy Phạm thị lang thong thả nước tới thì cười đến chân thành thẳng thắn: "Phạm đại nhân, bệ hạ có ngự chỉ gì sao?"

Phạm thị lang nhảy dựng lông mi, cũng không so đo với sự bất kính của "hạ quan" Nhậm An Lạc này, nhìn vào trong xe ngựa nói: "Bệ hạ thương cảm Nhậm tướng quân một đường thuyền xe mệt nhọc, ban cho một nơi ở ở phía tây thành, cho phép tướng quân nghỉ ngơi mấy ngày, ba ngày sau, bệ hạ sẽ cùng với các vị đại thần tiếp kiến tướng quân ở Thượng Thư Phòng."

An Lạc trại quy hàng là việc đại sự đối với Đại Tĩnh, nhưng chung quy Nhậm An Lạc chỉ là một nữ tử, mấy ngày nay chỉ riêng việc an bài gặp mặt Nhậm An Lạc đã làm cho quan lại tranh luận không ngớt trên triều đường, bệ hạ chọn gặp nàng ở thượng thư phòng cũng là để mọi việc thỏa đáng.

"Bệ hạ thương cảm hạ thần, bản đương gia.....ách......hạ quan nghỉ ngơi mấy ngày sẽ lại vào cung bái kiến." Nhậm An Lạc nói được một nửa thì cảm giác ánh mắt thâm thúy khó mà nhận ra của Uyển Cầm đang chăm chú xem sách thoáng nhìn, thuận lợi sửa lại cách xưng hô.

"Vì sao lại không thấy Uyển Thư cô nương?" Phạm thị lang cực kỳ khắc sâu ký ức về Uyển Thư suốt ngày đeo thanh đại đạo trên lưng người đầy sát khí, kỳ quái nói.

"Các thúc bá trong trại không yên tâm, sai người hầu đến, Uyển Thư đã đi tiếp đón, đại nhân không cần tưởng nhớ."

Nhậm An Lạc thuận miệng đáp, nâng cằm, tròng mắt đảo qua một vòng, nhìn thấy Phạm thị lang đang không quá dễ chịu hỏi: "Không biết thái tử điện hạ bình thường có bận không, thích thưởng thức cái gì, nhiều ngày nay ta đã sai người chuẩn bị tốt, chờ ra mắt bệ hạ xong sẽ đến Đông Cung bái phỏng."

Phạm thị lang thần sắc cứng đờ, thấy Nhậm An Lạc khi nói tới bệ hạ vẫn còn thờ ơ lạnh nhạt thì đáy mắt giờ đây lại phát ra ngọn lửa như có như không, theo bản năng sinh ra sự cảnh giác mà một triều thần Đại Tĩnh nên có: "Tướng quân nói đùa rồi, thái tử điện hạ ngày thường chính vụ bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh, vả lại từ khi còn trẻ điện hạ đã cực kỳ thông minh, thiên tư tài hoa tuyệt đỉnh, làm sao là cùng một loại với những kẻ ăn chơi trác táng mê muội mất cả lý trí. Tướng quân nếu có thời gian không bằng hẹn gặp các quý nữ trong kinh nhiều hơn, cũng dễ mau chóng quen thuộc hoàn cảnh kinh thành."

Thái tử Hàn Diệp vốn được triều thần kính trọng, sao có thể thực sự để cho nữ thổ phỉ quê mùa nhúng chàm uổng phí, tốt hơn hết vẫn nên khiến nàng cách xa thái tử một chút.

Những gì Phạm thị lang nói thật không kín đáo, thiếu điều nói thẳng ra là tiểu thư quyền quý nhà công hầu còn không dám trèo cao lên thái tử Đại Tĩnh của hắn, huống chi chỉ là một nữ nhân thô lô liều lĩnh của An Lạc trại.

Uyển Cầm đang tập trung tinh thần xem sách thở dài trong lòng, ngồi vững như núi Thái Sơn, khóe miệng gợi lên độ cong trêu tức.

"Thật sao?" Nhậm An Lạc chớp chớp mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm Phạm thị lang một lúc lâu cũng chưa cất lời, mãi cho đến khi trán vị đại quan triều đình này thấm ra mồ hôi lạnh mới phất tay áo một cái cười dài nói, "Không ngờ thái tử điện hạ lại vĩ đại như thế, vượt xa lời kể của bách tính dân gian, ánh mắt của bản tướng quân quả thực không tồi, có lẽ những sính lễ này đúng là vào không nổi mắt của điện hạ."

Nhậm An Lạc nhìn thoáng qua những rương chứa đầy vàng bạc kéo dài vài dặm phía sau xe ngựa, nhẹ nhàng tự nhiên nói: "Xem ra trừ phi cùng nhập cung bái kiến, quân công cao bằng trời, nếu không Nhậm mỗ cũng không dám vào Đông Cung. Phạm đại nhân, ngươi nói có phải thế không?

Phạm thị lang trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhậm An Lạc đột nhiên phấn chấn tinh thần, mặt căng thành màu gan heo: "Lời này của tướng quân, lời này....."

"An Lạc sẽ ghi nhớ lời hay của đại nhân, dùng toàn lực mà làm, ngày nào đó hạ quan đại hỉ cùng thái tử điện hạ, ắt phải mời Phạm đại nhân đến làm khách quý, tạ ơn vì ân tình chỉ điểm ngày hôm nay."

Kèm theo câu nói của Nhậm An Lạc là thành ý tràn đầy, lời nói còn cực kỳ chắc chắn nghiêm túc, Phạm thị lang cuối cùng cũng không thở nổi, hai mắt tối sầm quay về thị vệ bên cạnh.

Thái tử điện hạ, hạ quan tội đáng muôn chết!

Lười quản tình hình bên ngoài xe ngựa, Nhậm An Lạc buông rèm xuống mãn nguyện nằm trên gối êm ái, đã thấy Uyển Cầm cung kính pha một ly trà ngon bưng đến trước mặt nàng, thần sắc nghiêm túc: "Tiểu thư, ngày trước là ta với Uyển Thư có mắt như mù, sau này nếu chúng ta có gì đắc tội, mong rằng tiểu thư ngài giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta một con đường sống."

Trong xe ngựa nhất thời có thể nghe được cả tiếng châm rơi, Nhậm An Lạc chớp mắt sửng sốt một lúc lâu sau mới hiểu được nàng thật vất vả mới đoạt được một thành của quân địch, lại vẫn bị bại bởi nha đầu nhà mình.

Bất tri bất giác, đội ngũ đi xa ngàn dặm này đã chính thức đi qua tường thành của đế đô Đại Tĩnh.

Hết chương 4